Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 304: Q.6 - Chương 304: Một đoàn loạn ma






Diêu Tỷ Nhi là một gái giang hồ có tiếng ở Nam Thành. Ả là nữ kế mẫu nghiệp.

Lúc đầu loạn thế, mẹ ả không chỗ nào nương thân, nên làm một kỹ nữ đĩ lậu, khi tuổi già không làm ăn gì được, đứa con gái này lại thay mẹ tiếp tục làm gái giang hồ, sau này tìm một người đàn ông ở rể, chồng đích thực làm tài liệu công, giữ cửa canh chừng, bưng trà dâng nước, không điểm nam nhi cốt khí.

Diêu Tỷ Nhi tư sắc không hề tầm thường, tư thế nửa đàng hoàng càng là cô nương lầu xanh sở bất đầy đủ, Sở quản sự ham mê ả điều này, từ khi có ả, cơm ăn ngon, có cơ hội lại tìm đến ả mua vui, gần đây vì bận rộn nhiều chuyện nên chưa qua được, lão già vừa gặp thì dục hỏa hừng hực.

Lúc này, hai người đang ngồi trong gian nhà chính, áo Diêu Tỷ Nhi đổ mồ hôi bị vứt chỏng chơ trên mặt đất. Áo ngoài đã bị Sở Du Khiếu cởi bỏ, lộ áo lót trong cùng, trong áo lót là đường cong cơ thể, khiến dục hỏa của lão càng dữ dội. Ả ngồi lên đùi Sở Du Khiếu, đang hôn nhẹ vào bộ ngực đầy lông khỏe mạnh của hắn.

Bộ ngực nở nang ửng hồng, Sở Du Khiếu dùng tay mân mê ngực ả, bàn tay to của hắn không ngừng vuốt ve hình dạng biến ảo ấy, Diêu Tỷ Nhi dường như khó cưỡng lại được, hai hàng lông mày không ngừng nhướn nhướn lên.

Sở Du Khiếu cười dâm dê nói: “Diêu Tỷ Nhi, Sở Gia có ngày không đến, có nhớ Sở Gia không?”

Diêu Tỷ Nhi nũng nịu nói: “Hứ, ai biết ma quỷ chết dí nhà ngài mấy ngày nay đi đến nhà phụ nhân nào, thiếp còn tưởng chẳng bao giờ đến đây nữa cơ, người đàn ông không có lương tâm, không biết người ta đau lòng biết bao.”

Sở Du Khiếu biết ả đang nói dối, nhưng nghe vậy mặt mày hớn hở: “Ha ha, làm gì có, không dấu gì nàng, Châu Gia chúng ta mấy ngày nay bận chặn thu mua lương thảo, chân của lão Sở ta phải chạy đi chạy lại mệt lử, nào có thời gian rảnh, đôi chân này, nhìn thế mà có thể kiếm tiền đấy.”

Diêu Tỷ Nhi cười khanh khách, chỉ quan ngón tay vào trán hắn, gắt giọng: “Miệng chó không nôn ra được ngà voi, ý thiếp là, có mễ thương ở vùng ngoài oán trách với ta, nói giá cả thu mua Tứ Châu chúng ta thấp hơn giá thị trường xung quanh, giá thấp thế thì ai còn bán cho nữa? Hi hi, giá lương thực đương nhiên bị các người dìm xuống phải không? Lương thực cuối cùng đều rơi vào tay các người phải không?”

Sở quản sự cười hắc hắc nói: “Mễ thương vùng ngoài? Hắc, Sở Gia mấy ngày nay cho nàng thủ thân như ngọc, vị tiểu huynh đệ dưới hông này không cho nó ngóc dậy, nàng mỗi ngày đều thiếu thịt ăn.”

Diêu Tỷ Nhi che miệng cười: “Sở Gia là một trang nam tử khỏe mạnh, nếu mỗi sớm cột cờ không dựng thẳng lên, người nhất định sẽ trống rỗng, thiếp đợi chàng mãi, chàng có thể cho thiếp ăn no sao?”

Sở quản sự bóp mạnh vào vú ả, cười mắng: “Tiểu nương tử, lại lại đây, mút chim của Sở Gia nhà nàng, xem nàng có ăn no không nào.” Nói rồi ấn vai Diêu Tỷ Nhi xuống bên dưới hông mình.

…………………….

Dương Hạo và mấy cấm quân thị vệ mặc bộ quần áo lưu manh áp tải Dương Thanh đến trước cửa nhà Diêu Tỷ Nhi, người đàn ông của Diêu Tỷ Nhi đang ngồi xổm trước cửa ngoáy mũi, nhìn cái tư thế này, vội vàng đứng dậy nói: “Dô, mấy vị gia đầu về rồi sao, bên trong đang có khách. Các người đợi chút nhé. Hắc hắc, tiểu thư nhà ta chỉ có một mình, các ngươi đến đông thế này, chỉ sợ tiểu thư nhà ta chịu không nổi, nhưng… nếu các người trả giá gấp ba… hắc hắc…”

Hắn thò tay ra, phá lên cười, dẫn đầu là cấm quân thị vệ của Triệu Khuông Dận giả mạo, từ trước đến nay luôn khinh khỉnh, liền cho hắn một quả đấm vào mặt, đầu óc hắn quay choáng váng, không hiểu tại sao lại như vậy thì đã bị thị vệ đó túm lấy cổ áo, một tay cầm lấy thắt lưng “Hừ” một tiếng nhấc hắn lên, mấy thị vệ này đều học căn bệnh của Triệu Khuông Dận, đó là thích ném vật, thị vệ đó nhấc bổng hắn rồi ném vào cửa phòng.

Trong phòng Sở Du Khiếu dục vọng đang như lửa đốt cởi quần ấn đầu Diêu Tỷ Nhi xuống, đôi môi đỏ mọng ướt nhẹp mút lấy mút để chim hắn, một tiếng “bịch”, hai cánh cửa mở tung ra, một tên lăn lông lốc bị ném vào, theo sau là mấy tên vạm vỡ.

Sở quản sự cũng đã quen với việc này, gặp nguy không loạn, không hề sợ hãi, nhảy dựng lên hằn học quát: “Các ngươi làm gì thế hả? Không biết Sở Gia ta là quản sự Châu gia Tứ Châu sao, các ngươi…”

Dương Hạo bước chân vào phòng, thấy bộ dáng hắn bên dưới trần trụi, không khỏi bật cười nói: “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Vừa nãy gặp một tên cởi bỏ thắt lưng, giờ lại gặp tên thế này

Sở Du Khiếu vừa mới nhìn thấy mấy tên ăn mặc lưu manh, còn cho rằng bọn vô lại du côn ở đâu chạy tới gây chuyện, lúc này vừa nhìn thấy Dương Hạo, không khỏi lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi là ai?”

Dương Hạo cười nhạt nhìn quanh phòng, chỉ huy: “Người đâu, đưa tên này lên thuyền, cho hắn gặp anh em huynh đệ tốt của mình.”

………………..

Trong tri phủ nha môn, một cấm quân tiểu giáo vào chỗ ở của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu, được một lúc lâu, Ngụy vương nội thị vội vội vàng vàng chạy đi mời Sở Chiêu Phụ, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy đến, thấy Triệu Đức Chiêu mặc long bào, đội mũ cánh thiện, có vẻ như ra ngoài, mọi người không hiểu gì cả, Sở Chiêu Phụ vội hỏi: “Thiên tuế cho đòi hạ quan đến, không biết có gì dặn dò?”

Triệu Đức Chiêu xua tay nói: “Không phải bổn vương mời đến, mà là Dương khâm sứ có việc gấp, mời bổn vương và chư vị đại nhân mau đến quan thuyền, cụ thể là chuyện gì bổn vương giờ cũng chưa rõ.”

Phương Chính Nam nhíu mày nói: “Lăng đầu thanh này lại muốn làm gì nữa đây?”

Triệu Đức Chiêu cười nói: “Dương viện sử nhìn như lỗ mãng, làm việc thì vô cùng kỷ luật đúng mực, nếu không phải đại sự hắn sẽ không mời chúng ta đến làm gì. Chư vị chớ oán giận, theo bổn vương đi thôi.”

Mọi người đồng ý, triều đình thuận miệng hỏi Đặng tri phủ đã về phủ chưa, liền chỉ biết Đặng tri quản gia một tiếng, một vị quản gia tên Lưu Toàn Nhi, cũng là họ hàng xa với mẹ đẻ phu nhân Đặng tri phủ. Thúc ba anh em của Đặng gia sinh tính lạnh nhạt, các huynh đệ bổn gia đối với Đặng Tổ Dương cha mẹ chết sớm này không đoái hoài tới, khi hắn khó khăn người Lưu gia lại chăm sóc cho hắn rất chu đáo. Hắn là một người biết cảm ơn, thêm nữa phu nhân thường nhắc đến ân tình của nhà mẹ đẻ cho nên sau khi làm quan, người Lưu gia đều theo hắn đến, dựa vào quan hệ của hắn, được một sai sự ở nha môn và địa phương.

Vị quản gia đó nghe nói Ngụy vương xuất môn, vội bảo người đi nói cho phu nhân biết, còn mình thì theo đuôi cùng với đoàn người Ngụy vương ra ngoài, Ngụy vương đi đầu, vòng qua một cây nho thì nghe thấy có tiếng thở nhẹ, giọng một thiếu nữ nói: “A, hóa ra là Ngụy vương thiên tuế, Tú Nhi xin bái kiến điện hạ.”

Triệu Đức Chiêu nhìn kỹ, thấy một cô thiếu nữa xinh đẹp đang đứng cạnh hòn non bộ, chính là thiên kim của Đặng tri phủ, không khỏi lộ vẻ mặt vui mừng, tiến lên trước nói: “Tú Nhi cô nương.”

Lúc này đám người Sở Chiêu Phụ đều đi đến, Đặng Tú Nhi vừa thấy vội thi lễ, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, Triệu Đức Chiêu chần chừ một lát, mỉm cười nói: “Bổn vương đang lên thuyền xử lý công vụ, trời cũng đã tối rồi, tối nay sợ không về được, xin cô nương thay ta nói với lệnh tôn một tiếng.”

Đặng Tú Nhi cúi đầu đáp: “Vâng.”

Triệu Đức Chiêu hơi chần chừ, không tiện nói nhiều, chào nàng rồi cất bước đi.

Đám người đi theo Triệu Đức Chiêu biến mất, Đặng Tú Nhi mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm, chỉ nghe tiếng chim tước kêu chíp chíp, người rời rạc, buồn bã.

Mấy ngày nay nàng được tin từ chỗ nha hoàn vào lúc chạng vạng mỗi ngày Triệu Đức Chiêu đều cần di dạo trong đình viện, để “vô tình gặp”, không biết nàng đã chuẩn bị bao lâu mới có đủ can đảm, ai ngờ hắn tối nay lại có công vụ. Tú Nhi cô nương lớn như vậy mới chớm yêu đã hằn in đậm hình bóng của một người đàn ông, muốn làm được việc tốt thực khó, làm sao để cho người ta ai thán.

Trên quan thuyền khâm sai, Dương Hạo đã có một chiếc xe lừa, Sở quản sự Sở Du Khiếu của Châu phủ và vợ chồng Diêu Tỷ Nhi đến. Chờ Ngụy vương Triệu Đức Chiêu vừa đến, hắn lập tức báo cáo lại chân tướng sự việc. Triệu Đức Chiêu nghe xong mặt không khỏi thất sắc, lúc này bên phía Bích Túc vì người đông thế mạnh, vì sợ để cho người ta chú ý nên không đuổi tới.

Dương Hạo đã bớt thời gian xem lại tài liệu mà Chu viên ngoại đã ghi được trong thời gian làm ăn mày, người hiểu rõ nhất quả nhiên không phải người thân của hắn, mà là kẻ thù của hắn, Chu viên ngoại biết Châu Vọng Thúc có rất nhiều hành vi bất hợp pháp, hắn một tay che trời ở Tứ Châu, ngầm tranh giành với Lưu gia, vừa đấm vừa xoa chiếm đoạt tài sản của người khác cũng nhiều vô số, tất tật đều được ghi lại.

Dương Hạo là khâm sai phó sứ, là chức thấp nhất trong ba chức khâm sai, tư cách cũng nông nhất, đến Mộ Dung Cầu Túy, Phương Chính Nam và Trình Vũ tuy không treo mác thân thế khâm sai, nhưng khi nói đến tư cách và kinh nghiệm bản thân thì không hề nhỏ hơn hắn, đương nhiên không có cái lẽ cách bệ bếp nướng, còn việc này nếu chưa kinh qua Triệu Đức Chiêu, tất không có cách nào điều tra tiếp được. Vì thế nên mới mời họ đến, dù sao người người đều biết hắn là lăng đầu thanh, làm việc lỗ mãng bất kể hậu quả, việc này công khai trước mặt mọi người, không giấu diếm gì ai, có chuyện gì mọi người cùng gánh vác là tốt rồi.

Mộ Dung Cầu Túy cầm lấy chứng có buộc tội mà Chu viên ngoại viết, Phương Chính Nam đọc đi đọc lại một lúc lâu, rồi chắp tay khen với Ngụy vương: “Dương viện sử làm rất tốt, chứng cớ buộc tội này chỉ cần điều tra là có thực, không sợ lương thân Tứ Châu không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, theo tại hạ có thể mời Đặng tri phủ đến, chủ trì buổi bàn luận này, xử lý vụ án này.”

Trình Đức Huyền lấm lét mặt mày nói: “Mộ Dung tiên sinh, án này có đề cập đến Đặng tri phủ, để hắn tham gia vào chủ trì thẩm tra xử lý án này sao được? Đây chẳng phải lấy đao trao cho người thân sao?”

Phương Chính Nam nói: “Chuyện độc ác này, không trực tiếp liên lụy đến Đặng tri phủ, người nhà dấu hắn làm chuyện phi pháp thì cũng có. Huống hồ đây chỉ là cáo trạng một phía của Chu Hồng Quân, án này chưa xác minh, ta từ Khai Phong đến, nếu không có chủ quan địa phương giúp đỡ, án này sao có thể phá?”

Họ là người của Triệu Phổ, mà Đặng Tổ Dương là quan do Triệu Phổ tiến cử, nếu Đặng Tổ Dương bị lật đổ, khó bảo toàn sẽ không có người hạch tội Triệu Phổ, nên mới giữ gìn như vậy. Trình Vũ cười dài nói: “ Phương tiên sinh nói vậy sai rồi, chớ nói Đặng tri phủ cũng có hiềm nghi, cho dù Đặng tri phủ không biết chuyện, án này đề cập đến người thân của hắn, hắn cũng có thể lảng tránh. Nếu bảo hắn tham dự vào, thì sao có thể khiến khổ chủ an tâm đây? Vương gia ở đây nhân địa lưỡng sinh, vô một binh một tốt có thể dùng, điều này cũng không ngại, án sát tập quan viên, đúng là nhiệm vụ của giám sát sứ, quan sát sứ Tứ Châu này, họ giờ đang đôn đốc thu mua lương thực mấy huyện gần đây, khẩn cấp triệu họ lại, trực tiếp tra hỏi án này, Ngụy vương thiên tuế chủ trì.”

Mộ Dung Cầu Túy nói: “Đặng Tổ Dương công thể vì nước, cần chính trong sạch, đây là nhân sở cộng đồ, nếu nói là hắn vi phạm pháp lệnh, thì thực nực cười, cho dù không đồng ý cho hắn tham gia vào án này, cũng không nên làm cái việc mà quan trên nơi này chẳng hay biết gì, huống hồ rất nhiều việc vẫn cần hắn đến phối hợp.”

Sở Chiêu Phụ ngồi bên cạnh Ngụy vương, thấy Tướng gia cùng Vương gia tranh cãi, mắt lập tức trở nên mơ màng, ngồi ở đó không nói câu gì.

Quan trường triều Tống đối với các triều đại khác mà nói, là tương đối có thể chế, cho dù là quan địa phương hay là khâm sai triều đình, không có bao nhiêu quyền độc đoán, đương nhiên, nếu có quan lại lén cấu kết với hào thân, nguy hại cho địa phương không nhỏ, nhưng quá trình câu kết cũng tiến hành trong âm thầm, chỉ dựa vào quyền hành quan lại địa phương mà triều đình giao cho, là không đủ để họ trở thành phá gia huyện lệnh, diệt môn phủ doãn.

Triệu Khuông Dận không cho phép địa phương xuất hiện phiên trấn như nước trong nước, ràng buộc huyện lệnh, phủ doãn này cũng tăng lên, họ không thể giống như các quan lại địa phương của vài triều đại khác, như “trăm dặm hầu” muốn làm gì thì làm, không thể vì quan đại ngươi thì việc gì đều có thể nhúng tay vào, ở địa phương thì mở ra “Nhất ngôn đường”, ví dụ phó thủ thông phán của tri phủ, có rất nhiều việc thì có quyền giám sát và chế ước với tri phủ.

Theo về lâu dài, theo kinh nghiệm hiện đại cho thấy, làm như này thực sự là tốt, quan lại nếu dùng quyền tự chủ quá lớn, chuyện nào cũng chỉ có thể dựa vào phẩm tính cá nhân của hắn, một khi tính cách hắn thiếu sót gì, quan quyền địa phương quá lớn, thì tai họa đối với địa phương là khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng chuyện gì thấy có lợi mà xảo trá, vì quyền hành chịu trói buộc quá nhiều, năng lực ứng phó với chuyện đột nhiên xảy ra thì rất kém. Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam hai người sợ cho Đặng Tổ Dương đề cập vào đó, sẽ liên lụy đến Triệu Phổ, cho nên mượn chế độ này nọ mà che mắt Ngụy vương, còn Trình Vũ, Trình Đức Huyền lại cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, nhân cơ hội này dìm quan phủ Tứ Châu xuống, dù không thể trực tiếp ảnh hưởng đến Triệu Phổ thì cũng có thể làm cho hắn sợ hãi nửa năm.

Hai bên đấu khẩu nhau, Dương Hạo nói: “Thiên tuế, việc này trọng đại liên quan đến vận chuyển lương thảo, khi xuất kinh quan gia đã cho thiên tuế sử dụng quyền hành, việc này thiên tuế lo được. Theo ý kiến hạ quan, nếu muốn thỏa đáng có thể vừa phái người đi tìm quan sát sứ, giám sát sứ lại đây, vừa gọi thông phán Tứ Châu đến, và do ba người họ chủ trì vụ án này.

Thiên tuế có thể đồng thời cho khoái mã băng sáu trăm dặm về kinh sư, như vậy thì có thể rất thỏa đáng, sự gấp tòng quyền, không thể băn khoăn quá nhiều, cần biết đây là phủ Tứ Châu, tai mắt của họ nhiều, nếu tin bị bại lộ, họ có thể hủy chứng cứ buộc tội xóa sạch không dấu vết trước mắt chúng ta, lúc đó thì công toi.”

Sở Chiêu Phụ ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Thiên tuế, bổn quan thấy… Dương viện sử sắp xếp như vậy là rất thỏa đáng.”

Triệu Đức Chiêu còn chưa đồng ý, một cấm quân thị vệ đã rón rén đi đến, thi lễ nói: “Dương viện sử, có một người lén lút loanh quanh gần quan thuyền, bị chúng tôi tóm được, người đó nói nhận ra viện sử đại nhân, có đại sự muốn bẩm báo, xin ý Dương viện sử cho hay.”

Dương Hạo kinh ngạc nói: “Nhận ra ta, người đó tên gì?”

Cấm quân thị vệ đó nói: “Hắn nói… hắn tên là Lão Hắc, còn nói đại nhân nghe tên này chắc chắn sẽ hiểu.”

Dương Hạo vừa nghe thì vẫn chưa nhận ra ai: “Lão Hắc… Lão Hắc... à! Mị…” Dương Hạo vội câm miệng lại, lòng căng thẳng, thầm nghĩ: “Lão Hắc sao lại đến đây, phải chăng chỗ Oa Oa xảy ra chuyện?”

Hắn vội đến bên Ngụy vương nói: “Thiên tuế, hạ quan ra ngoài gặp mặt một người, ngay lập tức sẽ quay lại.”

Dương Hạo cáo từ, vội vàng chạy ra khoang thuyền, Mộ Dung Cầu Túy lập tức nói: “Thiên tuế, Dương viện sử hành sự lỗ mãng, chuyện gì rơi vào tay hắn cũng không đâu vào đâu cả, không thể cứu vãn nổi, nổi tiếng cả thành Đông Kinh, thiên tuế chẳng nhẽ lại nghe kế hắn sao? Trước đây triều đình cũng không phải không điều tra phủ Tứ Châu, nhưng không tìm được chứng cứ có hại gì tới lương thân địa phương. Chúng ta quy mô lớn như vậy, thanh thế cũng quá lớn, một khi không nắm được chứng cứ xác thực, lúc đó làm sao làm xong việc được? Ngu ý cho rằng, hay là nên làm từng bước, thong dong từ từ mà làm…”

Trình Vũ lập tức ngắt lời nói: “Dương viện sử hành sự lỗ mãng? Không sai, hắn làm việc từ trước đến nay đều hấp tấp, nhưng rất nhiều việc khó giải quyết đều được hắn thu xếp ổn thỏa, đây gọi là hành sự lỗ mãng sao? Thiên tuế, quan trường Tứ Châu thối nát, quan thân cấu kết với nhau, đủ mọi thế lực rắc rối, hình thành nên một mảnh lưới lớn không có chút kẽ hở, bổn quan cho rằng, chỉ có cử chỉ mạnh bạo, mới có thể đập tan tấm màn đen, đưa mọi thứ ra ánh sáng. Biện pháp của Dương viện sử có thể dùng được.”

“Nói sai rồi, nếu sự bất thành, ai gánh cho thiên tuế? Thiên tuế, ngu ý cho rằng…”

Sở Chiêu Phụ thấy hai người lại tranh cãi với nhau, lại lim dim không nói gì.

Dương Hạo vội vàng đi ra khoang thuyền, thì thấy hai cấm quân thị vệ đang áp giải một hán từ đứng ở sàn thuyền, vưa thấy hắn đến, người đó lập tức cúi đầu khom lưng, nhe răng cười: “Tiểu nhân bái kiến đại nhân.”

Dương Hạo vội đi đến hỏi: “Bổn quan đang bàn chuyện trọng đại, sao ngươi lại đến đây? Trong nhà xảy ra chuyện gì?”

Lão Hắc cười bồi nói: “Đại nhân, trên phủ không có việc gì cả, hic… vâng… không có chuyện gì.”

Dương Hạo bực mình nói: “Không có chuyện gì? Ngươi đến đây làm gì?” Hắn ngẩng đầu thấy mấy cấm quân thị vệ vẫn còn đứng cạnh, vội kéo Lão Hắc đến một bên hỏi: “Ngươi sao lại tìm đến đây được? Là Oa Oa bảo ngươi đến phải không?”

Lão Hắc nói: “Là phu nhân bảo tiểu nhân đến, không chỉ có tiểu nhân đến, phu nhân cũng đến rồi, hơn nữa còn có đại phu nhân cũng đều đến rồi.”

Dương Hạo ngạc nhiên nói: “Đến Tứ Châu? Ở đâu ra đại phu nhân thế?”

Lão Hắc nói: “Chính là Đường Diễm Diễm Đường cô nương ạ, phu nhân bảo tiểu nhân gọi Đường cô nương là đại phu nhân, tiểu nhân thấy Đường cô nương nghe thấy vậy rất vui, cho nên cứ gọi vậy thôi.”

Dương Hạo giật mình thất thanh nói: “Đường Diễm Diễm? Nàng đến Tứ Châu làm gì? Nàng đã đến kinh thành, đã gặp Tấn vương?” Nói đến đây, giọng Dương Hạo không khỏi hơi run run.

Lão Hắc vội nói lại một lượt từ đầu chí đuôi lời Ngô Oa Nhi bảo hắn nói cho Dương Hạo biết, Dương Hạo nghe xong hiểu rõ ngọn ngành. Lúc này vui mừng khôn xiết, cả người nóng rực: Đường Diễm Diễm không hề thay lòng, một thiên kim đại tiểu thư nhà hào môn được nuông chiều từ bé, nàng lại trốn khỏi nhà không một đồng nào đi tìm ta, may mắn gặp được Oa Oa, nếu không thì không biết sẽ ra sao, ngộ nhỡ bị kẻ xấu lừa bịp đi, cả đời này ta sẽ cắn rứt lương tâm, sông không yên. Ta thực hồ đồ, được tin chỉ ghen ghét và hậm hực, không tin tưởng, nếu để nàng biết được ta nghĩ nàng như thế, thực không biết nàng sẽ đau lòng thế nào…”

Lão Hắc thấy hắn vừa mừng vừa tủi, không nhịn được cười nói: “Phu nhân nói, tính cách đại phu nhân ngay thẳng đáng yêu, nhưng khi tức giận thì không ai chịu được, phu nhân ở trước mặt đại phu nhân đã nói lời tốt cho đại nhân rồi, phu nhân bảo tiểu nhân đi dặn đại nhân có sự chuẩn bị trước, sợ lỡ miệng nói điều gì đó khiến đại phu nhân không vui.”

Dương Hạo lạc giọng nói: “Ừ, được được, ta hiểu phải làm gì rồi, họ giờ đang ở đâu, sao không đến gặp ta?”

Lão Hắc nói: “Đại phu nhân và phu nhân đang ở trong phủ Châu Vọng Thúc lương thân địa phương, vì không đi được cho nên mới bảo tiểu nhân ra ngoài tìm đại nhân…”

Mặt Dương Hạo biến sắc, kéo lấy hắn nói: “Ở trong phủ Châu Vọng Thúc? Sao lại ở trong phủ Châu Vọng Thúc? Tên Châu Vọng Thúc đó dám cưỡng hiếp dân nữ không thành đấy. Ta lập tức dẫn người đi cứu họ ra, tên Châu Vọng Thúc trời đánh này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.