" Tỷ, đệ nói thế nào mà tỷ lại gây khó dễ cho đệ, đệ quản giáo gia nô, gia pháp nghiêm khắc, là sai sao?"
" Đúng hay sai, cũng phải kiểm tra qua mới biết, không thể tự dưng luận tội cho người!"
Đinh gia đại tiểu thư Đinh Ngọc eo thon chân dài, một đôi giày da hươu bước trên mặt đất rung động leng keng, chỉ thấy vị đại tiểu thư này quần áo lông cừu, thân thẳng dài như ngọc, trên đỉnh đầu mũ lông chồn màu trắng bạc, khuôn mặt như tranh vẽ, dung mạo uyển mị mang theo một chút anh khí đặc biệt của nữ nhân phía bắc Trung Quốc.
Dương Thị năm đó là nha đầu của Đinh gia thượng phòng, tuy nói sớm bị trục xuất khỏi nội viên, nhưng năm đó cũng có vài tỷ muội thân thiết hiện giờ đều là những nhân vật cấp a di trong nội viện, người này người nấy trong tay đều được quản một chút chuyện rồi, ở trước mặt phu nhân cùng tiểu thư nói. Dương thị cũng biết mình thấp kém, lời nhẹ, vị tất ngăn được nhị thiếu gia đang bốc đồng, vội vàng nhờ người nhắn vào trong nội viện, thông qua vài người bạn tốt trong khuê trung, nói sự tình cho đại tiểu thư biết.
Đinh Ngọc vừa nghe thấy liền phát hỏa, Đinh gia mấy ngàn hộ tá điền, hơn một ngàn người ở, còn có mấy trăm người là gia nô nha hoàn trong đại viện Đinh gia, một phần tài sản lớn như vậy, có thể gọn gàng ngăn nắp, cao thấp có trình tự, là dựa vào quy củ nghiêm cẩn, thưởng phạt phân mình, há có thể để Đinh Thừa Nghiệp dính vào chuyện như vậy, cho nên lập tức chạy tới.
" Tiểu Thanh, đi tới quản sự phòng bếp, hỏi hắn có bao nhiêu thịt hoẵng, rồi mang sổ sách lại đây cho ta, lập tức!"
" Vâng, tiểu thư!"
Thị nữ Thanh Nhi nhìn đại tiểu thư, rồi nhìn lại nhị thiếu gia, rời đi nhanh như chớp.
Đinh Ngọc liếc mắt nhìn Đinh Thừa Nghiệp một cái, đi tới một bên ghế thản nhiên ngồi xuống. Đinh Thừa Nghiệp nhìn hai bên, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cũng ngồi thẳng xuống.
Đinh Hạo cố hết sức đi tới bên cạnh Dương Thị, nâng bà nằm dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhàng lau máu tươi trên trán, thân thiết kêu lên một tiếng:
" Mẹ, đầu mẹ bị thương có sao không?"
Dương thị kinh ngạc nhìn đứa con luôn luôn nhát gan chất phác này, nó không thèm để ý tới chủ nhân đang ngồi ở trên, không coi ai ra gì tới bên nâng bà dậy, cùng bà trò chuyện, trong lòng ngạc nhiên, lại cảm thấy vui mừng nhưng có chút ý tứ không vui vội thấp giọng nói:
" Ta không có việc gì, đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia đang ngồi, con không được vô lễ, nhanh quỳ xuống."
Đinh Hạo làm như không nghe thấy, giúp đỡ bà lùi qua một bên, ổn định lại thân mình rồi lạnh lùng nhìn hai tỷ đệ đang ngồi trên ghế cao kia. Tỷ đệ hai người đều nghiêm mặt, không ai nhìn ai, chính là biểu hiện khí độ Đinh Hạo làm cho Đinh Ngọc Lạc có chút kỳ quái, dường như nàng mới biết Đinh Hạo vậy, nhịn không được nghiêng đầu cẩn thận nhìn hắn một cái.
Trong nhà tĩnh trở nên yên tĩnh, chỉ có thanh âm nhựa thông từ cây đuốc bị cháy rơi xuống. Một lát sau, quản sự Lưu Minh mập mạp của phòng bếp đang cầm trên tay một quyển sổ sách, vội vàng chạy theo Tiểu Thanh tới, tên này đã ăn no uống chán, sớm cởi quần áo lên giường ôm vợ mình mà cố gắng cày cấy rồi, Tiểu Thanh cô nương ở bên ngoài hô gọi, sợ tới mức những khối thịt trên người hắn khô quắt lại.
Nghe nói đại tiểu thư cùng nhị thiếu gia đang đợi hắn, hắn không hiểu được có chuyện gì, lập tức bất chấp mặt đất lạnh lẽo thấu xương, nhanh chóng mặc vội quần áo, xỏ giầy liền chạy tới. Hiện giờ nội khố hắn không mặc, tất không đi cũng không có áo choàng đứng không được tự nhiên, tóc tai bay toán loạn, vẻ mặt béo núc ních của hắn thật sự là buồn cười.
" Lưu Minh, quý phủ chúng ta đặt mua hàng hóa cho năm mới, có thịt hoẵng sao, nếu có, vào bao nhiêu, ngươi kiểm kê thời điểm này còn bao nhiêu, thành thật khai báo cho ta, một chữ cũng không được lầm!"
" Ách… vâng, vâng…" Lưu quản sự không biết đại tiểu thư sao lại chỉ hỏi về thịt hoẵng, chạy nhanh tới mở quyển sách ra nói:
" Thưa đại tiểu thư, trang đặt mua hàng tết, có mười lăm con hoẵng, tiểu nhân vừa mới kiểm ra qua, mười lăm con hoẵng này đều đang được đông lạnh, đều ở trong đó cả, một con cũng không thiếu."
Nhạn Cửu cướp hỏi:
" Ngươi xem lại coi, quả thật một con cũng không thiếu, thật sự chỉ có mười lăm con chứ?"
Lưu quản sự chỉ lên trời thề thốt nói:
" Đích xác, đúng vậy chỉ có mười lăm con, trên sách đã viết, ta cùng với lão Tôn quản khố đã cẩn thận đêm rồi, quả thật một con cũng không thiếu."
Đinh đại tiểu thư đôi mắt xinh đẹp nhìn Đinh Thừa Nghiệp, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi ngồi ở đằng kia, sau một lát, bỗng nhiên vươn vai ngáp một tiếng, lười biếng đứng dậy nói:
" Mệt quá, tiểu Cửu, đốt đèn lồng đi, chúng ta trở về ngủ."
" Vâng."
Nhạn Cửu khơi đèn lồng, nhìn Nhị thiếu gia, lại nhìn đại tiểu thư, chạy nhanh ra phía trước nhà chính. Hắn vừa mới ra khỏi cửa, Đinh Thừa Nghiệp theo sát phía sau đã hung hăng đạp một cước vào mông hắn, Nhạn Cửu bị một cước này đạp ngã xấp ra, đèn lồng bị văng ra xa, kêu “ hô” một chút.
" Ôi chao, nhị thiếu gia, sao ngài lại đá ta?"
Đinh Thừa Nghiệp không hé răng, vén áo dài lên, nâng giày trực tiếp bước qua người Nhạn Cửu, Nhạn Cửu mờ mịt nhìn bóng dáng hắn, mấp máy miệng, lúc này mới quay về với thực tại, vì thế chạy nhanh lên, giống như một cái đuôi chó vậy, chạy theo sau hắn.
Đinh đại tiểu thư giương mắt nhìn tráng đinh hai bên, thản nhiên phân phó nói: " Đều trở về nghỉ ngơi đi."
" Vâng." Hán tử cao lớn thô kệch cầm câu gậy lớn rời khỏi nhà chính, đinh đại tiểu thư nhìn Đinh Hạo bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài:
" Ngươi… từ nhỏ đã theo hầu nhị thiếu gia, còn không biết tính tình hắn? hắn tính như trẻ con, kéo không đi, đánh không lùi, tuyệt không chấp nhận người khác nói hắn không hiểu đạo lý, ngươi làm gì mà phải quật cường như vậy, hắn là loại người đâu cần biết tới sự thật gì đâu, con hoẵng kia mặc kệ có phải của người lấy cắp hay không, chỉ cần người thừa nhận, khấu đầu nhận sai, thì tuyệt đối sẽ không bị đánh, núi vàng núi bạc còn bị hắn ném ra ngoài, thì tiếc gì con hoẵng con."
" Tạ ơn đại tiểu thư đã chỉ điểm."
Đinh Hạo dùng khẩu khí không ổn định nói. Trong lồng ngực hắn khí huyết lại dâng lên, hôm nay Đinh Thừa Nghiệp là một mực tìm hắn gây phiền toái, nếu hắn thừa nhận, còn thê thảm hơn nữa, nhưng là những lời này không thể nói rõ với vị đại tiểu thư kia được.
Đinh Ngọc Lạc đôi mắt chuyển quanh người hắn rồi thu trở lại nói:
" Ngươi nếu biết, về sau sẽ không lên quật cường như vậy. Ngươi là nô bộc của hắn, ta chỉ giúp ngươi nhất thời, không giúp được một đời, nên đôi khi phải chịu thua thiệt, chịu ủy khuất một chút, cũng đừng vì cảm thấy mình chịu ủy khuất mà tâm lung lay, nếu không làm gì có trái cây mà ăn. "
Đinh Hạo lòng dạ bất bình, nghe lời này lập tức phản kháng nói:
" Đại tiểu thư, ta là hạ nhân không sai, nhưng hạ nhân cũng là người. Có vài thứ có thể chịu, là bởi vì không chạm tới những cái mà hắn đã giữ gìn trong lòng. Mỗi người trong lòng đều có một thứ có thể bất chấp cả tính mạng để giữ gìn nó, nếu không ngay cả một com chó, con heo cũng không bằng?"
Đinh đại tiểu thư kinh ngạc nhìn hắn, lại một lần nữa nhìn vào người cùng cha khác mẹ này, người ca ca thân phận và cảnh ngộ hoàn toàn khác mình: “ Đây có phải là Đinh Hạo nhát gan ngại ngùng không vậy?”