Bộ Bộ Phong Cương

Chương 13: Chương 13: Quần jean




Diệp Chi Nhiên dẫn Niệm Duyệt đến khách sạn “Vọng sơn lâu” thường đến trên đường La Tinh. Tửu Lâu nằm bên bờ sông trong thành phố, bởi vì tầm nhìn rộng, có thể trông về mấy ngọn núi nhỏ phía xa, vì thế mà có tên như vậy.

Khi đi lên phòng ăn tầng hai, bất ngờ gặp vợ chồng Chương Lập Nhân đang ăn cơm.

Chương Lập Nhân vừa nhìn thấy Diệp Chi Nhiên liền đưa tay ra chào:

- Tiểu Diệp, đến ăn cơm à, đến đây, chúng ta cùng ăn.

Diệp Chi Nhiên liền dẫn Niệm Duyệt cùng bước đến chào hỏi:

- Chị dâu, hôm nay sao cũng ra ngoài ăn cơm vậy?

Dương Hồng Mai chỉ vào túi một đống quần áo và đồ dùng đặt trên bàn, cười nói:

- Hôm nay đến cửa hàng dạo chơi, đi mệt quá nghĩ đến lười không muốn nấu cơm, liền đến đây. Ạnh chị vừa gọi món xong, có thêm hai người nữa, cùng ăn đi.

Dương Hồng Mai khi nói chuyện mắt thì nhìn chằm chằm Niệm Duyệt nói:

- Tiểu Diệp, sao không giới thiệu với anh chị vậy?

Diệp Chi Nhiên liền giới thiệu Niệm Duyệt với hai người:

- Lập Nhân, chị dâu, đây là Niệm Duyệt, là con gái của chú Trương Hằng Lương, đến đây thăm Diệp lão.

“Ồ”, Trương Lập Nhân kinh ngạc về vẻ đẹp của Niệm Duyệt, khẽ há miệng, không tiếp lời.

Dương Hồng Mai liền cầm đũa đánh vào đầu anh ta một cái, mắng:

- Chú ý!

Sau đó liền đứng lên kéo tay Niệm Duyệt:

- Đến đây, em gái, ngồi bên này đi, chúng ta nói chuyện.

Chương Lập Nhân xấu hổ cười với Diệp Chi Nhiên, âm thầm giơ ngón cái lên với Diệp Chi Nhiên, nhưng Diệp Chi Nhiên làm bộ không nhìn thấy, hỏi:

- Không gọi rượu sao? Chúng ta uống chút bia đi.

- Được.

Chương Lập Nhân là cảnh sát, tửu lượng rất tốt, chỉ là có vợ đi cùng nên không dám uống nhiều.

Gọi mấy chai bia, hai người liền mở uống ngay. Dương Hồng Mai và Niệm Duyệt sớm đã cùng nhau ríu rít nói chuyện không biết gọi ngôn ngữ gì, giống như là chị em nhiều năm không gặp vậy. Diệp Chi Nhiên không khỏi suy nghĩ, nữ nhân thực sự là động vật kỳ lạ.

- Tiểu Diệp, cậu quả nhiên không phải là vật trong ao, tiền đồ rộng lớn, sau này thăng chức nhanh đừng quên kéo theo huynh đệ một tay đấy.

Chương Lập Nhân hì hì nói.

- Quên ai cũng sẽ không quên anh đâu, hai chúng ta còn phân biệt gì nữa.

Diệp Chi Nhiên cười nói.

Chương Lập Nhân là người bạn đầu tiên mà Diệp Chi Nhiên kết bạn sau khi đến xã Mã Thạch, hai người mặc dù không nói đến mức cởi mở, cũng không nói đến tương tích, nhưng Chương Lập Nhân làm việc bình tĩnh đa trí, cũng là sự tán dương của Diệp Chi Nhiên.

- Đúng vậy.

Chương Lập Nhân gật đầu

- Có điều, tiểu khu kinh tế và nhà máy dệt mà cậu bây giờ được phân quản đó đều là khúc xương khó gặm, muốn có thành tích thật không dễ dàng.

- Chỉ có thể cố gắng thôi, em vừa mới đến, không thể sống tốt mà.

Diệp Chi Nhiên thản nhiên trả lời, lại hỏi:

- Anh hiện nay điều đi làm đồn trưởng mấy năm rồi?

- Bốn năm rồi, tôi năm ba mươi tư tuổi được lên làm đồn trưởng

- Cũng nên động chút rồi.

- Hệ thống công an đi lên không dễ, cái khác không có chỗ. Tôi lại muốn đến đội hình sự phòng huyện.

Diệp Chi Nhiên gật gật đầu, hỏi:

- Gần đây đồn không có chuyện gì sao?

- Đồn công an xã đều là chuyện lông gà vỏ tỏi, không ngoài chuyện bắt đánh bạc, bắt tiểu mao tặc.

Chương Lập Nhân có ý buồn bực

- Có điều, gần đây có chuyện lớn, trong tỉnh, trong thành phố, trong huyện đều gửi công văn, gần đây Lưỡng Lý rất lợi hại, lẻn đến khắp nơi, có khả năng sẽ lẻn vào tỉnh ta.

“Lưỡng Lý” là hai anh em, trong tay có súng, còn từng là bộ đội đặc chủng, bên Đông Bắc, liên tiếp gây ra mấy đại án chấn động cả nước, trong tay có hơn mười án tử. Bộ Công an phát lệnh truy nã toàn quốc. Cả nước bây giờ mỗi ngóc ngách lớn nhỏ đều dán hình bọn họ, coi như là nổi tiếng xa gần. Gần đây, mấy lần bị đuổi bắt sau khi phát hiện ra tung tích, đều trốn chạy được sau khi gây hỏa với cảnh sát vũ trang, ầm ĩ đến nỗi lòng người hoang mang.

- Sao vậy, lẻn vào tỉnh ta?

Diệp Chi Nhiên lộ vẻ kích động.

- Chưa chắc chắn nhưng có khả năng này.

- Vậy phải cảnh giác cao độ.

Diêp Chi Nhiên nói

- Lập Nhân, người trong đồn của anh và đội viên liên phòng đều nâng cao cảnh giác, phát hiện tung tích thì không được đánh rắn động cỏ, phải báo cáo ngay lập tức.

Chương Lập Nhân bình tĩnh gật gật đầu.

Ăn cơm xong, còn đống đồ đạc, vợ chồng Chương Lập Nhân xách túi lớn túi nhỏ về nhà, Trương Niệm Duyệt kéo Diệp Chi Nhiên đến công ty bách hóa mua đồ, đầu những năm chín mươi, các nơi chưa có siêu thị loại lớn, doanh nghiệp bán lẻ hầu như đều bị công ty bách hóa quốc doanh lũng đoạn.

Công ty bách hóa Thường Gia là cửa hàng nằm ở tầng ba, hai người đi vào tầng thứ nhất của công ty bách hóa Thường Gia, vẻ đẹp trai của Diệp Chi Nhiên và vẻ mỹ lệ của Niệm Duyệt bổ trợ cho nhau, lập tức trở thành một phong cảnh di động, mọi người đều đứng lại nhìn. Trương Niệm Duyệt hồn nhiên không biết chuyện, đến trước quầy đồ trang điểm, một nữ nhân viên khoảng hơn hai mươi tuổi bỏ mặc khách hàng chạy lại hỏi:

- Hai vị mua đồ trang điểm sao? Mấy loại phấn hiệu Hữu Nghị mới về rất tốt.

Diệp Chi Nhiên trong lòng khách sáo nhìn một chút.

Ở thời đại này, nhân viên của Công ty bách hóa ăn cơm tập thể, thành tích tiêu thụ tốt xấu cũng không quan hệ lớn đến mỗi người. Thông thường đều là thiên hô vạn hoán mới bắt đầu đi ra, chuyện chủ động chạy đến giới thiệu hàng như vậy nhất định có tâm ý khác. Diệp Chi Nhiên nhìn bốn xung quanh, quả nhiên, bên cạnh mấy khách hàng đang gọi nhưng nhân viên đều không đáp lời. Không phải là mình gần đây vẻ đẹp trai tăng mạnh chứ? Lại nhìn Trương Niệm Duyệt xinh đẹp không thể tả được, hay là vì cô ấy…

- Giúp tôi lấy hộp kem dưỡng da, một lọ kem chống nắng, hiệu Hữu Nghị.

Trương Niệm Duyệt nhìn nhìn đồ trong quầy, liền nói.

- Được ạ.

Nhân viên lấy đồ ra, ánh mắt luôn dò xét trên mặt Diệp Chi Nhiên và Trương Niệm Duyệt.

Thấy bộ dạng thất thố của nhân viên, Diệp Chi Nhiên có chút không vui, chuẩn bị phát biểu ý kiến.

Trương Niệm Duyệt kịp thời gọi anh ta một tiếng, và ném cho một cái lườm nhẹ:

- Đầu gỗ, trả tiền.

Một tiếng “đầu gỗ” vui tai khiến Diệp Chi Nhiên tỉnh lại, khiến tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, do đó, trong cửa hàng đúng là có hơn mười “ đầu gỗ”.

Các đầu gỗ ngây người nhìn vẻ mặt mắt ngọc mày ngài của Trương Niệm Duyệt, ở huyện thành nhỏ đó trước giờ chưa từng thấy qua khuôn mặt thanh tú đó, nhìn thấy vẻ đẹp thanh lệ thoát tục như tiên nữ giáng trần, nhất thời đều mất hết lý trí.

Còn trong âm thanh sai bảo rất thân thiết này, Diệp Chi Nhiên phát hiện ra thứ gì đó nhỏ nhỏ trong đáy lòng dường như là bị động đến một chút.

Anh ta vội vàng lấy ra một tờ năm nhân dân tệ, đưa cho nhân viên, đợi nhân viên trả lại tiền lẻ xong liền kéo tay Niệm Duyệt lên tầng hai.

- Đầu gỗ, vội cái gì?

Trương Niệm Duyệt quét mắt nhìn Diệp Chi Nhiên.

- Tầng một kẻ mê gái nhiều lắm, tôi sợ cô bị tổn thương.

- Anh mới là mê gái đó.

Trương Niệm Duyệt lại lườm nhìn anh ta một cái.

Cái lườm lần này khiến Diệp Chi Nhiên toàn thân run lên, như bị cái gì đó đánh trúng. “xong rồi”, Diệp Chi Nhiên khẽ thở dài trong lòng, anh ta cảm thấy tình cảm của mình xuất hiện tình trạng rồi.

Trương Niệm Duyệt trước sự phản ứng quái dị của Diệp Chi Nhiên cũng khẽ nảy sinh một cảm giác, giống như là trong lòng bị một thứ gì đó đánh trúng, phát sinh sự rung động run rẩy, cô rút chiếc tay bị nắm ra.

- Đầu gỗ, cảnh cáo anh một chút, còn như vậy nữa là mặc kệ anh đấy.

Mặt của cô cũng khẽ ửng đỏ.

Diệp Chi Nhiên làm ra bộ dạng hậm hực vô tội, đảo mắt nhìn thấy quầy quần áo, chỉ vào một chiếc quần jean, nói:

- Niệm Duyệt, chiếc quần jean này rất mới, đi thử chút đi?

- Tôi có thể mặc sao?

Trương Niệm Duyệt nghi ngờ hỏi lại, quần jean là đồ nước ngoài đến, vào trong nước chưa lâu, cô trước giờ chưa mặc qua.

- Thử chút không phải là biết ngay sao!

Anh ta giật dây nói.

Diệp Chi Nhiên rất nhanh liền hối hận về hành động của mình.

Khi Trương Niệm Duyệt thay chiếc quần jean đi ra, Diệp Chi Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy, lại bị trận sấm đánh nữa.

“ Trời, đây đâu phải là quần cho người mặc, rõ ràng là đồ của ma quỷ”. Diệp Chi Nhiên trong đáy lòng khẽ thở dài một cái.

Vốn dĩ chính là Trương Niệm Duyệt thân thể thần tiên mặc quần jean, thân thể thiếu nữ trưởng thành ma quỷ liền xuất hiện ra: trong thon thả mang theo sự mạnh mẽ, chỗ cần “lõm” vào thì lõm, chỗ cần “ nhô” ra thì nhô, hai chân thẳng tắp, cái mông nhỏ đáng yêu.

Diệp Chi Nhiên chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên.

- Niệm Duyệt, mau vào trong thay ra đi.

Diệp Chi Nhiên vộ vàng nói với Trương Niệm Duyệt.

- Không đẹp sao?

Trương Niệm Duyệt hoài nghi uốn người nhìn xuống dưới.

Diệp Chi Nhiên không nói gì, chỉ là đẩy mạnh cô vào phòng thay đồ.

Chờ Trương Niệm Duyệt đi ra, Diệp Chi Nhiên đã thanh toán tiền, nhân viên đem chiếc quần cất vào túi, Diệp Chi Nhiên lấy đi, khiến cho Niệm Duyệt mơ hồ, liên tục hỏi:

- Sao lại lấy đi? Anh mua sao? Mặc đẹp sao?

- Mua rồi, chúng ta đi thôi.

Diệp Chi Nhiên kéo tay của Niệm Duyệt, rời cửa hàng bách hóa trong ánh mắt không hiểu gì của Trương Niệm Duyệt. Thời khắc mà hai người quay người, quần quần áo đồng thời có nhiều nữ giới đang kêu là nhân viên muốn thử chiếc quần jean.

- Đầu gỗ, chúng ta đi đâu đây?

Ra cửa, Trương Niệm Duyệt ngần ngừ hỏi.

- Cô vẫn muốn dạo phố?

Diệp Chi Nhiên làm bộ khổ cực.

- Đúng vậy, tôi còn chưa quen nơi này mà, đi khắp nơi đi.

Trương Niệm Duyệt lúc nảy không quan tâm sự giả bộ của anh ta.

- Trong thành nhiều người, chúng ta đi ra ngoài thành đi.

Diệp Chi Nhiên nghĩ chút rồi nói.

- Tại sao?

Mỗi lần khi Trương Niệm Duyệt nói “tại sao” đều sẽ mở to mắt. đôi mắt đen của cô vốn dĩ đã to hơn so với người bình thường, sau khi mở to mắt ra, càng khiến cho người ta cảm giác đôi mắt sáng của cô không giống mọi người.

- Không thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô sao?

Diệp Chi Nhiên cười nói, anh ta cảm thấy mắt của Niệm Duyệt như sống vậy, loại biết nói đó.

- Đó là, bổn cô nương trước giờ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.

Trương Niệm Duyệt hơi ưỡn ngực lên, khẽ đắc ý chút.

Hành động này, Diệp Chi Nhiên cảm thấy lưu thông máu nhanh hơn rất nhiều.

- Niệm Duyệt, chiếc quần bò này chỉ có thể mặc trước mặt tôi, không được mặc ở trường.

Diệp Chi Nhiên nhìn Trương Niệm Duyệt, giả bộ vẻ mặt chính nghĩa.

- Không đẹp sao?

Niệm Duyệt nghi ngờ hỏi.

- Không phải, cô mặc chiếc quần này trước nơi đông người sẽ dụ dỗ thanh thiếu niên phạm tội.

- Đầu gỗ!

Trương Niệm Duyệt tức giận làm nắm đấm hướng về Diệp Chi Nhiên

Diệp Chi Nhiên động tác xin tha thứ, trong miệng còn lầm bầm nói:

- Tôi mua mà, phải để tôi nhìn no mắt trước, nếu không thì thua lớn rồi.

Trong tiếng ồn ào, Diệp Chi Nhiên phát hiện bóng dáng quen thuộc ở trước mắt lóe lên rồi biến mất, dường như là chồng của Mã Diễm Lệ, Lưu Quốc Dũng. Nữ nhân xinh xắn bên cạnh lại không quen.

- Sao vậy?

Trương Niệm Duyệt thấy sự khác thường của anh ta.

- Không có gì, nhìn thấy một người quen.

Diệp Chi Nhiên nhìn chằm chằm vào chỗ mà Lưu Quốc Dũng biến mất, nói khi đang suy nghĩ.

- Đầu gỗ, người quen nào khiến anh miên man bất định vậy? cô gái sao?

Trương Niệm Duyệt không thoải mái hỏi.

- Không, là chồng của một đồng nghiệp trong chỗ làm việc của tôi, hình như là đem theo một cô gái khác đi dạo phố.

Trương Niệm Duyệt do đó liền chu miệng, làm bộ dạng khinh miệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.