rên đường có rất nhiều người đi lại, đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đội ngũ đưa ma của Đặng Tú Nhi. Trên mặt của bọn họ là vẻ lạnh lùng, có hiếu kỳ, có mỉa mai, có thóa mạ, nhưng lại không nhìn ra một chút ý vị đồng tình nào.
Đặng Tổ Dương là một người tốt, trước giờ chưa từng thấy hắn làm ra chuyện bẩn thíu trái pháp luật nào, nhưng những người làm xằng làm bậy là người nhà của hắn, mà hắn là quan phụ mẫu của Tứ châu, tất cả oán hận cuối cũng chỉ có thể trút lên đầu hắn. Khi hắn bước tới giữa bách tính hỏi han ân cần thì bọn họ đều không nói chuyện với hắn. Khi hắn ở cùng một chỗ với các dân công lao động trên đê, bọn họ có thể làm ra bộ dạng cảm kích rơi nước mắt, nhưng oán hận trong lòng lại chỉ có thể càng tích càng sâu, khi hắn tự sát bỏ mình, loạn oán hận này mới không chút bảo lưu mà lộ hết ra ngoài.
Đặng Tú Nhi không thèm nhìn sắc mặt người bên cạnh, cũng không thèm nghe lời họ nói, nàng ta chỉ cẩn thận bưng khay đặt linh bài của song thân phụ mẫu, từng bước từng bước đi trên đầu đường Tứ châu, trong lòng cảm thấy bàng hoàng như không có nơi nương tự. Mấy ngày trước, nàng ta còn là thiên kim tôn quý của tri phủ, ai gặp nàng ta cũng phải cung kính. Hiện giờ nàng ta chỉ có thể cứ vậy chịu được sự mỉa mai và thóa mạ của người khác. Người thì đứng giữa cái nắng chói chang, nhưng trong lòng thì lại lạnh như băng.
Đột nhiên, tiếng ầm ĩ hơi thay đổi. Đặng Tú Nhi phát giác ra, khi ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện thái độ của các bách tính vây xem tựa hồ như kính cẩn hơn nhiều. Đặng Tú Nhi khóe miệng phác lên một nụ cười tự giễu: "Bọn họ chẳng lẽ còn có chút kính ý đối với ta, đối với một người đã khuất ư?"
Mắt nàng ta xoay chuyển, đột nhiên dừng lại trên người một người đang đứng bên đường. Đặng Tú Nhi lúc này mới bừng tỉnh. Dương Hạo mặt áo quan, đứng nghiêm ở ven người, đang chắp tay thi lễ với đội ngũ dưa tang, sự kính úy của bách tính không phải là đối với người cha vì hàm oan mà tự tận của mình, mà là đối với một vị quan bọn họ chưa chắc đã nhận ra, nhưng lại mặc một thân quan bào. Cái mà bọn họ kính úy chỉ là quyền lực mà chiếc áo quan đó đại biểu, chỉ vậy mà thôi.
Dương Hạo chắp tay thi lễ, cung tống đội ngũ đưa tang của Đặng Tổ Dương đi qua. Hắn không biết vì sao trong đội ngũ có ba cỗ quan tài, nhưng trước mắt rõ ràng không phải là lúc để hỏi, hắn chỉ đứng ở bên đường, tiễn Đặng tri phủ một đoạn đường. Đặng tri phủ là một vị quan hồ đồ, hắn muốn tạo phúc một phương, nhưng kết quả lại là hại bách tính một phương. Nhưng tính tình, phẩm tính của hắn vẫn khiến người ta kính trọng, đáng được nhận một bái này.
Đặng Tú Nhi nhìn thấy Dương Hạo, lửa giận của cừu hận lập tức xộc lên não. Nàng ta biết hôm nay đoàn người khâm sai sẽ phải rời khỏi Tứ châu, vốn định an táng phụ mẫu song thân xong thì đuổi theo, tùy cơ tìm bọn họ báo thù. Nàng ta là một nữ tử tay trói gà không chặt, cũng chưa từng nghĩ tới mình làm thế nào mới có thể giết được mấy nam nhân thân cường lực tráng như Trình Vũ, Dương Hạo. Nhưng cừu hận làm đầu óc mù quáng, nàng ta chỉ muốn đuổi theo họ, bọn họ giống như là một bó đuốc, mà nàng ta thì chỉ là một con thiêu thân, chỉ có xông lên không lùi bước, cho dù là phải thịt nát xương tan.
Do đó, nàng ta chuẩn bị ba cỗ quan tài, trong cỗ quan tài gỗ thứ ba chỉ đặt quần áo của nàng ta. Nàng ta hôm nay tự lập cho mình một mộ chôn quần áo và di vật, sau ngày hôm nay, cũng không nghĩ tới mình vẫn còn có thể sống. Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ rằng, đang lúc đưa tang mà Dương Hạo lại xuất hiện, hắn ta còn giả nhân giả nghĩa chắp tay đưa tiễn.
Kết hợp với những lời đối thoại của Trình Vũ, Trình Đức Huyền và Dương Hạo mà nàng ta đã nghe thấy, lại thêm bóng ảnh quỷ dị của Dương Hạo khi phụ thân của nàng ta máu me đầy người, Đặng Tú Nhi đã cố chấp nhận định rằng hắn và Trình Vũ, Trình Đức Huyền chính là hung thủ đã bày mưu hại chết phụ thân, mà hiện giờ hung thủ lại ở ngay trước mắt. Một cỗ lửa giận trong nháy mắt đã cháy phừng phừng, Đặng Tú Nhi cảm thấy một đôi linh bài trong tay giốn như là hai cục than hồng.
Dương Hạo sau khi chắp tay đợi đội ngũ đưa tang đi qua, không ngờ lại nhìn thấy một đôi tú hài làm bằng vải bố đi tới tước mặt hắn. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một giải thắt lưng để tang được buộc trên lưng đang rủ xuống, ánh mắt hắn rất nhanh liền đưa lên một chút, vừa hay chạm phải đôi mắt với lệ ướt đẫm mi của Đặng Tú Nhi.
Đặng Tú Nhi mặc đồ tang, giống như là một đóa hóa sen thấm nước.
Dương Hạo nhìn nàng ta với vẻ bất nhẫn, mắt cụp xuống, nói: "Đặng cô nương, xin hãy nén bi thương."
Ánh mắt vừa chiếu xuống, Dương Hạo lúc này mới nhìn thấy tay Đặng Tú Nhi không ngờ lại cầm một đôi linh bài, trong đó có một chiếc chính là của Lưu phu nhân, không khỏi hoảng sợ nói: "Lưu phu nhân... phu nhân sao có thể... sao có thể?"
Tất cả phản ứng này của Dương Hạo, lọt vào trong mắt Đặng Tú Nhi lòng đầy nghi ngờ đều trở thành giả vờ giả vịt. Nàng ta càng thêm căm hận, nhưng vẫn cố nén phẫn nộ, thút thít nói: "Gia mẫu... quá thương tâm vì cái chết của gia phụ, bi thương quá độ, cho nên treo cổ... tự tử rồi..."
Dương Hạo nghe thấy vậy không khỏi buồn bã, nhất thời cũng không biết nên nói thế nào mới tốt. Đặng Tú Nhi cực kỳ bi ai, thân hình run rẩy, cái khay trong tay rung lên, hai chiếc linh bài không ngờ lại rơi xuống đất. Dương Hạo thấy vậy vội vàng cúi người xuống nhặt. Đặng Tú Nhi cũng vội vàng gập người xuống nhặt linh bài, nhưng vừa thấy Dương Hạo cúi đầu, để lộ hậu tạng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ sát ý, ngón tay thò vào trong ngực nắm lấy cái kéo sắc bén rồi rút ra. Đặng Tú Nhi cắn chặt răng, hung ác đâm vào gáy của Dương Hạo.
"Quan quân cẩn thận!"
Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm bởi vì mặc y phục luộm thuộm cho nên Dương Hạo không cho họ xuống xe, hai người đều ngồi lại ở trong xe. Nhưng cũng vén rèm nhìn ra, đột nhiên thấy Đặng Tú Nhi rút ra một cái kéo, nghiến răng nghiến lợi đâm về phía Dương Hạo, hai người không khỏi thốt lên kinh hãi. Ngô Oa Nhi thì kêu thất thanh, Đường Diễm Diễm thì nhảy xuống xe, lao về phía nàng ta.
Đặng Tú Nhi thân hình vừa động, dưới chân liền có động tác, Dương Hạo đang khom lưng nhặt linh bài đã có cảnh giác, đợi khi tiếng hét của Ngô Oai Nhi truyền vào tai, Dương Hạo đã lách người né tránh, cái kéo sắc bén trong tay Đặng Tú Nhi xẹt qua mặt hắn đâm xuống dưới, làm rách một mảng áo quan.
"Đặng cô nương, nàng điên rồi à?"
Dương Hạo đứng dậy, vội vàng né tránh. Đặng Tú Nhi thì như đã phát cuồng, cũng không thèm đáp lại, chỉ nắm chặt kéo, điên cuồng vung vẩy. Dương Hạo chỉ cần thò tay ra là chế trụ của nàng ta, nhưng không biết vì sao đối phương lại nổi sát tâm với mình, cho nên hắn chỉ đành né tránh. Lúc này Đường Diễm Diễm đã lao tới gần, thấy nàng ta vẫn còn muốn động thủ với Dương Hạo liền bừng bừng tức giận quát: "Cút đi cho ta!"
Chân váy giống như một đóa mây lửa tung bay, Đường Diễm Diễm tung một cú Xuyên Tâm Thối, vừa hay đá trúng ngực Đặng Tú Nhi. Đặng Tú Nhi kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất lăn mấy vòng ra tít tận xa. Đường Diễm Diễm lửa giận bốc ngùn ngụt, vẫn muốn lao lên giáo huấn nàng ta thị bị Dương Hạo cản lại.
Dương Hạo nhìn thoáng qua áo quan bị cắt rách vai, hai hàng lông mày nhíu chặt chậm rãi bước lên trước mấy bước, trầm giọng hỏi: "Đặng cô nương, nàng đây là có ý gì, vì sao lại muốn ám sát bản quan?"
Đặng Tú Nhi nắm chặt chiếc kéo, cật lực từ trên mặt đất bò dậy, lau máu dính ở khóe miệng, cười lạnh nói: "Tên họ Dương kia, ngươi việc gì phải giả nhân giả nghĩa? Cha ta là bị ai hại, ngươi trong lòng biết rõ mà. Cha ta nếu là bị quốc pháp trừng trị, Đặng Tú Nhi cho dù không cam lòng thì cũng đành chịu, nhưng ngươi... các ngươi dùng thủ đoạn vô sỉ, bức tử cha mẹ ta, Đặng Tú Nhi không báo cừu này thì uổng đời làm con!"
"Cô nương cho rằng ta bức tử lệnh tôn ư?" Dương Hạo vừa kinh ngạc vừa tức giận, nói: "Dương mỗ không oán không cừu với lệnh tôn, có lý do gì mà muốn giết ông ấy?"
"Cừu oán ư? Đám cẩu quan các ngươi giết người còn cần phải có cừu oán ư? Chỉ cần có người ngáng đường các ngươi, chỉ cần có người không đi chung đường với các ngươi, các ngươi chẳng phải là sẽ quyết diệt trừ hay sao?"
Đặng Tú Nhi cười lạnh, nói tiếp: "Cha ta là quan viên do Triệu tướng công tiến cử, không phải là người cùng đường với các ngươi. Giờ có cơ hội tốt như thế này, các ngươi có thể bỏ qua cho ông ấy ư? Ngày đó tại quan thương thự nha, những gì mà ngươi cùng bọn Trình Vũ thương nghị, ta đều nghe thấy hết, ngươi còn muốn giảo biện ư?"
Đường Diễm Diễm tức giận nói: "Nữ nhân này đùng là không biết trái phải, Hạo ca ca không cần phải nói lời thừa với ả làm gì, ả ta ngay trên phố hành thích quan viên, tội chứng rõ ràng, trói ả lại rồi giao cho Đường ngự sử, ít nhất phải phán ả tội ngồi tù mới được?"
Dương Hạo thấy Đặng Tú Nhi ngang ngạnh như vậy cũng là vì đang tức giận. Hắn cố nén lửa giận, nói: "Đúng là không làm được người tốt, không ngờ Dương mỗ nhất thời mềm lòng, ngược lại lại mang tới phiền phức cho mình."
"Người tốt? ha ha, ngươi dám nói ngươi là người tốt ư? Ngươi tốt không sống lâu đâu, chỉ có gian nhân, ác nhân như các ngươi mới sống lâu trăm tuổi mà thôi."
"Lão Hắc, trói ả ta lại, đưa lên quan xét xử!" Đường Diễm Diễm tức giận, quay đầu phân phó lão Hắc đang chạy tới.
Dương Hạo vội vàng cản lại, trầm giọng nói: "Bỏ đi, Đặng cô nương là do đang thương tâm vì các chết của phụ mẫu, nộ hỏa công tâm, giờ có chút thần trí không tỉnh táo, bản quan không tính toán làm gì, tha cho nàng ta lần này đi."
Hắn lặng lẽ nhìn Đặng Tú Nhi một cái, bình tĩnh nói: "Đặng cô nương, muốn giết Dương mỗ thì bằng vào sức của nàng thôi không đủ đâu. Dương Mỗ hành xử quang minh lỗi lạc, không hề có chỗ nào không phải với lệnh tôn. Ta thương nàng cô khổ, lần này không truy cứu, hi vọng nàng đừng có lấn tới!"
"Ngươi đừng đi! Ngươi là thấp thỏm không yên có phải không?" Đặng Tú Nhi thấy hắn quay người bước đi thì muốn đuổi theo, nhưng chỉ cảm thấy ngực đau nhói, thở mạnh một chút là đau tới tận tim gan, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đứng đó mắng: "Tên họ Dương kia, ngươi tốt nhất là giết ta ngay bây giờ đi, nếu không, ta nhất định sẽ lại tìm ngươi, tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên hung thủ ngươi đâu!"
Dương Hạo đang muốn bước lên xe, nghe vậy liền quay người lại, thản nhiên nói: "Phẩm tính của lệnh tôn không tồi, chỉ là ngu muội, ngoan cố, là một thư sinh ngốc không hiểu nhân tình thế thái. Con gái như nàng cũng hồ đồ y như cha nàng vậy, lấy oán báo ơn, không biết trái phải! bản quan đã nhân chí nghĩa tận với Đặng gia nàng rồi, nhưng lại bị nàng coi là hung thủ giết cha. Rồi đây có ngày chân tướng tỏ tường, Đặng cô nương liệu còn mặt mũi nào mà gặp ta nữa!"
Đặng Tú Nhi nói như chém đinh chặt sắt: "Ta trách lầm ngươi ư? Đặng Tú Nhi ta nếu trách nhầm ngươi, thì sẽ ở trước mặt ngươi dùng kéo tự sát, kiếp sau làm trâu làm ngựa để chuộc lỗi lầm. Ngươi dám thề độc như vậy không!"
Dương Hạo thấy nàng ta chấp mê bất ngộ như vậy, không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười, lạnh lùng liếc nàng ta một cái, trào phúng một cách âm dương quái khí: "Người nhà các ngươi sao thích tự sát như vậy nhỉ? Ta thấy lệnh tổ chắc không phải là người Trung Nguyên."
Đặng Tú Nhi ngây ngốc nói: "Ngươi nói cái gì?"
Dương Hạo không muốn trả lời nàng ta, phất tay áo chui vào xe, trầm giọng nói: "Đi thôi!"
"Ngươi không dám thề ư?" Đặng Tú Nhi đuổi theo hai bước, rồi ôm ngực đứng lại, giận dữ nhìn đoàn người Dương Hạo chậm rãi đi về xa, trong lòng chỉ nghĩ: "Không ngờ ngay cả một nữ tử yểu điệu ở bên cạnh hắn cũng có một thân võ công, ta thực sự không nên lỗ mãng ra tay như vậy. Hôm nay đả thảo kinh xà, một nữ tử yếu đuối như ta sau này khó mà hạ thủ giết hắn được nữa."
Nghĩ tới đây, nàng ta đột nhiên nhớ tới cô cô của mình: "Đúng rồi, cô cô là môn hạ của Hoa Sơn Vô Mộng chân nhân, nghe nói Vô Mộng Chân Nhân đó có một thân tạo hóa bản lĩnh thông thiên triệt địa. Chính là đệ tử chân truyền của Thụy Tiên Nhân Phù Diêu Tử. Cô cô là đệ tử của lão, bản lĩnh chắc cũng không kém. Đợi ta an táng phụ mẫu xong rồi sẽ tới Hoa Sơn nương nhờ cô cô, bái cô cô làm thầy, tập luyện một thân võ nghệ. Tới lúc đó lại tới Nam Nha lấy đầu đám giang đảng này!"
...
Dương Hạo leo lên xe, nhưng vẫn chưa hết hẳn giận. Đường Diễm Diễm phẫn hận bất bình nói: "Nữ tử họ Đặng đó không biết nói đạo lý gì cả, quả nhiên không hổ là nữ nhi hồ đồ do tên quan hồ đồ đó dạy ra. Cha ả rơi vào ngục tù, ngay cả đám thân thích cũng chắp tay ngồi yên, chỉ có Hạo ca ca xuất thủ tương trợ mà ả lại lấy oán báo đức, đây là đạo lý gì chứ? Hạo ca ca, huynh sao lại tha cho ả? Cái thứ hỗn đản đó phải đưa lên quan xét xử, sau đó thì nhốt ả vào ngục mới phải."
Ngô Oa Nhi vội vàng khuyên giải: "Tỷ tỷ đừng tức giân, quan nhân mà xử trí như vậy thì không thỏa đáng đâu. Một nữ lưu yếu đuối như nàng ta, muốn gây bất lợi với quan nhân có dễ gì đâu, thả cho nàng ta đi cũng không sao cả, nếu thực sự đưa lên quan xét xử. Ài! Phụ mẫu của nàng ta đều chết cả rồi, cũng thực sự là rất đáng thương, nếu vì thế mà phải vào ngục, người trong nhân gian khó tránh khỏi có dị nghị với quan nhân. Tỷ tỷ cũng biết quan viên trên triều đình đại đa số đều không hữu hảo với quan nhân, tới lúc đó lời đồn truyền ra, chuyện mà quan nhân vốn không làm cũng sẽ bị người hữu tâm vu khống, khó tránh khỏi có thêm nhiều thị phi."
Đường Diễm Diễm nghe vậy lại càng phẫn nộ, vỗ bàn nói: "Nhớ lúc trước ở Lô châu, khoái ý ân cứu mới thống khoái làm sao. Không ngờ vào Đông kinh thành rồi lại có nhiều cơn giận không đâu như vậy. Hạo ca ca, theo muội thấy, cái chức quan khiếp nhược này huynh đừng làm nữa, chúng ta treo ấn từ quan, quy ẩn sơn lâm, chỉ bằng vào chỗ của hồi môn mà nãi nãi chuẩn bị cho muội, chúng ta cũng không sợ chết đói rồi.”
Ngô Oa Nhi che miệng cười nói: "Đường gia phú khả địch quốc, của hồi môn của tỷ tỷ tất nhiên là hậu, muội muội thì không so được, có điều cho dù là tiền tiết kiệm của muội, cũng đảm bảo cho một nhà mấy miệng ăn chúng ta dùng ba, bốn đời cũng không hết. Huống chi, quan nhân của chúng ta tại phủ Khai Phong cũng không nhàn rỗi, trong "Thiên Kim nhất tiếu lâu" quan nhân của chúng ta chiếm được vị trí dẫn đầu, giành được không tí tiền bạc, có dạng phú quý gì mà chúng ta không hưởng dụng được chứ? Chỉ có điều..."
Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn về phía Dương Hạo rồi chớp chớp, chậm rãi nói: "Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, quan nhân của chúng ta có đồng ý từ quan về làm một phú ông hay không thì không nói chắc được. Tất cả vẫn phải để chính quan nhân quyết định."
Dương Hạo lắc đầu nói: "Cái con quỷ linh tinh này, biết lửa trong bụng ta không có chỗ phát tiết, lại trái giật phải kéo lừa cho ta vui vẻ. Nàng tưởng ta thực sự quyến luyến cái chức quan này lắm à? Ài! Người khác làm quan thì chỉ sợ bị bãi quan, nhưng vi phu ta thì muốn không làm mà không được. Ta hiện giờ giống như Võ Ninh tiết độ sứ Cao Kế Trùng, Hữu thiên ngưu vệ thượng tướng quân Chu Bảo Toàn vậy, chức quan này làm cũng được mà không làm cũng được. Có khác gì đâu?"
Vũ Ninh tiết độ sứ Cao Kế Tùng, Hữu thiên ngưu vệ thượng tướng quân Chu Bảo Toàn vốn là chủ của một nước ở Kinh Nam, Hồ Nam. Đại Tống tiến hành kế sách nam trước bắc sau, bị tiêu diệt đầu tiên chính là hai quốc gia này, sau đó thì bắt quốc vương của bọn họ, cho một chức quan hữu danh vô thực, chỉ là để tiện khống chế mà thôi. Dương Hạo đây là lần đầu tiên dùng ví dụ này, đây là đại kỵ húy, chỉ vì hai nữ tử ở bên cạnh này đều là người thân nhất của mình cho nên mới dám thổ lộ với bọn họ.
Đường Diễm Diễm vừa nghe thấy vậy, không khỏi lộ ra vẻ ưu lự, Dương Hạo thấy thế liền an ủi: "Muội yên tâm đi, chức quan này của ta tuy làm không tình không nguyện, nhưng cũng chỉ là mất đi một chút tự do mà thôi, cũng không có gì phải lo lắng quá cả."
Đường Diễm Diễm bụng đầy tâm sự, nhíu chặt mày, lo lắng trùng trùng nói: "Sao có thể không lo lắng được? Thì ra triều đình ủy nhiệm chức quan này cho huynh, chỉ là vì muốn trói buộc huynh ở kinh thành, chứ không thực sự cho chàng làm quan của Đại Tống. Muội không ngờ huynh trong hoàn cảnh ở Khai Phong lại hiểm ác như vậy. Chàng muốn sống an lành qua ngày như Cao Kế Tùng, Chu Bảo Toàn cũng không thể, vậy sau này phải sống thế nào mới được đây?"
Ngô Oa Nhi trở nên khẩn trương, vội vàng nói: "Tỷ tỷ vì sao lại nói vậy, tỷ biết tin tức gì ư?"
Đường Diễm Diễm nói: "Chuyện này thì có tính là tin tức gì đâu, người trong thiên hạ có ai mà không biết? Cao Kế Tùng và Chu Bảo Toàn có thể được bình an, đó là bởi vì bọn họ không có một nương tử như hoa như ngọc. Mạnh Sưởng vì sao không thể? Chẳng lẽ không phải bởi vì có Hoa Nhị phu nhân sao? Nhà ta có ý muốn gả ta cho Tấn vương, Oa Oa thì là nữ tử đệ nhất Biện Lương, càng không biết là có bao nhiêu người thèm muốn. Triệu quan gia căn bản chưa hề cho huynh làm bề tôi nhà Tống, cái này là lỗi lo lớn đấy."
Dương Hạo và Ngô Oa Nhi đều ngây người, không ngờ tư duy của Đường Diễm Diễm lại biến hóa nhanh như vậy, một câu không đầu không đuôi cứ thế thoát ra khỏi miệng. Hai người đều nhìn nhau, không nhịn được mà ôm bụng cười lớn. Đường Diễm Diễm tức giận nói: "Ta thì ngồi đây lo lắng chết đi được, hai người các ngươi thì cười vô tâm là ra làm sao?"
Ngô Oa Nhi hổn hển nói: "Thì ra tỷ tỷ là lo lắng quan nhân có một mỹ nhân thiên kiều bách mị như tỷ làm bạn, sẽ khiến cho quan nhân có kết cục giống như là Mạnh Sưởng? Ừ, cũng đúng đấy, Hoa Nhị phu nhân rốt cuộc là xinh tới mức nào thì muội muội cũng chưa từng được thấy, có điều chắc tỷ tỷ cũng không thua nàng ta tí nào đâu."
Dương Hạo không nhịn được mà cười nói: "Đúng vậy, một hồng nhan họa thủy là đủ mất mạng rồi, huống chi ta còn có cả một đôi giai nhân tuyệt sắc như các muội. Chuyện này quả thực là rất đang lo..."
Đường Diễm Diễm vừa tức lại vừa xấu hổ, giậm chân nói: "Ai nói đùa với các người chứ, ta vốn cho rằng mình thoát khỏi tay Tấn vương là vạn vô nhất thất rồi. Triều đình lại chưa cho Hạo ca ca làm thần tử của mình, vậy thì sẽ không có cố kỵ gì. Muội biết chuyện Triệu lão đại ra tay cướp vợ người ta, Triệu lão nhị lại không làm ra được chắc?"
Ngô Oa Nhi tắt cười, nhìn Dương Hạo, nói: "Tỷ tỷ nói cũng có đạo lý, quan nhân không thể không đề phòng."
Dương Hạo mỉm cười, khẽ ôm Diễm Diễm, ôn nhu an ủi: "Diễm Diễm suy nghĩ lúc nào cũng như thiên mã hành không vậy. Ha ha, có muội ở bên cạnh, thực sự là vĩnh viễn không sợ không được vui vẻ. Muội yên tâm đi, chuyến nam hạ này, dốc hết tâm huyết là vì mọi người, nhưng cái gia đình nhỏ của mình ta không thể không suy nghĩ tới được. Sự lo lắng của muội ta quyết sẽ không để nó xảy ra dâu."
Đường Diễm Diễm bị hắn ôm vào lòng, không nhìn thấy được sắc mặt của hắn, nhưng Ngô Oa Nhi ở bên cạnh thì lại nhìn rất rõ. Mặt Dương Hạo mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng với ý vị khó hiểu.
Ở cùng nhau lâu như vậy, Ngô Oa Nhi biết, khi trong mắt quan quân của mình lóe lên loại ánh sáng đó, huynh ấy nhất định là đang tính kế gì đó, chỉ là rốt cuộc đang nghĩ gì thì Oa Oa không đoán ra được.
...
Dương Hạo vẫn lúc thì đi thuyền, lúc thì ngồi xe, trước tiên để Ngụy vương Triệu Đức Chiêu tuần tra các đường ở Giang Hoài, trên đường âm thầm tìm tòi, khiến hắn rất thỏa mãn.
Tứ châu tích lương ở một giải Giang Hoài quả nhiên dẫn tới sự rung động rất lớn, phu thê tri phủ Tứ châu đều mất, rất nhiều quan lại vận lương và lương thân của Tứ châu bị giam giữ, dân gian còn đồn đại rằng Đường ngự sử là dẫn một lượng lớn đao phủ tới Tứ châu, tuyên bố rõ muốn đại khai sát giới. Tin tức thật thật giả giả, khách quan mà nói thì lại có lợi đối với việc Khai Phong tính lương.
Lương thân có thực lực tự mình vận lương tới Khai Phong thì nghĩ mọi cách để vận lương thực tới Khai Phong, kiếm tiền một cách hợp lý hợp pháp. Người không có thực lực tự mình vận lương tới Khai Phong thì tìm cách cấu kết với khố lại, hi vọng có thể bán được giá cao. Chỉ có điều có vết xe đổ của quan lại Tứ châu sờ sờ trước mắt, quan lại phủ khố các nơi đâu dám mạo hiểm vứt bỏ tính mạng, tiền đồ mà cấu kết bất hợp pháp với họ. Giá tiền mua vào tuy hơi cao hơn giá thị trường một chút, nhưng cũng nằm trong phạm vị mà triều đình có thể chịu được.
Ngày hôm nay, tới cảnh nội Hoài An, Dương Hạo đóng giả thương nhân ngồi thuyền mà đi, rời khỏi sông đào, tới một nhánh rẽ. Hai bên bờ núi xanh song song, nhấp nhô lên xuống, nước xanh phản chiếu bóng núi, là một nơi đẹp tuyệt vời. Đường sông rộng, nước sông nông, trừ chỗ thuyền có thể đi ra, dọc theo nước nông ở hai bên bờ có từng bụi cỏ dại và trúc dài. Thỉnh thoảng còn có một đảo nhỏ. Có điều chỗ to như nắm tay thì nước từ trên núi chảy xuống càng thêm lịch sự tao nhã.
Ngô Oa Nhi vui vẻ chạy lên đầu thuyền, nói: "Nơi này đẹp quá, quan nhân, huynh mau tới xem đi."
Dương Hạo và Đường Diễm Diễm cũng từ trong khoang thuyền đi ra, đầu thuyền rẽ sóng, gió mát hây hây, Dương Hạo không khỏi cảm thấy tâm tình sảng khoái, khen ngợi: "Quả nhiên là một địa phương tốt."
Ngô Oa Nhi ngoái lại nhỉn: "Quan nhân, Hoài An đã là chỗ cuối cùng rồi, chúng ta ở đây thêm mấy ngày nhé? Cam vàng cua tím ở nơi này rất nổi tiếng, vừa hay có thể nếm thử."
"Ha ha, được. Hiện giờ lương thực mùa thu cũng đã bắt đầu thu hoạch rồi, các nơi cũng không cần phải lo lắng sẽ có nạn sâu bệnh, có thể tính toán trước được số lương thực thu hoạch được, lương tồn thì trước tiên vận tới kinh thành, sau đó lục tục chuyển lương thực thu hoạch. Chắc cũng sẽ không xảy ra biến cố gì đâu, nếu bọn Ngụy vương đi đường chậm chạp, chúng ta cứ đợi ở đây vài ngày, vừa hay nghỉ ngơi một chút, du ngoạn một phen."
Ngô Oa Nhi nghe thấy vậy liền vui mừng nhảy nhót, ở trên đầu thuyền cởi giày ra, thò đôi chân trắng nõn vào trong mặt sông trong suốt, nghịch ngợm vung vẩy tạo thành hoa sóng màu trắng. Dương Hạo nhân cơ hội nháy nháy mắt với Diễm Diễm, thấp giọng cười nói: "Nương tử, sắp phải hồi kinh rồi, hai người chúng ta... lúc nào thì... hắc hắc..."
Đường Diễm Diễm nhìn Oa Oa một cái, xấu hổ nói: "Trên thuyền có nhiều người như vậy... đợi sau khi hồi kinh rồi nói đi."
Dương Hạo nghe vậy liền trợn mắt lên, bực bội nói: "Phải đợi tới khi hồi kinh ư? Mỗi ngày đều ở bên cạnh hai mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, nhưng ngay cả một miếng cũng không được ăn, người ngoài cho rằng ta diễm phúc tề thiên đấy, đúng là đáng tiếc!"
Đường Diễm Diễm trợn mắt lườm hắn, đột nhiên hôn nhanh lên má hắn một cái, xấu hổ cười nói: "Được rồi, được rồi. Chẳng lẽ người ta không sợ bị bọn ca ca bắt về gả cho cái tên đại hỗn đản không biết xấu hổ đó chắc. Vừa về tới kinh thành là chúng ta bái đường thành thân luôn, được không?"
Dương Hạo nghe vậy mặt mày liền trở nên rạng rỡ, vừa muốn mở miệng đáp ứng thì Đường Diễm Diễm đột nhiên xấu hổ thốt lên: "Huynh nhìn họ kìa, quả nhiên là đang nhìn trộm chúng ta."