- Tiểu Diệp, đi theo xe của chúng ta về Thường Gia đi.
Sau khi nhận xong cúp “Hạ Long” và giấy chứng nhận trong cuộc thi đấu đôi bài Bridge của thành phố Gia Nam, Diệp Chi Nhiên liền nghe thấy Diệp lão hòa nhã gọi hắn.
Diệp Chi Nhiên liền cười cảm ơn Diệp lão:
- Cảm ơn, Diệp lão, làm phiền mọi người rồi!
- Lên xe đi, đừng khách sáo nữa.
Bạn chơi bài Bridge của Diệp lão, Trương Hằng Lương cũng nói.
Trương Hằng Lương là lãnh đạo của một đội quân dã chiến nào đó ở thành phố Gia Nam thuộc quân khu NJ, mỗi lần Diệp Chi Nhiên nhìn thấy ông ta, đều thấy có cảnh vệ đi theo, trong lòng hắn liền đoán cấp bậc của ông ta.
Diệp Chi Nhiên liền cùng Chương Lập Nhân lên chiếc xe Jeep quân dụng.
Bốn người họ đều là người lọt vào vòng chung kết sau khi trải qua hai trận đấu vòng loại, hơn nữa đều đột phá vòng vây của tổ đấu loại huyện Thường Gia, theo lời của Diệp lão, đây chính là số phận.
- Tiểu Diệp, lần này các cháu phát huy tốt lắm.
Sau khi xe khởi động, Diệp lão liền khen ngợi.
- Diệp lão, là cháu và Chương Lập Nhân may mắn thôi, hôm nay có ba bộ bài cháu rút hơi vội, không ngờ bài lại rất tốt, kết quả đã hoàn thành được lời hứa. Còn có một bộ bài, một tổ hợp bên tổ các ông phạm sai lầm đơn giản, đánh con 4 Bích ra, ngay lập tức khiến chúng cháu được điểm cao.
Diệp Chi Nhiên nói.
- Thật ra, dựa vào trình độ của hai chúng cháu, nếu đấu đội thì sẽ không giành được thứ hạng cao.
- Vận may chỉ dành cho người đã có chuẩn bị mà thôi.
Diệp lão cười nói, rồi lại hỏi:
- Cháu và Tiểu Chương đánh bài cùng nhau được bao lâu rồi?
- Hơn một năm rồi.
Chương Lập Nhân đáp.
- Tiểu Diệp đánh tốt, hầu như bài của hai chúng cháu đều là do Tiểu Diệp đánh chính.
Chương Lập Nhân là bạn Diệp Chi Nhiên quen sau khi tốt nghiệp làm việc, mặc dù cách khoảng hơn 10 tuổi, nhưng hai người không có ngăn cách gì, không những là bạn đánh bài của nhau, họ phối hợp cũng rất ăn ý trong công việc.
- Các cậu làm việc gì ở Thường Gia vậy?
Trương Hằng Lương hỏi, mặc dù đã đánh mấy lần với hai người Diệp Chi Nhiên, nhưng vẫn không biết tình hình của hai người họ.
- Cháu làm công tác ở Văn phòng Đảng chính xã Mã Thạch huyện Thường Gia, Chương Lập Nhân là đồn trưởng đồn cảnh sát xã.
Diệp Chi Nhiên đáp.
- Tiểu Diệp là Chánh văn phòng Đảng chính, cậu ấy được lắm.
Diệp lão nói với Trương Hằng Lương. Thật ra hai người họ đã từng giao đấu với Diệp Chi Nhiên và Chương Lập Nhân trong trận đấu loại tại Thường Gia, từng nói chuyện chốc lát với nhau, nhưng Trương Hằng Lương không để ý đến những chuyện này.
- Ồ? Trông Tiểu Diệp tuổi không lớn lắm mà.
Trương Hằng Lương quay đầu lại nhìn Diệp Chi Nhiên từ hàng ghế phía trước.
- Chú Trương, cháu đi làm được hai năm rồi, cháu tốt nghiệp từ khoa máy tính trường đại học J, sau khi tốt nghiệp cháu tham gia vào cuộc thi tuyển cán bộ dự bị cơ sở của thành phố Gia Nam. Cháu là một trong 10 cán bộ dự bị cơ sở được tuyển, được phân tới huyện Thường Gia, Ban tổ chức Huyện ủy lại phân cháu tới xã Mã Thạch đảm nhận chức Chánh văn phòng Đảng chính.
Thấy Trương Hằng Lương hơi nghi ngờ, Diệp Chi Nhiên liền trả lời khá rõ ràng.
Diệp Chi Nhiên là sinh viên giỏi của trường đại học J nổi tiếng toàn quốc, vào Đảng từ năm thứ ba, là Chủ tịch hội sinh viên của trường đại học J, tốt nghiệp vào năm 88, sau đó Chánh văn phòng khoa nói chuyện với hắn, mong hắn ở lại trường. Nhưng Diệp Chi Nhiên bày tỏ tình cảm với Dương Anh, người mà hắn yêu thầm hai năm và bị từ chối, hắn bị tổn thương trong tình cảm, không muốn ở lại tỉnh thành. Vừa đúng lúc đó có cuộc thi tuyển thí điểm của Ban tổ chức Thành ủy Gia Nam tỉnh Trường Giang, công khai lựa chọn những sinh viên tốt nghiệp đại học. Diệp Chi Nhiên thông qua thẩm hạch tư cách, sau khi thi xong lý thuyết, một vị cán bộ cấp Phó giám đốc sở của Ban tổ chức đích thân đến phỏng vấn, kết quả rất hài lòng, thành tích thi chung xếp thứ 1, nên hắn đã lọt vào danh sách các cán bộ dự bị của Ban tổ chức thành phố Gia Nam, và được trực tiếp đưa vào danh sách số ba và được coi trọng.
Trương Hằng Lương nghe xong câu trả lời của Diệp Chi Nhiên, bèn “ừm” một tiếng, lòng thầm nghĩ, đây cũng coi như là một cơ duyên, là sinh viên xuất sắc của trường đại học nổi tiếng nhất tỉnh, thông qua tuyển chọn công khai lọt vào cán bộ tiềm năng, tiền đồ sẽ khá. Đương nhiên, có thể đi được bao xa thì cần phải xem khả năng và may mắn của bản thân cậu ta rồi.
- Tiểu Diệp, cháu học ngành công nghệ thông tin, tại sao lại bỏ chuyên ngành của mình, đi theo con đường chính trị?
Diệp lão mặc dù không vào được top 3, nhưng có một số ván đánh rất tốt, phát huy được trình độ, vì vậy ông rất vui vẻ, nên hỏi chuyện rất thoải mái.
- Trời xui đất khiến thôi.
Diệp Chi Nhiên đáp.
- Cháu vốn muốn ở lại tỉnh thành, nhưng lúc đó tình cảm gặp chút trục trặc, không muốn ở lại tỉnh thành nữa, vừa vặp gặp phải cuộc tuyển chọn cán bộ công khai đối với sinh viên sắp tốt nghiệp của Ban tổ chức Thành ủy Gia Nam, nên cháu đã báo danh và được chọn.
- Ồ?
Diệp lão vừa nghe liền ngớ ra, không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Trong ấn tượng của ông, những cán bộ đi theo con đường chính trị trả lời những câu hỏi tương tự như vậy, đều sẽ rất vòng vo hàm ý, đồng thời lại thể hiện ra sự ngạo nghễ của mình. Câu trả lời này của Diệp Chi Nhiên đã khiến ông cảm thấy bất ngờ.
“Cậu Tiểu Diệp này thật thú vị!”
Diệp lão thầm nghĩ một câu, ông rất thích sự thẳng thắn của hắn, thế là hỏi đầy hứng thú:
- Cháu yêu từ hồi học đại học sao? Nếu không tại sao lại thất tình?
- Thật ra cũng không thể nói là yêu được, chỉ là cháu thầm thương trộm nhớ người ta mà thôi.
Diệp Chi Nhiên đáp. Sau đó kể về chuyện tình đơn phương 2 năm của hắn đối với Dương Anh ở trường J, đây đều là tình yêu về tinh thần. Đêm trước tốt nghiệp, hắn lấy hết dũng khí bày tỏ với cô ấy, nhưng lại bị từ chối khéo.
Câu chuyện rất dài, hồi ức của Diệp Chi Nhiên triền miên chảy dài trong cái nóng oi ả của mùa hè, giống như một cốc cà phê đắng, vị đắng của nó khiến người ta khó có thể quên; lại giống như cành liễu rập rờn trong gió, trong sự mềm mại là chút mạnh mẽ, chút bất kham.
Câu chuyện yêu đơn phương tới tình cảm thuần túy này rất đẹp, làm cho người nghe cảm thấy muộn phiền, đồng thời lại thấy đồng tình thương xót cho nhân vật chính trong câu chuyện. Huống hồ Diệp Nhi Nhiên vốn đã có ấn tượng tốt trong lòng Diệp lão, lần đầu tiên Diệp lão nhìn thấy hắn đã có cảm giác Diệp Chi Nhiên trông giống như ông hồi còn trẻ. Giờ đây lại nghe hắn kể chuyện khổ não cho mình nghe, Diệp lão càng nghe càng đồng cảm.
Sau lần đầu tiên gặp Diệp Chi Nhiên, Diệp lão đã có một ấn tượng tốt không thể tả bằng lời đối với hắn, giống như gặp được một người thân thiết vô cùng trong cuộc đời. Giờ đây, lại nghe hắn bộc bạch về chuyện buồn trong cuộc sống, Diệp lão vừa đồng cảm vừa thấy thân thiết, ông thấy rằng Diệp Chi Nhiên đang mở lòng mình đối với ông, có một sự tin tưởng của hậu bối đối với tiền bối, ánh mắt Diệp lão nhìn hắn bèn trở nên dịu dàng.
Bởi có xe, từ thành phố Gia Nam về đến huyện thành Thường Nam, chỉ cần 2 tiếng, trên đường hầu hết là Diệp lão và Diệp Chi Nhiên nói chuyện, thấy hai người một già một trẻ nói chuyện rất hợp nhau, mấy lần Trương Hằng Lương đều quay đầu lại nói xen vào.
Sau khi Diệp lão về hưu, ông không thích cuộc sống ở thành phố lớn, đến Thường Gia, một mặt là để thanh tĩnh, một mặt là vì thích môi trường tự nhiên của Thường gia. Chỉ là, ở cách xa thành phố, chỉ có chú Tài đến sống cùng ông, chăm lo cuộc sống cho ông, nên ông hơi cô độc, giờ đây thấy Diệp lão và Diệp Chi Nhiên nói chuyện hợp nhau như vậy, Trương Hằng Lương cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Tiểu Diệp, cháu là người Thường Gia phải không?
Trương Hằng Lương hỏi.
- Không phải, cháu là người huyện Kim Sơn thành phố Quảng Bắc, cách đây 200 km.
Diệp Chi Nhiên cười đáp.
- Vậy thì không tiện về nhà lắm.
Trương Hằng Lương lại nói.
- Vâng, cháu ở ký túc xá, chỉ về nhà vào dịp Tết và lễ Quốc Khánh.
Năm 1880, Trung Quốc vẫn thực hiện chế độ làm việc sáu ngày một tuần, mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ.
- Vậy có thời gian rảnh thì cháu đến chơi với Diệp lão nhé, không đánh bài cũng có thể nói chuyện mà. Đội quân của chú đóng ở Gia Nam, chỉ đến chủ nhật mới có thể về Thường Gia.
Trương Hằng Lương nói tiếp.
Diệp Chi Nhiên vui vẻ nói:
- Vâng, chú Trương, chú yên tâm, cháu cũng không có người thân ở Thường Gia, sau này tan sở cháu sẽ đến chơi nhà Diệp lão, còn có thể ăn trực cơm nữa chứ.
Rồi hắn nói tiếp:
- Cháu và Diệp lão rất hợp nhau, rất nhiều câu chưa nói hết mà Diệp lão đã đoán được vế sau rồi.
Diệp lão cười rạng rỡ. Ông và Diệp Chi Nhiên có mối quan hệ thân thiết đến vậy, còn vì vẻ bề ngoài đẹp trai trẻ trung của hắn, giống như dáng vẻ hồi còn trẻ của ông vậy, đặc biệt là nụ cười đó, ánh mắt đó, giống vô cùng.
Chương Lập Nhân liền đùa:
- Tiểu Diệp, cháu và Diệp lão cùng họ với nhau, người không biết nghe hai người nói chuyện ăn ý thế, nhất định sẽ tưởng hai người là ông cháu.
Diệp Lão liền nói:
- Tiểu Chương, trông anh thẳng thắn vậy, mà nói chuyện cũng biết nịnh người đó chứ.
Một câu làm cho mọi người đều phải bật cười.
Diệp lão quay lại hỏi Trương Hằng Lương:
- Niệm Duyệt nghỉ hè rồi đúng không? Sao không đến Thường Gia?
Trương Hằng Lương liền nói:
- Nó đã nói mấy lần rồi, muốn đến chơi với ông một thời gian, có lẽ mấy ngày nay nó sẽ tới thôi.
Diệp lão liền vui vẻ nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, hơn nửa năm rồi chưa gặp, Niệm Duyệt nhất định đã xinh xắn hơn rất nhiều, con gái 18 đổi thay mà.
Trương Hằng Lương mỉm cười nói:
- Nha đầu này rất nhớ ông, cũng không phí ông ông chiều nó.
Đường khá xóc, may mà phong cảnh trên đường đẹp. Thành phố Gia Nam nằm ở Giang Nam, nhiều núi nhiều sông, nhìn ngút tầm mắt, đâu đâu cũng là non xanh nước biếc. Nơi này có thể gọi là địa linh nhân kiệt, trong lịch sử cũng đã xuất hiện rất nhiều văn nhân mặc khách, nhà thư pháp nổi tiếng nhà Tấn, Vương Hy Chi từng sống một thời gian dài ở đây.
Khi chiếc xe đến huyện thành Thường gia, trời đã ngả hoàng hôn, bốn người xuống xe trước cửa nhà Diệp lão, Diệp Chi Nhiên, Chương Lập Nhân chào từ biệt Diệp lão và Trương Hằng Lương. Diệp lão muốn giữ Diệp Chi Nhiên ở lại ăn cơm tối, nhưng Diệp Chi Nhiên nói rằng hôm nay không được, bởi lẽ còn phải đến nhà Bí thư Đường ở huyện thành một chuyến. Vợ của Bí thư Đường gọi điện cho hắn vào sáng nay, nói rằng máy tính nhà bà bị hỏng, muốn Diệp Chi Nhiên đến sửa giúp sau khi hắn về tới Thường Gia. Diệp lão thấy hắn nói vậy, không giữ thêm nữa, nhưng yêu cầu hắn từ mai trở đi mỗi khi xong việc là về nhà Diệp lão. Diệp Chi Nhiên vui vẻ đồng ý.
Hai người đẩy xe đạp trong sân nhà Diệp lão, tự đạp xe của mình. Lúc gần chia tay, Chương Lập Nhân lại hỏi:
- Tiểu Diệp, cậu thật sự bận sao? Hay là đến nhà tôi ăn cơm đi?
- Thôi, tôi thật sự phải đến nhà Bí thư Đường, anh về đi, để chị nhà đỡ phải nhớ.
Chương Lập Nhân liền nói:
- Vậy được, bao giờ rảnh cậu đến ăn cơm nhé, Dương Hồng Mai lại muốn giới thiệu một cô gái cho cậu, nghe nói được lắm.
- Đừng đừng, cảm ơn chị ấy hộ tôi, nhưng giờ tôi không muốn yêu đương đâu.
Diệp Chi Nhiên giơ tay làm động tác đầu hàng.
Mặc dù đã hơn hai năm, hình ảnh Dương Anh đã dần mờ đi trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn muốn tự mình tìm cô vợ tương lai, hắn rất phản đối hình thức “giới thiệu”.