Bức thư này của Dương Hạo viết rất nhanh, những lời cần nói hắn đã nghĩ kỹ trên đường đến đây, kế hoạch đã rõ như lòng bàn tay, đặt bút viết tự nhiên chữ tuôn ra rất nhanh. Hắn viết lại hoàn cảnh của mình lúc này và những phân tích của mình với tình hình trước mắt, sau đó là nói lên kế hoạch của hắn, kệ hoạch này hắn viết rất tỉ mỉ, cái này chính là “lên chiến lược”.
Việc hắn nghĩ đến, ít nhất cũng phải xảy ra tại địa điểm cách đây hàng trăm dặm, hơn nữa là nơi hắn chưa từng đến. Còn về việc chiến lược lần này có thành công được hay không, điều đó còn phải xem sự việc phát triển thế nào và những cơ hội xung quanh nó liệu có phù hợp cới bản chiến lược này hay không.
Thảo dân phẫn nộ, máu chảy đầu rơi, thiên tử phẫn nộ, huyết chảy thành sông. Đây chính là đạo lý quyền lực lớn nhỏ khác nhau sẽ tạo thành những kết quả khác nhau. Khi Dương Hạo đặt bút viết những hàng chữ xiêu vẹo, hắn đã cảm nhận được ma lực của quyền lực. Một cây bút mềm mại, trong quá trình viết lên từng con chữ, như có thiên binh vạn mã đang rong ruổi trên sa trường, biết bao cảnh chết chóc tang thương, là có bấy nhiêu gia đình bị hủy hoại bởi chiến tranh, biết bao thứ đã tồn tại hàng trăm năm nay vì đó là hủy diệt, vì đó mà tái sinh.
Nhưng cây bút này chở đi trách nhiệm nặng nề. Nhiệm vụ quan trọng, hi vọng của biết bao người đang đổ dồn lên vai hắn, nhất cử nhất động của hắn, mang đến chết chóc cho một số người, đồng thời cũng mang đến hi vọng sống cho những người khác. Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tính mạng của mình có thể mất bất cứ lúc nào, nếu phán đoán có chút gì sai lệch, thì sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, quyền lực thế này, có mấy ai dám giơ thân mình ra đảm nhận? Dương Hạo viết xong mật thư, xem đi xem lại mấy lần, trầm tư một hồi lâu, lúc này mới cuộn tờ giấy lại.
Thời Tống Triều đã có ám ngữ quân sự, những ám ngữ quân sự thường là dùng thơ Đường để viết, phải xác định trước một vài câu thơ đặc biết, để biểu đạt quân hướng, quân lương, nhân mã, hành quân, thế lực của địch và ta, ý nghĩa biểu đạt của nhưng câu ám ngữ này quá đơn giản, không thể đáp ứng được yêu cầu của bức thư Dương Hạo, hắn cần phải viết hết tất cả những điều tai nghe mắt thấy và cả những phân tích của bán thân mình.
Dương Hạo không phải là loại lãnh đạo thô bạo đơn giản, chỉ yêu cầu quân binh đi chiến đấu mà không bảo cho họ phải chiến đấu thế nào. Muốn để cho binh sĩ mình dốc hết sức mà đánh thì phải cho họ biết ý nghĩa của việc làm đó nằm ở đâu, vì vậy hắn đã viết lại tường tận kế hoạch của mình.
Mật thư đã quấn xong, Diệp Chi Tuyền liền đưa đến một ống trúc nhỏ, Dương Hạo nhét mật thư vào trong ống trúc, rồi dán một thứ keo đặc biệt chắc lên đầu ống, đậy chặt lại. Dương Hạo giờ đây đã bí mật thiết lập một cơ cấu tình báo: bay. Năng lượng của “Bay” lúc bây giờ vẫn còn nhỏ, không thể bì được với tình bảo của Châu Phủ Chiết Gia. Tác dụng trước mắt của nó chỉ là truyền tin, tác dụng tình báo còn rất nhỏ.
Nhưng “bay” của Dương Hạo phần lớn sử dụng bồ câu đưa thư và chim ưng, điểm này tạo được hiệu suất lớn hơn so với đa số những tình báo khác, giá trị của tình báo nằm ở tốc độ, kịp thời, có tốc độ nhanh nhất, điều đó đã trở thành nét độc đáo của “bay”. Nhưng dùng bồ câu đưa thư và chim ưng để đưa tin, chịu sự ảnh hưởng của thời thiết và những loài chim khác, còn phải nghĩ đến đường tên của thợ săn, nên khả năng bị tiết lộ bí mật của nó cao hơn hẳn so với dùng sức người để truyền tin.
Thế là Dương Hạo, Diệp Chi Tuyền cùng mấy người nữa đã nghĩ ra cách bảo mật cho từng nội dung, từng mục đích của thư tín. Như kế hoạch quân sự cấp bách ngày hôm nay, phải sự dụng keo dán đặc biệt và ống trúc. Dùng loại keo đặc biệt này để dán lên ống trúc, muốn xem nội dung của thư bên trong, chỉ có cách phải đập vỡ ống trúc ra mà thôi.
Nhưng trên ống trúc có dấu vết được nướng qua lửa rất đặc thù, nếu thư rơi vào trong tay người khác, hắn nắm được nội dung tình báo, nếu muốn tương kế thì tương thế, cũng rất khó có thể làm theo trong một thời gian ngắn, tạo thêm một ống trúc y hệt để đánh lửa, như vậy dù bức thư có không đến được nơi cần gửi, kế hoạch đã định sẽ bị hủy bỏ, chứ không làm lợi cho địch.
Sau khi dán xong bức mật thư, Dương Hạo nói với Diệp Chi Tuyền: “Hãy chọn ra một con chim ưng giỏi nhất, chuyển bức thư này về Lô Lĩnh Châu, không được chậm một giây phút nào cả.”
Diệp Chi Tuyền vuốt con chim ưng đang đậu trên vai mình, hãnh diện nói: “Ngài yên tâm, tất cả chim ưng của tôi ở đây, đều là những con giỏi nhất.”
Hắn đưa tay đón lấy ống trúc, buộc chặt vào chân con chim ưng, sau đó đi cùng Dương Hạo đến đằng sau lều. Chỗ đó được vây hàng rào, ở trong bày rất nhiều đồ đổi được nhờ buôn bán và những đồ chuẩn bị mang ra bán. Người trên thảo nguyên mặc dù tính tình thô bạo, hơn nữa lại quen cướp bóc, nhưng đó là khi đối xử với người ngoài, còn trong nội bộ bộ lạc thì rất ít khi xảy ra việc trộm cắp cướp bóc. Họ không có pháp luật được ghi rõ ràng giấy trắng mực đen, nhưng lại rất tuân thủ những quy định trong bộ lạc.
Chỗ ở của họ không có tường bao quanh, lều của họ cũng không kiên cố bằng nhà của người Trung Nguyên, những tài sản của họ như trâu bò đều được chăn thả ở khắp các nơi, không dễ dàng kiểm soát được, nhưng dù có nghèo đến đâu đi nữa, bụng có đói họ cũng không mò vào ăn cắp đồ của người khác, hoặc là bắt trâu bò của người khác đi giết lấy thịt ăn, có lẽ đây là một phẩm cách được cuộc sống nơi đây tôi luyện lên, làm cho họ từ nhỏ đã biết tuân theo và thực hiện nó như một hành động bản năng. Vì thế những đồ Diệp Chi Tuyền mang đến đã chất ở đây nhiều ngày, ở ngoài chỉ vây một hàng rào cao bằng nửa người, nhưng cũng không sợ có người đến ăn cắp.
Diệp Chi Tuyền vuốt đầu con chim ưng, rồi nhún vai, con chim ngay lập tức bay lên, sải rộng đôi cánh bay đến mục đích đã định.
Trước lều, Tiểu Dã Khả Nhi và Kham Mạt Nhi ngước đầu lên nhìn, liền thấy một con chim ưng bay vút đi như một mũi tên, hai người quay sang nhau, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ở một bên, Đường Diễm Diễm kéo Cách Ni Mã Dịch hỏi rõ về quá trình cha cô bé bán cô đổi lấy rượu, tức giận nói: “Trên thế giới này không ngờ lại có loại cha như vậy, đúng là đáng giận, Cách Nhi Mã Dịch, ngươi đừng buồn nữa, người cha như vậy, dù ngươi có ở bên cạnh ông ta cũng không sống hạnh phúc được đâu. Bên cạnh ta đã có một cô nương người Khương, tên là Mẫu Y Khả, là một cô bé rất ngoan ngoãn. Cô ấy bằng tuổi với ngươi, nhưng nhìn muội thật là gầy, như kém người ta đến mấy tuổi vậy, về sau, ngươi đi cùng với ta đi, ta sẽ chăm sóc ngươi.”
Những tiểu cô nương 12, 13 tuổi lúc đó đã biết thế nào là tình cảm trai gái, nhìn thấy người con trai tuấn tú làm phụ nữ cũng phải ghen tị này, Cách Ni Mã Dịch có chút xấu hổ, “chàng” không chỉ nói chuyện hòa nhã, mà lại còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu đi cùng “chàng”, chăm sóc cho “chàng”, Cách Ni Mã Dịch rất mãn nguyện, nhưng....
Cô bé lo lắng nói: “Cách Ni Mã Dịch nguyện chăm sóc hầu hạ tiểu công tử, nhưng....Cha đã bán ta cho ông chủ Diệp rồi.”
“Ôi dào, chẳng phải là Diệp Chi Tuyền sao, ngươi yên tâm đi, ta nói với hắn một tiếng là ngươi sẽ thuộc về ta ngay.” Cách Ni Mã Dịch càng đỏ mặt hơn, nhưng lại vui vẻ gật đầu.
Lúc này, cửa lều mở, Dương Hạo nhanh chân bước ra ngoài, câp thiết nói với Tiểu Dã Khả Nhi: “Mau đưa ta đến gặp cha của các ngươi.”
Tiểu Dã Khả Nhi thấy hắn vội vàng chạy đến, biết đã xảy ra chuyện, nếu không hắn từ trước đến giờ đều không thích Dương Hạo, giờ sao lại đứng ở đây đợi hắn ta. Nhưng hắn mới chỉ là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn chưa học được cách khống chế tình cảm của mình, vừa nghe Dương Hạo nói như ra lệnh, cảm thấy mất mặt, trong lòng lại không vui, bèn chất vấn: “Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy ư?”
Dương Hạo đang có việc trong lòng, vì thế không chú ý đến ngữ điệu của minh, nhưng Tiểu Dã Khả Nhi lại không biết nặng nhẹ như vậy, Dương Hạo cũng bèn nổi giận. Muốn trị người dưới phải dựa vào nghiêm khắc, nếu cứ dĩ hòa vi quý thì không thể nào lập được quyền uy, Dương Hạo tức tối nói: “Việc công là việc công, việc tư là việc tư, Tiểu Dã Khả Nhi, ta có chuyện rất gấp, không phải là chuyện ngươi có thể chịu trách nhiệm được, nếu ngươi có gì bất mãn với ta, hi vọng giờ ngươi có thể gạt nó sang một bên.”
Tiểu Dã Khả Nhi cười lạnh lùng nói: “Ngươi có việc gấp nhưng ta thì không. Công là công, tư là tư? Ta là thiếu tộc trưởng của Dã Ly Thị, đã ở trên bộ lạc của ta, thì việc công là việc tư, việc tư cũng có thể biến thành việc công. Tất cả những người ở trên bộ lạc này, có ai nhìn thấy ta là không cung kính, ngươi dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta?”
Thất Thị Đảng Hạng gia nhập làm đồng minh, phong Dương Hạo thành cộng chủ, đây chính là quyền bó buộc. Mặc dù Thất Thị đều có những quyền của riêng mình, nhưng vị cộng chủ này có quyền lực cao hơn hết. Có điều bên cạnh đang có Đường Diễm Diễm và những người của Diệp Chi Tuyền, Dương Hạo không thể khẳng định vị trí của mình được, hắn bực mình, hét lên: “Dựa vào việc ta lớn hơn ngươi!”
Tiểu Dã Khả Nhi chẳng nề hà nói: “Ngươi lớn hơn ta ở chỗ nào?”
Đường Diễm Diễm vốn đã không thích hắn ta, giờ lại thấy người đàn ông của mình đang đứng đấu lý với hắn, hùng hục xông ra nói: “Chỗ nào cũng lớn hơn ngươi, ngươi không phục à?”
Tiểu Dã Khả Nhi không quen cãi nhau với đàn bà, nên vờ như không nghe thấy, Cách Ni Mã Dịch đứng bên cạnh kéo áo Đường Diễm Diễm hỏi nhỏ: “Người đó là ai vậy?”
“Là Dương đại nhân.”
Người đứng đầu các bộ lạc đều phải tôn kính gọi là đại nhân, Cách Ni Mã Dịch không biết đây là đại nhân ở đâu đến, nhưng biết rằng địa vị của người đó không hề thấp, quay sang nhìn hắn ta một cách kính trọng.
Dương Hạo nói giọng trầm xuống: “Tiểu Dã Khả Nhi, việc này hết sức hệ trọng, nếu bỏ lỡ quân cơ, ngươi không chịu trách nhiệm được đâu.”
Tiểu Dã Khả Nhi vô cùng cứng đầu, ngươi càng làm rắn, ta sẽ làm rắn hơn, đang định nói thê, Kham Mạt Nhi ở một bên vội kéo vai hắn, nói nhỏ mấy câu, như đang khuyên nhủ hắn, Tiểu Dã Khả Nhi nghe vậy mới miễn cưỡng gật đầu, hừm một tiếng, rồi quay người đi.
Dương Hạo kéo Đường Diễm Diễm, nói nhỏ: “Nàng nói nhiều rồi đó, lại còn Dương đại nhân nữa chứ, giờ không phải lúc so sánh xem ai mạnh hơn ai, ta đi gặp Tô Ca đại nhân, nàng nghie ngơi đi, thân phận của chúng ta cần phải được bảo mật.”
Đường Diễm Diễm lè lưỡi, gật đầu liên tục, Dương Hạo bèn vội đi theo Tiểu Dã Khả Nhi và Kham Mạt Nhi.
Tô Ca là người đứng đầu bộ lạc, không chỉ có quyền lực tuyệt đối với cả bộ lạc, mà còn có bầy trâu, cừu lớn nhất bộ lạc, lều của ông ta cũng là lớn nhất ở đây, xây dựng ở vị trí giữa bộ lạc. Bên cạnh lều của ông ta có những mũi tên bằng trúc cắm thành một hình tròn, trong hình tròn đó có một cái lều to và ba lều nhỏ.
Tiểu Dã Khả Nhi dẫn Dương Hạo đến của nhà hắn, đến trước cửa của căn lều to, đang thò tay vén tấm vải cửa, liền nghe thấy tiếng của người phụ nữ nhiều tuổi truyền ra, tiếp đó là tiếng của một người phụ nữ trung niên không ngừng tranh biện với bà ta, hai người nói rất nhanh, tiếng Hán và tiếng Khương trộn lẫn với nhau, rốt cuộc đang nói gì, Dương Hạo cũng không hiểu, nhưng hắn nghe được từ ngữ điệu đó sự đấu khẩu quyết liệt đang diễn ra.
Hai người cãi nhau vừa nhanh vừa gấp, trong đó còn nghe thấy tiếng của mấy người đàn ông quát dừng lại, nhưng hai người phụ nữ không để ý, càng cãi nhau kinh khủng hơn, Tiểu Dã Khả Nhi ngay lập tức cảm thấy bối rối, hắn quay đầu nhìn Dương Hạo, rồi mới gọi to một tiếng: “Cha, có một nhân vật cấp bách vừa đến, muốn tìm cha nói chuyện.”
Trong lều phát ra tiếng bước chân “rầm rầm rầm”, như người đó đang dồn tất cả nỗi bực dọc của mình vào bước chân vậy, tấm mành trước lều được mở ra, Tô Ca mặt nghiêm nghị bước ra ngoài, vừa thấy Dương Hạo, nét mặt của ông ta lập tức thay đổi, ngạc nhiên nói: “Thiếu....Dương đại nhân, ngài đã đến rồi sao?”
Dương Hạo nói: “Đến rồi, nhưng chỉ có mình ta đến mà thôi. Có biến cố lớn, cần phải thương lượng với ngài một chút, ở đây....”
Tô Ca hiểu ý, vội vàng tiếp lời: “Ngài đi theo tôi.” Trong lều không có ai ngăn lại, hai người phụ nữ càng cãi nhau to tiếng hơn, Tô Ca quay đầu muốn nói gifd dó, nhưng chỉ bực dọc dậm chân, rồi chui vào một căn lều mái màu trắng khác.
Lều không lớn, trên mặt đất có trải thảm, ở một góc tường là bộ ấm chén nhỏ, Tô Ca bước vào lều, lúc này với ôm ngực hành lễ: “Thiếu chủ, sao lại chỉ có mình ngài đến đây, đã xảy ra việc gì lớn rồi sao?”
“Tô Ca đại nhân không phải hành lễ làm gì, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Dương Hạo kéo ông ta ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy trên cổ ông ta có một vài vết máu còn tươi, không biết là dấu vết của người đàn bà nào trong lều kia, hắn biết ý không hỏi đến việc riêng của ông ta, mà kéo ông ta ngồi xuống, kể lại sự tình mình đã trải qua, Tô Ca nghe xong sầm nét mặt, nói: “Ngân Châu Lý Quang Nghiễm...đã động thủ với thiếu chủ rồi sao?”
Dương Hạo nói: “Không sai, Lô Lĩnh Châu đang ở vào tình thế vô cùng nguy cấp, vẫn phải trốn tránh, các bộ lạc của ngài cũng cần phải nghỉ ngơi, lúc này đối đầu với Lý Thị là một việc làm không hề khôn ngoan chút nào, nhưng ai ngờ họ đã không đợi được mà động thủ rồi. Lý Quang Nghiễm hôm nay công kích thất bị, ngày mai càng có thể tập hợp được nhiều quân hơn đến đánh, đây là việc hết sức khó khăn.”
Không biết Tô Ca đang nghĩ gì, nhìn gương mặt ông ta không thể đoán định được. Một lúc sau, ông ta mới mở mắt, hỏi: “Thiếu chủ, ngài định....động thủ với Lý Quang Nghiễm ngay vào lúc này ư?”
Dương Hạo lại hỏi lại: “Thực lực của Lý Thị ngài còn rõ hơn ta. Ngài thấy....nếu động thủ lúc này, thì chúng ta có mấy phần thắng?”
Tô Ca trầm tư một lúc, rồi đáp: “Người Thổ Phiên đã mất vua từ lâu rồi, các bộ lạc đều tự làm theo ý mình, không thống nhất với nhau, như một đám cát vung vãi vậy, mặc dù nói là tranh đoạt đồng cỏ, giờ có mấy bộ lạc lớn ở Thổ Phiên đã liên kết lại với nhau để làm khó Hạ Châu, nhưng....họ chưa từng tiếp xức với những thứ căn bản gốc rễ ở Hạ Châu, trước giờ đều là quân Hạ Châu đi đánh họ. Thất Thị chúng ta cũng không đủ lực lượng để đấu với Hạ Châu, nhất là sắp vào mùa đông rồi, nếu không tích lũy được số lượng đủ cỏ, thì sợ rằng mùa đông năm nay khó mà sống được.”
Dương Hạo cười mỉm, nói: “Mọi người đều nói Dã Ly Thị vừa thiện chiến vừa hiếu chiến, theo ta thấy, Dã Ly Thị thiện chiến không phải là đồn đại, nhưng không phải là người hiếu chiến. Tô Ca đại nhân phân tích rất có lý lẽ.”
Tô Ca hơi khó xử, cười khổ hạnh: “Thiếu chủ, thực ra...có ai là thích chiến tranh đâu cơ chứ? Mục đích của việc tranh đấu là để đạt được nhiều ích lợi hơn, nhưng chẳng phải là càng đánh càng khổ hay sao...”
Ông ta trầm tư một hồi lâu, rồi ưỡn ngực nói: “Nhưng, Dã Ly Thị chúng ta không sợ phải tranh đấu, Hạ Châu là kẻ thù chung của chúng ta. Lý Quang Sầm đại nhân là người chúng ta đã mời về, Tô Ca đã từng thề với Bạch Thạch đại thần, nguyện người du mục trung thành của ngài, để ngài trở thành chủ nhân vĩnh viễn của thảo nguyên. Nếu thiếu chủ quyết định đánh, thì....Tô Ca sẽ toàn lực hưởng ứng, đánh với hắn ta đến hơi thở cuối cùng!”
Nghe được lời này của Tô Ca, Dương Hạo đã quyết tâm, biết rằng giờ đây sự ỷ lại của Thất Thị Đảng Hạng vào hắn còn lớn hơn nhiều so với sự ỷ lại của hắn vào họ, mặc dù trong tay hắn không có binh mạnh, giờ vẫn có thể khống chế được họ, giọng của hắn trở nên ôn hòa, nói: “Ngài nói đúng, đánh nhau là để giành được nhiều lợi ích hơn, chứ không phải là để bản thân mình càng đánh càng dở. Nếu giờ ta liên hợp Thất Thị các ngài lại khai chiến với Hạ Châu, vậy thì Hạ Châu rất có khả năng sẽ bỏ mảnh đất đó đi, để làm điều kiện giảng hòa với người Thổ Phiên, quay lưng tập hợp lực lượng để đánh chúng ta, dù sao thì....Chúng ta mới là mối lo lắng lớn nhất của hắn.
Giờ đây chúng ta vẫn chưa có năng lực đối phó lại với sự tấn công của Hạ Châu, đến lức đó, chẳng lẽ lão bách tính của Đảng Hạng Thất Thị và Lô Lĩnh Châu ta tất thảy rút về Châu Phủ Lân Châu, nhường cả mảnh đát Hoành Sơn cho chúng hay sao? Khi chúng ta phải nhẫn nhịn, sự nhẫn nhịn của chúng ta, thân phận của nghĩa phụ, đồng minh Thất thi, giờ vẫn phải bí mật không tuyên truyền ra ngoài, không thể dương dương tự đắc được.”
Tô Ca buồn bã nói: “Lý Quang Nghiễm đã ra tay với thiếu chủ, hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đó đâu. Thiếu chủ đã không muốn ra tay với hắn ta, thì làm sao đối phó được với sự tấn công sau này của hắn?”
Dương Hạo ung dung nói: “Lần này Lý Quang Nghiễm đến, bước đầu tiên là phải giết ta ngay giữa đoạn đường, để lập uy. Nếu không thành công, thì sẽ rút lui về chờ đến lần sau, hủy hoại thương đội của ta, phá hoại mục đích bao trọn Hoành Sơn của ta. Sau đó, ra mặt trên đại hội, ngăn chặn bộ lạc Chư Khương hòa hợp với Lô Lĩnh Châu ta.
Còn về việc đem binh đến sát phạt Lô Lĩnh Châu, phải đợi đến khi hắn giải trừ được sự uy hiếp của người Thổ Phiên đã. Còn ta, chỉ có thể nhìn chiêu phá chiêu mà thôi, mục đích chỉ có một, bảo đảm cho Lô Lĩnh Châu ta được yên bình, không bị chịu sự uy hiếp đến từ Lý Thị, để Lô Lĩnh Châu và Thất Thị Đảng Hảng được nghỉ ngơi, tích lũy lực lượng, đến khi ta có đủ bản lĩnh để lật đổ hắn thì sẽ tiến công vào Hạ Châu sau!”
Hắn khom lưng vẽ một nét trên tấm thảm bằng đầu mũi tay, rồi nói: “Muốn đạt được mục đích này, ta đã sống sót về được đến đây, thì thương đội của ta cũng phải hoàn toàn không bị tổn hại gì đến được đây, nếu làm được vậy thì có nghĩa là đã phá vỡ được bước đầu tiên của Lý Quang Nghiễm. Lý Quang Nghiễm dù không giết được ta, cũng không phá hoại được thương đội của ta, hắn cũng sẽ đến dựa vào sức lực của quân Ngân Châu.
Chử Khương Hoành Sơn là một nắm cát, bản thân nó dù là đối với phe nào đi chăng nữa đều không có đủ uy lực, nhưng nếu có người kéo họ đến sau lưng hắn, thì có thể giành được lực lượng lớn. Sự phát triển của quân đội, tình báo, thế lực, đều có được sự bảo vệ. Vì thế, họ là điều quan trọng mà mọi phe đều muốn giành lấy, chúng ta muốn tạo được chỗ đứng, tất nhiên không thể bỏ qua được nguồn lực này. Vì thế, chúng ta phải đảm bảo tất cả người đứng đầu của Chử Khương Hoành Sơn đều đứng ở phía chúng ta.
Lý Quang Nghiễm không đạt được múc địch của mình vẫn không dừng lại, chỉ đợi việc của Thổ Phiên, hắn nhất định sẽ ra quân, gây sức ép cho mọi bên, không bằng chúng ta chủ động xuất kích, tạo cho Lý Thị chút phiền phức, tiêu trừ uy hiếp đến từ Ngân Cahau, làm cho hắn không dám động đến Lô Lĩnh Châu của chúng ta nữa.”
Tô Ca nói: “Bước đầu tiên rất dễ đạt được, thương đội của đại nhân vẫn còn ở sông Vô Định, chỉ cần ta phải một đội quân đi làm hộ vệ là có thể đảm bảo họ an toàn đến được bộ lạc của ta. Bước thứ hai, dưới sự uy hiếp của Lý Quang Nghiễm mà vẫn bao trọn được Chư Khương của Hoành Sơn, sợ rằng việc này....rất khó.
Trong Chư Khương của Hoành Sơn giờ chỉ còn Dã Ly Thị chúng ta hoàn toàn sống dựa vào du mục, những bộ lạc khác đều là nửa du mục nửa canh tác, còn có bộ lạc dựa vào buôn bán làm kế sinh nhai, họ đã định cư ở một chỗ 10 năm nay, có chỗ ở ổn định, nên nghi kị rất nhiều việc, những ích lợi thiếu chủ có thể mang đến cho họ rất có hạn, nếu so sánh với uy lực quân Ngân Châu, họ đứng về phía nào, điều này rất có có thể đảm bảo được. Dã Ly Thị ta mặc dù là bộ lạc lớn nhất Hoành Sơn, nhưng không làm cách nào có thể uy hiếp họ phục tùng chúng ta.”
Ông ta thở dài, rồi lại nói: “Nhất là điều thứ ba, thiếu chủ vừa không muốn giơ ngọn cờ của Lý Quang Sầm đại nhân vào lúc này, hội họp Đảng Hạng Thất Thị tiến đánh vào Hạ Châu, vừa không có đủ thực lực để đơn độc đánh Hạ Châu Hoặc Ngân Châu, vậy thì làm sao có thể gọi là chủ động xuất kích, tiêu trừ uy hiếp đến từ Lý Thị được?”
Dương Hạo gật đầu nói: “Không sai, điểm thứ nhất này cần phải có sự giúp đỡ của Tô Ca đại nhân. Tôi đến đây bằng cách đi đường vòng và đổi ngựa, chỉ dùng thời gian một ngày một đêm. Một ngày một đêm đó, người ngựa của ta có lẽ vẫn phải ở bên cạnh sông Vô Định chờ tin tức của ta, Lý Quang Nghiễm sẽ không bỏ cuộc, nhất định đóng quân ở ngay gần đó. Nếu Tô Ca đại nhân có thể phái một đoàn quân đến giúp đỡ người của ta thì thật là tốt quá.”
Tô Ca ung dung nói: “Việc này thì dễ dàng. Nhưng...sinh tồn trên thảo nguyên là điều không dễ dàng chút nào, phải đối chọi với trời với đất, bão to gió lớn, đều là những thứ có thể cướp đi tính mạng bất cứ lúc nào. Không chỉ thế còn phải đối chọi với đàn thú dữ và những bộ lạc khác, vì thế những người trên thảo nguyên của ta chỉ sùng bái sức mạnh tuyệt đối.
Nếu thiếu chủ cần dựa vào người của Dã Ly Thị chúng ta bảo vệ mới có thể làm cho thương đội của ngài an toàn cập bến, nhất định sẽ gặp phải sự khinh thường của những người đứng đầu bộ lạc khác, danh tiếng thiếu chủ tạo được nhất định sẽ tiêu tan. Nếu muốn thuyết phục những người đứng đầu Chư Khương đứng về phía thiếu chủ là điều không thể xảy ra. Còn về điểm thứ ba, Tô Ca ta nghĩ mãi mà không hiểu được.”
Dương Hạo cười hết sức bình tĩnh: “Thể diện quan trọng nhưng không thể cứ sống chết đòi thể diện được, lần này ta đến đây, để bí mật thực lực, nên đã không dùng đến người và ngựa của nghĩa phụ, đó chính là một lực lượng bí mật của ta, nếu làm lộ ra, thế lực này đặt trước mặt thế lực mạnh hơn là Hạ Châu cũng không là gì.”
Những người bảo vệ thương đội đều là những người dân vừa chuyển thành binh lính, sức chiến đấu có hạn. Lần này ta đến, vốn là muốn bàn việc làm ăn với những người Chư Trại để tăng thêm tình cảm đôi bên, họ đã lĩnh giáo sự lợi hại của ta, chắc chắn không cần dẫn quân đông đến để tô vẽ thế lực. Giờ đây tất cả đều đổ xuống sông xuống biển, bị người khác coi thường cũng là điều khó tránh khỏi. Có điều binh pháp đã nói rằng: “Ta mạnh thì biểu thị địch yếu, ta yếu thì biểu thị địch mạnh, giờ đây tỏ ra mình yếu với mọi người, thì có thể làm mê hoặc Lý Quang Nghiễm tốt hơn, chúng ta không thể tính toán sự được mất lúc này.
Còn về điểm thứ hai, tin ta vội đến đây, mong Tô Ca đại nhân nhất thời bảo mật, đồng thời thông báo với những người đứng đầu Chư Trại, nói rằng ta có việc nên đến trễ vài hôm, đại hội sẽ lùi vào ba ngày sau. Giờ còn hai ngày mới đến lúc mở đại hội, thêm ba ngày nữa là năm ngày, thương đội của ta chầm chậm đến đây, đúng lúc có thể kéo chân được Lý Quang Nghiễm. Trong mấy ngày này, phải nhờ Tô Ca đại nhân giới thiệu rõ ràng kỹ lưỡng với ta về tình hình của bộ lạc và tính tình của những người đứng đầu bộ lạc Chư Khương, sau đó mời họ đến từng người một, ta sẽ cố hết sức để thuyết phục họ.”
“Thiếu chủ, những người đó giảo hoạt như hồ ly tinh, sợ rằng là….”
“Điều này thì ngài yên tâm”. Dương Hạo tự tin cười nói: “Ta không thể đảm bảo tất cả những người đứng đầu bộ lạc đó đều nghiêng về bên chúng ta, nhưng có thể đảm bảo đại bộ phận, nhất là những người đứng đầu bộ lạc lớn, chọn cách hợp tác với chúng ta.”
Tô Ca không biết Dương Hạo lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng hắn chưa nói rõ nên không thể hỏi được, ông ta lại nghĩ một lúc, bồn chồn nói: “Vậy điểm thứ ba mà thiếu chủ nói...”