"Ngũ công tử nói đúng, Dương Hạo làm như vậy mới là một hán tử đường hoàng!"
Lưu Thế Hiên mỉm cười, lại nói: "Có điều, nếu như Dương khâm sai chỉ vì người trong lòng mà nóng giận giết người thì đáng khen, nhưng đó cũng chẳng qua chỉ là một hán tử chính trực vùng hương dã, trong thiên hạ này những kẻ vì tình mà giết người, rồi bỏ mạng nơi ngàn dặm nhiều vô kể, Lưu Thế Hiên chưa chắc đã bái phục hắn. Nhưng những hành động tiếp sau đó của Dương khâm sai mới làm cho Lưu Thế Hiên thành tâm bái phục, lần này phụng mệnh Trình tướng quân mà cùng hắn bôn tẩu là vinh hạnh của Lưu Thế Hiên, Dương khâm sai nếu có lệnh gì thì huynh đệ chúng ta sẽ vì hắn mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ."
Chiết Tử Du thay đổi nét mặt, nói: "Lời này có nghĩa là sao?"
Lưu Thế Hiên kể chuyện Dương Hạo đoạt tiết như thế nào, hành quân về hướng tây như thế nào, rồi làm thế nào mà vượt qua cái chế ở hà đạo, làm thế nào mà phi ngựa cứu người trước trận ở Ngọ Cốc, rồi làm thế nào mà từ dưới đáy sông trèo lên... Chiết Tử Du nghe thấy thì cảm xúc trào dâng, nhiệt huyết sôi sục, khi Lưu Thế Hiên kể xong cả người nàng ngây ra.
Quả quyết đoạt tiết không chỉ là đại trí mà còn là đại dũng; vì Đông Nhi giết người đó là tư tình; vì người khác mà xông trận là đại đạo; ở Trục Lãng Xuyên vì bảo vệ mấy vạn dân mà không tiếc thân mình đó là hành động đại nhân đại nghĩa. Chiết Tử Du lòng sôi sục, chỉ hận lúc đó mình không ở đấy để có thể tận mắt chứng kiến hắn từ dưới đáy sông rồi nhảy lên như hồng liên, chứng kiến cái giây phút hắn hồi sinh, vì hắn mà thành tâm hét lên một tiếng "giỏi"!
"Ngài lui xuống trước đi!" Chiết Tử Du trầm mặc, nhẹ nhàng xua tay nói: "Chuyện gặp ta hôm nay không được nói với người khác, bao gồm cả Dương khâm sai!"
"Rõ, thuộc hạ hiểu rồi!" Lưu Thế Hiên cung kính đáp, rồi lặng yên lui ra.
Cửa phòng vừa đóng thì Chiết Tử Du lại mở cánh cửa nhỏ trên tường ra, nhẹ nhàng tiếp cận lại. Mang một tình cảm thuỳ mị và kích động nhìn Dương Hạo, lại cảm th không giống, cánh tay lớn mà hắn đặt lên eo cô nương xinh đẹp dường như cũng không còn chướng mắt nữa, nhìn kĩ thì hình như là miễn cưỡng đặt lên, ừ...nhất định là như vậy.
Từ cổ đến nay, anh hùng thì phong lưu đa tình, hắn có thể vì danh tiếng trong sạch của một quả phụ mà không tiếc hi sinh tính mạng, có thể vì một đứa trẻ bệnh tật không thân không thích mà xông lên quân trận, có thể vì mấy vạn dân chúng không liên quan mà xông vào cái chết, một hán tử như vậy đối với một người xuất gia từ đại hộ, quen với cảnh cha và huynh đệ phong lưu như Chiết Tử Du mà nói thì không cảm giác thấy ghê tởm, ngược lại còn cảm thấy đây mới là người có máu có thịt, biết tình biết nghĩa.
Phía đối diện, mấy công tử đang mặt mày hớn hở kể những sự hiểu biết của mình về nữ nhân. Nam nhân mà, ăn cũng là hoa rượu, không nói về nữ nhân chẳng lẽ nói về nhân sinh, nói về lí tưởng? Bạn nghĩ công tử nhà người ta là ai chứ?
Phương Viên thọc tay sâu vào trong lòng một mỹ nữ, dùng lực xoa xoa, xoa làm cho khuôn mặt nữ nhân đỏ ửng lên, nàng thở gấp, còn hắn thì nói: "Bản công tử chỉ thích những cô nương ngực đầy đặn, còn những cái khác thì không so đo nhiều."
Trương Phi trợn mắt nói: "Thế có phải khi ngươi còn nhỏ mẹ ngươi đã thiếu sữa không, vẫn còn muốn ngực căng đầy à, ngươi không sợ xoa đến chán ngấy à."
Đổng Thăng Điển chậm rãi nói: "Theo ta thấy, thưởng thức nữ nhân nên từ bốn phương diện, lần lượt là mắt, tóc, dáng vẻ và chân. Mắt có hấp dẫn hay không, đối với ngũ quan có hiệu quả làm nổi bật hay không. Còn về tóc thì vẫn là cái căn bản của một người đẹp, cơ thể thì không phải nói rồi. Những nữ nhân có cổ tay, eo, mông, da đẹp chưa chắc đã có đôi chân đẹp, cho nên đây là điểm mà nữ tử cực phẩm khó có được nhất. Vì thế theo ta thấy, nữ tử đẹp nhất sẽ phải có đôi chân đẹp nhất. Ha ha, một đôi chân đẹp động lòng người đó mới là nữ tử tràn đầy linh tính và cảm tính, mới có thể có các cảm giác đẹp khác."
Đường Uy tủm tỉm cười, quay đầu nói: "Trạch Hạo huynh hôm nay sao ít lời vậy, có chuyện gì không vui à? Nếu như có thì cứ nói ra, để mọi người giải toả cho."
Lý Trạch Hạo trừng mắt lên nhìn hắn, ngáp nói: "Đêm qua dốc sức ở trong phòng, quả thực là mệt rồi, các người cứ nói chuyện của các người đi, ta ngủ gật lát."
Đường Uy liền cười nói: "Loại nữ nhân mà ta thích nhất là loại mỹ nhân mông to mà không béo, tròn mà không thừa, trơn mà không ngấy, hình như trăng tròn, đó mới là loại ta thích nhất. Thử nghĩ xem, khi vầng trăng chiếu xuống, tăng một phân là béo, giảm một phân là gầy, da thịt mông nhẵn, nếu dưới ngọn đèn lờ mờ mà nhìn thấy những thứ lấm tấm thì thật là kinh, ta sẽ phun ra mất..."
Chiết Duy Tín cười hỏi: "Thứ phun ra là cái gì?"
Lông mày Đường Tam Nhi hơi nháy nháy lên, cười ha ha nói: "Đương nhiên là máu mũi rồi, nếu không thì có thể là gì chứ?"
Mấy nữ nhân đều che miệng cười, Đường Tam Nhi cảm khái nói: "Con đường mông đẹp, bác đại tinh thông đường dài đằng đẵng..."
Dương Hạo lập tức nhớ tới từ: "Bệnh yêu mông!", mấy tên này kẻ mắc bệnh yêu ngực, kẻ yêu chân, kẻ yêu mông, vậy ta mắc bệnh yêu gì?
Vừa nghĩ tới đây thì Chiết Duy Chính đã quay sang hắn nói: "Dương huynh mọi người đều có ý kiến của mình, không biết huynh có cao kiến gì không, có thể nói cho mọi người nghe thử chứ."
Chiết Tử Du ở bên kia đang nghiến răng nghiến lợi thầm chửi: "Cái tên tiểu khốn nạn, xem ta trở về sẽ xử lí các ngươi ra sao." Trong mồm mắng người nhưng tai nàng lại không khỏi tự chủ dướn lên.
Dương Hạo chần chừ không biết trả lời thế nào, Ngưng Tuyết cô nương mỉm cười, ôm chặt eo hắn, đưa khuôn mặt dựa sát vào ngực hắn, nói: "Dương công tử nhà ta hàm súc bên trong, là một quân tử nhã nhặn, các người hỏi như thế công tử sẽ ngại đó."
Mọi người đều cười lớn, Chiết Tử Du thầm hừ một tiếng: "Hồ ly tinh!" Hoàn toàn không cảm thấy trong lời nói của mình có sự ghen tuông.
Khuôn mặt Dương Hạo hơi nóng lên, xoa xoa mũi cười nói: "Ta à..., ha ha, ý kiến của ta có chút giống Đường huynh, một tháp phong nguyệt mới có thể phong tình vô biên mà, ý cảnh trong chỉ có thể hiểu ngầm được, không thể nói ra lời, ha ha..."
Đường Tam Nhi vỗ tay cười lớn: "Không sai, không sai, ý cảnh trong đó chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói ra. Nhân sinh khó có được một tri kỉ, nào nào nào, chúng ta cùng cạn một li."
Dương Hạo cười gượng giơ li lên uống cạn, Chiết Tử Du ở căn phòng bên đó nghe hắn nói cũng thích mông như Đường Tam Nhi thì mặt đỏ lên khẽ xì một cái, một cánh tay bất giác đưa ra đằng sau xoa mông mình: "Mông của ta có thể coi là mông đẹp không?"
Vừa mới nói xong thì chợt nhớ ra, mặt nàng đỏ tới mang tai: "Phì, nha đầu không biết mắc cỡ, nghĩ linh tinh gì vậy chứ."
Rượu đã qua tam tuần, đám công tử bắt đầu phóng đãng, xoa ngực liếm lưỡi, uống rượu liên tục. Chiết Tử Du tuy là một cô nương thoải mái và không câu nệ tiểu tiết, nhưng nhìn mà cũng đỏ cả mặt lên, nhưng nàng cũng không chịu rời đi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào người Dương Hạo.
Biểu hiện của Dương Hạo vẫn được coi như là an ủi Chiết cô nương, hắn chưa hề làm những hành động dung tục nào như mấy tên công tử kia, nhưng...nhưng...nhưng...thứ đáng trời giết! Hắn không động vào nữ nhân kia, nhưng nữa nhân kia lại động vào hắn!
Dương Hạo cũng sắp không chịu nổi rồi, Ngưng Tuyết cô nương thơm như một đoá hoa không hề biết e thẹn, hoàn toàn là một kẻ lẳng lơ. Thấy hắn cứ ngồi như vậy không chịu tiếp cận thì Ngưng Tuyết cô nương đó liền đưa tay ra chủ động cho tay vào trong người hắn, việc này cũng không sao, nhưng cánh tay ngọc ngà của ả lại từ trên đưa thẳng xuống dưới, thủ đoạn nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới của hắn như nụ hôn của cá vậy, rất có kĩ thuật, một lúc sau thì trêu ghẹo làm cho hàng lông mày ngang của hắn phải dựng lên, nóng lòng muốn thi triển thủ đoạn hàng yêu phục ma.
Ngưng Tuyết cô nương thấy năng lực của hắn thâm hậu, cũng không kìm được lòng xuân trào lên. Vị hán tử này không chỉ tuấn tú mà cơ thể còn rất rắn chắc, nếu như triền miên với hắn một đêm chắc sẽ rất gay cấn, vì vậy các thủ đoạn càng liên tiếp được thi triển ra.
Dương Hạo không muốn phong lưu với mấy nữ tử trong lầu xanh, nhưng bản năng cơ thể lại không để hắn không chế, trước mắt thấy mọi thứ tiếp tục như vậy, sợ mình sẽ làm ra chuyện xấu trước mặt mọi người, dù cho mình có thể khống chế được, nhưng những người ở đây càng lúc càng phóng đãng, trông thật chẳng ra sao, lại không tiện lật mặt để làm một chính nhân quân tử cho người ta ghét.
Tình thế cấp bách sinh trí khôn, Dương Hạo vội uống một chén rượu, uống rất vội, lại vung một nửa chén lên người mình, bắn cả lên mặt Ngưng Tuyết cô nương, Ngưng Tuyết cô nương kêu lên một tiếng, rượu đã vào mắt, nước mắt chảy ra, vội rút tay ra lau. Chiết Tử Du bên kia nhìn thấy liền mỉm cười, hình như đã được giải toả.
Dương Hạo lắc người đứng lên, giả vờ say nói: "Chư vị, chư vị, xin nghe Dương Hạo nói một lời."
Từ lúc bước vào phòng, Dương Hạo chỉ mỉm cười hiền hoà chứ chưa từng chủ động làm gì, lúc này hắn vừa mới mở mồm nói thì những công tử kia không khỏi giương mắt lên nhìn, đương nhiên, đang hôn thì vẫn hôn, đang sờ thì vẫn sờ, bọn họ không chậm trễ cả hai.
Dương Hạo nghiêm mặt nói: "Hôm nay nhận được sự khoản đãi của các vị, Dương mỗ cảm kích vô cùng. Chuyến đi lần này mấy phen ra vào sống chết, bây giờ có thể ngồi đây cùng mọi người hoan lạc, lại có mấy cô nương xinh đẹp hơn người hầu rượu, Dương Hạo quả thật là rất cảm khái."
Dương Hạo nói xong thì không khỏi sụt sịt mấy tiếng, giơ ngón tay làm ra vẻ đang lau giọt lệ nóng, rồi thần sắc phấn khởi lên, xúc động nói: "Chén rượu này Dương mỗ mượn hoa hiến phật, mời mọi người, đa tạ ý tốt lần này của chư vị công tử, chúc chư vị công tử vinh hoa phú quý, tiền đồ rộng mở."
Đám công tử quay mặt nhìn nhau: "Vị huynh đệ này uống nhiều rồi thì phải? Không phải chỉ là kính rượu thôi sao, sao còn chảy cả nước mắt vậy?" Đám người họ đành phải buông các cô nương ra, lần lượt đứng dậy giơ chén đáp lễ.
Dương Hạo cười nói: "Nào, chúng ta cùng rót đầy rượu, giơ chén lên, cạn!"
Một chén đã uống hết, đàm công tử vừa ngồi xuống thì Dương Hạo lại nói: "Chư vị, chúng ta hoan lạc ở đây là đều nhờ vào công lao bảo vệ sự yên bình của tiết độ sứ Chiết đại tướng quân của Vĩnh An quân. Hôm nay Chiết đại tướng quân đã đích thân dẫn quân xuất chinh, dẹp bọn người phản loạn Đảng Hạng, chén thứ hai chúng ta chúc cho chuyến đi lần này của Chiết tướng quân mã đáo thành công, khải hoàn trở về."
Lần này Dương Hạo đã nhắc đến Chiết Ngự Huân, hai cậu con trai của Chiết Ngự Huân là Chiết Duy Chính và Chiết Duy Tín vừa nghe thấy tên cha mình thì lập tức đẩy mĩ nhân trong lòng mình ra, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm túc, khi hắn nói xong thì hai tay liền bê chén rượu đứng lên, những vị công tử khác cũng lần lượt đứng dậy, chỉ nghe thấy một loạt tiếng lachj cạch của bàn ghế.
Người mà Dương Hạo nói là Chiết đại tướng quân, đó là chủ của Phủ Châu, trong lòng bọn họ còn có trọng lượng hơn cả quan gia, hơn nữa trước mặt lại có hai cậu con trai của Chiết đại tướng quân, cho nên ngay cả quần áo cũng chỉnh đốn lại, tránh để quá mức không chịu nổi. Dương Hạo trên bàn rượu đã lấy cái cớ rất đường hoàng để kính rượu.
Quả thực là một cảnh tượng rất nghiêm túc, làm cho mấy cô nương khó xử, đứng cũng không được, cười đương nhiên cũng không thích hợp, làm ra vẻ nghiêm túc thì quá buồn cười, thần sắc mỗi người đều có chút gượng gạo.
Dương Hạo nói: "Nào, chúng ta cùng rót cho đầy..., giơ chén lên..."
Chén rượu này uống xong thì đám công tử chần chừ ngồi xuống, không biết Dương Hạo còn muốn làm gì nữa. Rượu này muốn kính một chén thì thường sẽ phải đến ba chén, rất ít khi xuất hiện số 2, thực ra thì những vị công tử này cũng đã quá "2" rồi.
Qủa nhiên là không ngoài dự đoán, Dương Hạo vẫn chưa ngồi xuống, thần sắc lại nghiêm túc hơn, thậm chí còn có chút cảm giác thần thánh: "Nói đến Chiết đại tướng quân, bản khâm sai bất giác nhớ đến đương kim quan gia, quan gia đích thân chinh phạt Bắc Hán, lao khổ công cao, vì muốn diệt trừ đại hoạ cho Đại Tống ta mà ăn gió nằm sương, thân ở phía trước sĩ tốt, có một người tốt như vậy Đại Tống thật là có phúc, con dân Đại Tống thật là may mắn, chúng ta thật là may mắn! Nào..."
Dương Hạo còn chưa nói xong thì Chiết Duy Chính đã lặng lẽ xua xua tay, mấy cô nương thật sự cảm thấy mình thân làm kĩ nữ, đứng dậy cũng thì quả chẳng ra sao, nhưng người ta dùng thân phận khâm sai để biểu thị lòng trung thành với Triệu quan gia ở thành Biện Lương, mình đúng là không tiện ngồi ở đây, nên vừa thấy Chiết Duy Chính ra hiệu thì bọn họ như đã hiểu, vội vàng đứng dậy tản ra.
Dương Hạo cười tươi, hai tay bê chén rượu, nhìn xung quanh, giơ chén lên nói: "Nào, chúng ta cùng rót đầy, giơ chén lên."
Đám công tử làm mặt đau khổ nhìn nhau, Đương Tam Nhi bĩu bĩu môi, nói nghiến như răng đau vậy: "Cạn!"
Ở căn phòng yên tĩnh bên cạnh, Chiết Tử Du đang che miệng khẽ cười, đôi mắt to quyến rũ hơi buồn đã uốn thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp: "Cái tên này, xem ra có vẻ trưởng thành hơn rồi, nhưng...vẫn giống như trước, cơ trí cổ quái, chọc ghẹo cho người ta giận không được mà tức cũng không xong."
Nàng nhẹ cắn môi, đứng thẳng dậy, mỉm cười ngọt ngào với Dương Hạo kẻ đang hoàn toàn không biết có nàng ở đây, rồi xoay người bước ra cửa.
Đêm hôm nay nàng không có phí công đến. Nếu như một nam nhân ở một nơi có thể phóng đãng mà không phóng đãng, biết tự ràng buộc mình như vậy thật là đáng quý. Nàng đi mà trong lòng đầy thoả mãn.
Chiết Tử Du lòng đầy vui mừng nghĩ: "Nếu như hắn bất đắc dĩ mà ở lại đó, làm chuyện trăng gió với mấy ả lầu xanh thì ta...ta cũng sẽ không trách."
Bước ra khỏi cửa, đi trên hành lang, khi vén tà áo xuống lầu Chiết Tử Du chợt nghĩ: "Người ta là gì của hắn chứ, sao lại có thể trách cứ gì được?" Vừa nghĩ đến đây thì mặt liền đỏ lên.
Ra khỏi Quần Phương Các, bước dưới ánh trăng và sao, phe phẩy chiếc quạt, tâm tình của Tử Du cô nương đột nhiên rất tốt đẹp...