Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 163: Q.4 - Chương 163: Người đến Phủ Cốc.






Dương Hạo đã thắng.

Diệp công tử chơi chim quả thật là có tài nghệ, mới qua thời gian hai ngày mà đã bắt được một con chim ưng, đó là một con hùng ưng thảo nguyên thực sự, mà lại còn là một con tiểu ưng, đây không phải là con cú mèo mà Mục Vũ chơi, làm cho Mục Vũ nhay nhót lên sung sướng, Diệp công tử vốn trong mắt hắn bị coi là kẻ thù đã lập tức được coi như là thần tiên, được nó bái làm sư phụ nuôi chim.

Mục Vũ vì ván cá cược này mà mơ hồ trở thành người của Dương Hạo. Nhưng trước mắt Dương Hạo đối với việc di dân đến đâu ở thì vẫn là một ẩn số, hơn nữa tuổi của Mục Vũ thực tế là quá nhỏ, muốn đến nha môn làm việc thì cũng phải lớn thêm hai tuổi nữa, cho nên trước mắt vẫn không thể đi theo được.

Ở Mục gia đã hai ngày rồi, đến ngày thứ ba, người mà Chiết đại tướng quân phái đến nghênh tiếp khâm sai và di dân đã đến, người đó chính là hạ bộ của Chiết đại tướng quân Đô Ngu Hầu - Mã Tông Cường, người đi cùng với hắn là Quân Đô Chỉ Huy Sứ - Xích Trung.

Mã Tông Cường là một người trẻ tuổi mới có 20 tuổi đầu, ở tây bắc, những chiến sĩ khi mới có 13, 14 tuổi đã cầm đao ra trận giết vô số địch thì nhiều vô kể, nhưng hơn 20 tuổi đầu mà đã lên tới chức quan Đô Ngu Hầu thì quả hiếm gặp, người này chắc chắn là tâm phúc của Chiết Ngự Huân. Còn Xích Trung Quân Đô Chỉ Huy Sứ thì đã hơn 40 tuổi, mắt sâu hoắm, mũi chim ưng, có chút huyết thống người Hồ, tay cầm thiết giáp leng keng, rất có phong thái người học võ.

Dương Hạo mượn phòng khách của Mục gia để gặp hai vị tướng quân, đợi dâng trà nóng lên thì Mã Tông Cường mặt mày vui vẻ nói: "Dương khâm sai, từ khi biết khâm sai mang theo di dân Bắc Hán đến đây thì tiết độ sứ đại nhân vui mừng không thôi, vốn muốn đích thân tới đây nhưng không có cách nào vì công vụ bận rộn không dứt ra được, vì thế đã đặc biệt ra lệnh mạt tướng thay ngài ấy đến trước, cung nghênh khâm sai đại nhân và dân chúng đến Phủ Châu. Để biểu thị long trọng, Xích tướng chủ sẽ đích thân đưa binh mã hộ tống mọi người."

Xích Trung hai tay chắp lại, lớn tiếng nói: "Bản quan có thể vì sứ giả khâm sai mà tiên phong thì thật là vinh hạnh vô cùng."

Dương Hạo vội nói: "Quân chủ khách khí rồi, bây giờ dân chúng đã có thể bình yên tới đất Phủ Châu, nhiệm vụ di dân của sứ mạng khâm sai ta cũng đã hoàn thành, Dương Hạo chức vị thấp, không dám nhận lễ cuẩ hai vị đại nhân. Dương Hạo đã đến đây thì tất nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của Tiết Độ Sức đại nhân. Nhưng trong lòng ta vẫn còn một nghi vấn, Mã tướng quân, không biết Tiết Độ Sứ định sắp xếp như thế nào cho mấy vạn dân chúng? Dương Hạo theo lý thì nên đến Phủ Cốc để gặp Tiết Độ Sứ đại nhân, nhưng mấy vạn dân chúng này đi bộ đường xa tới, người ngựa ồ ạt, tiết độ sứ thương cảm dân chúng, nếu như đã sắp xếp chỗ ở thì vẫn nên trực tiếp đưa dân chúng tới chỗ ở cho thoả đáng đã."

Mã Tông Cường cười nói: "Chuyện này Dương khâm sai không phải lo, tiết độ sứ đại nhân đã tìm một nơi tốt cho mấy vạn dân chúng. Ở chỗ đó non xanh nước biếc, đât phì nhiêu, có thể trồng trọt và chăn nuôi, mấy vạn dân chúng chắc chắn có thể sống được, cũng không cần phải lo kế sinh nhai sau này. Viên ngoại Lý Ngọc Xương đã đến đó trước để dựng nhà cho dân chúng, tất cả nhưng lương thực, trâu cày, lưỡi cày cần có trước khi triều đình cấp phát thì tiết độ sứ đại nhân cũng sẽ điều động mượn từ nơi khác, chắc chắn sẽ dàn xếp xong xuôi."

Dương Hạo vô cùng vui mừng, đưa được những người này đến đây thì sứ mệnh của hắn cũng đã kết thúc. Những chuyện sắp xếp còn lại là chuyện của triều đình, hắn vốn không muốn để tâm lo lắng nhưng nhiều ngày khổ cực sớm chiều ở chung, sinh tử cùng nhau, nên hai bên đều có cảm tình, mỗi lần vào rừng sâu thăm bách tính, những sự hoan nghênh và ủng hộ mà hắn nhận được làm cho hắn có thể cảm nhận được sâu sắc khát vọng được nương tựa sinh sống yên ổn của dân chúng đối với hắn, cái cảm giác trách nhiệm cũng vì đó mà không thể bỏ đi.

Sau khi bàn bạc với hai vị tướng quân, nghỉ ngơi một lát thì Dương Hạo cáo từ đám người ở Mục Kha trại, đưa dân chúng đến Phủ Cốc. Mấy vạn dân chúng tốc độ đi luôn chậm chạp, nhưng chậm thì cũng có lúc đi đến đích, mấy ngày đi đường, ngày mai đến Phủ Cốc rồi, Dương Hạo vui mừng vô cùng, trằn trọc trong trướng một lúc lâu mà không ngủ được, tự nhiên đứng phắt dậy ra bên ngoài.

Nơi đây là một vùng thảo nguyên, xung quanh là người ngựa hộ vệ của Xích Trung, ở giữa là nơi nghỉ ngơi của dân chúng. Dân chúng đều được ở trong trướng, trên những cái trướng không hề có đèn dầu, chỉ có xung quanh đám binh sĩ là đốt mấy đống lửa, giống như sao lấp lánh trên bầu trời.

Dương Hạo bước tới chỗ cao của sườn núi, ngồi xuống bãi cỏ, dưới bầu trời yên tĩnh đưa mắt nhìn về hướng Phủ Cốc, tâm hồn của hắn nhất thời có chút lơ lửng. Mấy lần thoát mạng trong cái chết bây giờ trọng trách đã được giao lại, hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm, nhưng lại có chút hư không mờ mịt. Một nam nhân phải luôn có chút trách nhiệm, có chút việc cần đảm đương thì mới có động lực và ý nghĩa của cuộc sống.

Nhưng, trách nhiệm bây giờ đã hết, thật sự thoải mái nhẹ nhõm sao? Bá Châu. Bá Châu, Dương Hạo không kìm nổi mà quay đầu nhìn lại, ở Bá Châu có những tháng ngày gian khổ nhất của hắn, cũng có những kí ức ngọt ngào nhất, bây giờ tất cả đều như những cảnh tượng huyền ảo, khi quay đầu lại, hắn đã chỉ còn một thân một mình.

"Bá Châu à, Đinh Thừa Nghiệp!" Nghĩ đến nỗi đau, hai tay của Dương Hạo lại nắm thật chặt.

"Dương Hạo!" Phía sau đột nhiên có tiếng người truyền đến, Dương Hạo hơi giật mình, hai bàn tay nắm chặt dần buông lỏng ra, hắn quay đầu lại nhìn,thì thấy Đường Diễm Diễm đang đứng dưới sườn núi. Chiếc áo choàng buộc trên vai nàng đang bay nhè nhẹ trong gió, tóc nàng cũng bay lất phất qua mặt, đôi mắt lấp lánh giống như ánh sáng sáng ngời của những vì sao trên trời.

"Đường cô nương, cô vẫn chưa ngủ sao?"

Đường Diễm Diễm mỉm cười, hai tay cầm mép áo choàng, bước từng bước tới. Những bước đó vừa yên lặng lại vừa mềm mại, giống như một con mèo đang đi nhẹ trên cỏ vậy. Dương Hạo lần đầu tiên nhìn thấy nàng đi đường mà lại lộ ra mùi vị nữ nhân như vậy. Từ sau đến đó, đây là lần đầu tiên hai người trong đêm tối gặp nhau.

"Huynh cũng vậy mà." Đường Diễm Diễm thoải mái ngồi xuống bên hắn, nghiêng mặt nhìn Dương Hạo, có lẽ là đã gần nhà nên dũng khí của nàng cũng đã mạnh mẽ lên, thần sắc điềm tĩnh hơn.

Dương Hạo cố ý không nhắc đến sự xấu hổ của đêm hôm trước, hắn hiền từ mỉm cười, nói: "Chặng đường này là đấu với trời đất, chốc chốc lại đấu với kẻ địch như lang như sói, mấy lần thoát chết, giờ thấy sắp hoàn thành sứ mạng rồi, nhưng lòng lại cảm thấy có gì đó mờ mịt và hư không, lại không thể ngủ được."

Đường Diễm Diễm mỉm cười: "Thật là không thể hiểu được tâm tư của nam nhân các huynh, có gì mà mờ mịt chứ, giao đi cái trách nhiệm này thì người sẽ nhẹ nhõm hơn, nên vui mừng mới phải, chuyện lần này đô giám huynh chắc lại được thăng quan chứ?"

"Có lẽ thế." Dương Hạo nhìn về phía xa buồn buồn mỉm cười: "La Khắc Địch chết rồi, Từ Hải Ba chết rồi, Hách Long Thành cũng chết, còn có rất nhiều tướng sĩ, rất nhiều dân chúng, ta bây giờ vẫn sống, chỉ cảm thấy ...ta sống mà nợ họ rất nhiều, thăng quan ư...ta chẳng thấy vui mừng gì, ngược lại còn thấy bất an."

"Huynh này, không cần phải làm khổ mình như thế được không?" Đường Diễm Diễm cầm tay xúc động dịu dàng nói với hắn.

Bàn tay của nàng man mát, hình như vừa mới tắm xong, làn da trơn mềm: "Huynh không nợ ai gì cả, những gì cần làm huynh đã làm rồi, hơn nữa còn làm rất tốt. Huynh không biết rằng bây giờ dân chúng tin tưởng và ủng hộ huynh như thế nào sao. Muốn làm cho cả nghìn gia vạn hộ đến từ các châu huyện khác nhau đều kính trọng một người thật là khó, huynh biết không? Huynh đã làm được, huynh chính là một đại anh hùng đáng nể. Anh hùng không nhất định phải khua đao múa kiếm chặt đầu người, những gì huynh bỏ ra không hề ít hơn so với những tướng sĩ đã chết."

Dương Hạo có chút ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ từ một nha đầu luôn cho hắn cảm giác điêu ngoa dã man lại cũng có một mặt dịu dàng mềm mại như nước, dịu dàng động lòng người như vậy. Đường Diễm Diễm bị hắn nhìn như vậy lại đột nhiên năm tay người ta nên bất giác khuôn mặt nóng lên, vội vàng thu tay về, xấu hổ nói: "Thực ra...người ta cũng không phải là điêu ngoa như vậy, chỉ là...trong nhà chỉ có đám ca ca đệ đệ, đường huynh, đường đệ, không có một tỷ muội nào, người ta bị lẫn trong bọn họ, nói chuyện to thành quen rồi, muội không nói to thì họ sẽ không sợ muội."

Dương Hạo không nhịn được mà cười, Đường Diễm Diễm vội nói: "Muội nói thật mà..."

"Ta đương nhiên là tin rồi." Dương Hạo mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới cái ngày hôm đó ở chùa Phổ Tế đã nhìn thấy cái eo thon nhỏ xinh đẹp, cánh tay trắng mịn đẫy đà, giống như một quả đào đang chín đỏ. Khuôn mặt này, khuôn mặt đó, cứ giao thoa với nhau xuất hiện trong đầu, đều là những cảnh tượng làm người ta khó quên. Một nữ tử điêu ngoa đột nhiên hiền dịu như nước giống như một người đẹp lạnh lùng đột nhiên mỉm cười xinh tươi vậy, rất có hiệu quả công kích thị giác, làm cho người ta phải động lòng trắc ẩn.

Đường Diễm Diễm bị đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn vào làm cho tâm trí hoảng loạn, nàng vô thức mà thu người lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Trong lòng Dương Hạo đột nhiên hiện lên một cảnh tượng thanh lệ khác, giống như một cánh hoa sơn chi đang cúi đầu xuống, làm tỉnh lại thần trí của hắn, hắn lắc lắc đầu, ngọn lửa trong ánh mắt đột nhiên ảm đạm đi: "Không có gì, cô nương sớm về ngủ đi. Ta ngồi đây một lát rồi cũng về nghỉ."

Hắn quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đầy sao. Đường Diễm Diễm yên lặng nhìn hắn một lát rồi cũng ngẩng đầu lên theo, những thứ lọt vào mắt nàng là những vì sao lấp lánh, nhưng hình ảnh xoay trong tâm trí nàng, quanh quẩn trong đầu nàng lại là bóng hình hắn. Trong nhà huynh đệ rất nhiều, nàng đã không phải là lần đầu tiên tiếp cận gần như thế với nam nhân, nhưng tại sao lần này lại căng thẳng, tim lại đập nhanh, mặt lại nóng lên như vậy?

Giống như uống một hũ rượu say thì phải, ngất ngây vui vẻ một hồi lâu rồi nàng không kìm được, kéo kéo bả vai Dương Hạo, thấp giọng hỏi: "Chuyện này xong rồi, huynh có thể ở lại đây không?"

Dương Hạo định thần lại, chần chừ nói: "E rằng...chuyện này không do ta làm chủ."

Đường Diễm Diễm ngượng ngùng nói: "Người ta là muốn hỏi ý của huynh mà, nếu như huynh muốn ở lại đây thì ta có thể bảo tam ca đi nói tốt cho huynh, huynh ấy và đại công tử Chiết phủ vốn có giao hảo, nói hộ huynh mấy lời thì rất dễ, chỉ là...sợ huynh không nỡ rời xa thế giới phồn hoa của Trung Nguyên thôi.

Dương Hạo nói: "Thế giới phồn hoa của Trung Nguyên?" Trong lòng hắn có chút thở dài, nói: "Ta trước đây từng nghe nói một câu, người ta nói, nếu trong lòng bạn là thiên đường thì dù thân ở dưới địa ngục cũng là thiên đường. Nếu lòng bạn là địa ngục thì ở trên thiên đường cũng là địa ngục. Không có người thân, bằng hữu, không có một người sớm tối ở bên, dù có đến Trung Nguyên phồn hoa thì có thể làm gì được?"

Đường Diễm Diễm khuôn mặt đỏ lên, nàng...cuối cùng đã nghe được chính miệng Dương Hạo thổ lộ rồi. Tiểu cô nương trong lòng tràn đầy vui mừng, xấu hổ một lúc, cúi đầu xuống, nghẹ nhàng nói: "Huynh...trong lòng huynh có ta...ta rất vui..."

"Sao cơ?" Dương Hạo tỏ rõ sự ngạc nhiên, lập tức tỉnh ngộ. Nàng ấy tưởng rằng...người sớm tối ở bên mà mình nói là nàng ấy...sao lại có thể gây ra hiểu lầm như vậy chứ? Đông Nhi vừa mới qua đời không lâu, bóng hình xinh đẹp còn đang ẩn hiện trước mắt, vết thương trong lòng Dương Hạo vẫn chưa lành, tuy nói vị cô nương trước mắt rất làm người ta động lòng, hắn cũng thích tính cách thoải mái như vậy, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến phát triển thêm một bước.

Lúc này nhìn thấy cô nương nhà người ta hiểu nhầm ý của mình, hơn nữa thổ lộ tình ý của nàng, Dương Hạo mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Trong lòng cô nương này đại khái có được một tình lang thì vạn sự đã đủ rồi. Nhưng hắn đã qua cái tuổi nằm mơ rồi, sao có thể chỉ nghĩ về tình ái mà không tính toán cái khác?

Lần này đoạt tiết là đại nghịch bất đạo, trong triều tất có ngự sử tốt tội. Nhưng thành công đưa mấy vạn dân chúng Bắc Hán trở về, đồng thời bảo toàn danh tiếng của quan gia, làm suy yếu nghiêm trọng thực lực của Bắc Hán, đối với Đại Tống mà nói có công lao như khai phá đất. Phần công tội này rốt cuộc là thưởng hay phạt thì đều nằm ở ý của quan gia. Bây giờ tự mình không thể biết, hắn sao có thể suy nghĩ chuyện gia thất?

Bá Châu là nơi hắn nhất định phải quay trở về để giải quyết ân oán, không có tội chứng của Đinh Thừa Nghiệp thì quan cũng khó có thể xử, nếu như dùng đến lực lượng riêng thì hậu quả rất khó đoán trước được. Hơn nữa, Đường Diễm Diễm lại là đại tiểu thư Đường gia, Đường gia tiền nhiều thế mạnh, chưa chắc đã coi một quan viên bát phẩm như hắn ra gì, có thể gả đại tiểu thư Đường gia cho hắn sao? Đường gia dựa vào Chiết gia, nếu như lấy Đường đại tiểu thư thì có nghĩa là mình sẽ đứng bên phía Chiết gia. Hắn còn nhớ trong lịch sử thời Tống làm gì có phiên trấn nào mà có thể đấu ngang hàng với Triệu quan gia đến cùng, cuối cùng còn bị thu lại sạch sẽ. Đến lúc đó ngồi cùng một con thuyền đang chìm, có đáng không?

Đã có những suy nghĩ như vậy, Dương Hạo vội vàng nói cho rõ ràng: "Đường cô nương, cô hiểu nhầm ý của ta rồi, Dương Hạo bây giờ còn chưa có ý định thành gia lập thất."

Đường Diễm Diềm liền xấu hổ, cằm của nàng đã sắp cúi tới ngực, đưa tay lên lấy áo che mặt, ngại ngừng nói: "Người ta...người ta đâu phải muốn huynh lập tức lấy đâu."

Hỏng rồi, chuyện càng ngày càng nghiêm trọng, khuôn mặt Dương Hạo có chút tái đi, lắp bắp nói: "Cô nương...ta...ta là nói, ta bây giờ còn mang nhiều gánh nặng, tiền đồ chưa định, không muốn đề cập đến nhi nữ tư tình."

"Cái gì?" Đường Diễm Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút trắng bệch ra: "Huynh...huynh như thế là có ý gì? Huynh nếu như đối với muội...đối với muội không có tình ý gì, vậy...khi ở cầu Trục Lãng Xuyên, tại sao...lại thổ lộ với muội như vậy?"

Dương Hạo ngạc nhiên nói: "Ở Trục Lãng Xuyên? Ta ở trên Trục Lãng Xuyên thổ lộ với cô bao giờ?"

Đường Diễm Diễm tức giận, nhảy lên nói: "Huynh có phải là muốn chơi trò xỏ lá không vậy? Lúc đó huynh chỉ tay vào muội, lại chỉ vào tim, chỉ lên trời, chỉ xuống đất..." Đường Diễm Diễm nhấn mạnh từng từ giải thích một lượt, làm cho Dương Hạo há mồm trợn mắt, hắn không ngờ việc đoán đố đấy lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy, Dương Hạo thấp thỏm lo âu, vội đứng dậy, giải thích một lượt ý mình vốn muốn nói.

Đường Diễm Diễm nghe xong thì như sấm đánh bên tai, nàng không ngờ rằng tất cả lại là tự mình đa tình, nhất thời vừa xấu hổ vừa ngượng, trong lòng lại có một mùi vị khó chịu mà trước đây chưa từng có. Cánh mũi nàng động đậy, trong hai con mắt đã chứa đầy nước mắt.

Dương Hạo nhìn thấy nàng lệ ướt đôi mi thì trong lòng rất bất an, vội nói: "Cô nương quốc sắc thiên tư, tại hạ đã lọt vào mắt xanh, đó là phúc phận của Dương Hạo, nhưng, Dương Hạo trên mình mang quá nhiều trách nhiệm, nào dám đưa ra lời thề hẹn với người khác? Nào có thể xứng đáng với thâm tình như vậy của cô nương..."

"Huynh cút đi cho ta!" Đường Diễm Diễm khuôn mặt xanh lét, oán hận chỉ vào chóp mũi hắn nói.

"Đường cô nương....."

Đường Diễm Diễm từ xấu hổ trở nên tức giận, đã rút kiếm ra khỏi vỏ: "Huynh cút đi cho ta, lập tức cút đi, còn không cút đi sao!"

Dương Hạo tự biết thân hình mình dài hơn nhiều con sâu, Đường đại cô nương cho dù nhắm sai đầu thì thanh kiếm đó cũng sẽ không thất thủ, bây giờ cô ấy đang tức khí lên tận đầu, không nên trêu chọc nàng, vì vậy vội vàng không dừng bước rời đi.

Đường Diễm Diễm cầm kiếm đứng ở đó, cắn chặt răng nhìn Dương Hạo chạy về phía xa, đột nhiên chém loạn xạ, khóc ầm lên: "Huynh được lắm, được lắm, muội bảo huynh cút mà huynh cút thật, huynh là đồ khốn nạn không có lương tâm..."

Lúc này Trình Đức Huyền ở trong một cái trướng chung cùng với quan ghi chép đang ngồi quanh chân ngồi dưới đèn viết t kí, mơ hồ nghe thấy có người chửi lớn "đồ khốn nạn", hắn chợt chột dạ dựng tai lên, nghe thật kĩ, nhưng lại không nghe thấy tiếng gì. Trình Đức Huyền không yên tâm liền vồi vàng đứng dậy ra cửa trướng, hắn thò đầu ra giống như một con chuột từ dưới đất chui lên nhìn xung quanh, không thấy động tĩnh gì mới quay trở lại dưới ngọn đèn, cầm bút lên lại viết: "... Dương Hạo thừa nước đục thả câu, làm cho dân chúng hô vang 'vạn tuế, vui đến mức không thể tự kiềm chế. Gặp thần và tướng sĩ cấm quân đứng mà không chịu quỳ, mới cảnh giác, vội xuống ngựa mà quỳ lạy về phia đông, lớn tiếng hô 'ngô hoàng vạn tuế'...

Trình Đức Huyền viết xong thư cho Triệu Quang Nghĩa, cẩn thận xem lại dưới ngọn đèn dầu, thấy không còn chỗ nào sai sót liền nhếch môi cười lạnh lùng nham hiểm. Hắn thổi thổi vết mực, rồi gấp bức thư cất vào trong ngực, đưa tay ra phất tắt ngọn nến một cái, nụ cười nham hiểm cũng tắt trong bóng đêm.

Khi trời sáng, Dương Hạo mặc quần áo sẵn sàng, vừa mới vén trướng lên thì nhìn thấy đô ngu hầu Mã Tông Cường của quân Phủ Cốc đã đứng ngay ngắn trước mặt, làm hắn giật cả mình, Dương Hạo liền lùi một bước, chắp tay nói: "Mã tướng quân đến rồi à, có chuyện gì sao?"

Mã Tông Cường ho một tiếng, nói: "Dương khâm sai, trời vẫn chưa sáng hẳn, Đường cô nương đã mang người đi rồi."

Dương Hạo cả kinh, thất thanh nói: "Sao cơ? Đi đâu rồi?"

"Trở về Phủ Cốc."

Dương Hạo lúc này mới yên tâm, hắn thầm nghĩ: "Ta tiền đồ bây giờ còn chưa biết ra sao, nào có thể nói chuyện tình ái định thân với người ta được chứ, một người đã bị ta hại rồi vẫn chưa đủ sao? Đường cô nương, sự khổ tâm này của ta cũng không mong cô hiều, đau lâu chi bằng đau ngắn, Dương Hạo thật sự xin lỗi."

Hắn thở dài, cố làm ra vẻ ung dung nói: "Ha ha, Đường cô nương có 20 vị võ sĩ dũng cảm đi cùng, vốn không cần phải đi chầm chậm cũng chúng ta, muốn đi trước thì cứ đi trước thôi."

Mã Tông Cường thần sắc có chút kì quái nói: "Đường cô nương trước khi đi còn nhờ ta gửi lại ngài một câu."

Dương Hạo căng thẳng, chột dạ hỏi: "Đường cô nương nói gì?"

Mã Tông Cường càng tỏ ra cổ quái: "Đường cô nương nói, cô ấy sẽ cùng với đám huynh đệ Đường môn đợi ở Phủ Cốc, món nợ ở chùa Phổ Tế cả vốn lẫn lãi nhất định sẽ tính cẩn thận với Dương đại nhân..."

Dương Hạo vừa nghe xong thì đơ ra như phỗng.

Mã tướng quân thấy tình hình như vậy thì thầm nghĩ ngợi: "Thật là đáng thương, nhìn thế này thì Dương khâm sai thật sự đã nợ người ta rất nhiều tiền....."

× × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × × ×

Phủ Cốc, trăm hoa đua nở, nội đường bạch hổ của tiết độ sứ quân Vĩnh An, Chiết Ngự Huân cả người mặc quân phục, đang ngồi thẳng ngay ngắn.

Tiết độ sứ có sáu đạo tinh lễ, hai môn nhã kì, có quyền làm việc ở khai nha phủ nội, theo ngày mà đến tiết đường. Vì tiết đường thường bố trí ở phía tây phủ đệ, còn bạch hổ tượng trung cho phương tây, vì vậy người ta gọi là bạch hổ tiết đường. Bạch hổ đường là nơi quân cơ trọng địa, tương đương với bộ quân bị tư lệnh của hậu thế, nhưng việc không phải là quân cơ đại sự thì không thể làm ở đây.

Lúc này Chiết Ngự Huân ngồi trên ghế cao, phía trước có mười mấy viên hổ tướng đang mặc áo giáp đang đứng, Chiết Ngự Huân uy phong lẫm liệt, cao giọng điểm tướng điều binh, giọng nói có lực, chúng tướng nhận lệnh đồng thanh đáp. Sau khi ra lệnh xong thì Chiết Ngự Huân đập bàn đứng lên, nói với chư tướng đang đứng nghiêm như núi: "Chư tướng chia ra dẫn quân canh phòng nghiêm ngặt khắc nơi, đề ngừa thảo khấu vào làm loạn, bản tướng giờ phải đích thân dẫn quân đi dẹp loạn thất bộ Đảng Hạng, các vị tướng quân hãy lui ra đi."

Chúng tướng đồng thanh hô, áo giáp hình lớp cá va vào nhau kêu leng keng, rồi từ từ lui ra bên ngoài, nhận lệnh cầm binh chia ra đi trấn giữ các vùng hiểm yếu. Ngựa phi như bay, những người đi theo Chiết tướng quân đi bình phản thì vào hiệu trận đợi lệnh, còn có cả quân tư mã, văn thư, thư ký, truyền lệnh của truyền lệnh, điều binh của điều binh, phát lương của phát lương, một cảnh tượng thật náo nhiệt.

Khi mọi người đều lui ra hết thì trên đường nghị sự chỉ còn năm tướng lĩnh đứng trơ trọi, năm vị tướng này ngoài một người khoảng 30 tuổi thì những người còn lại đều là tiếu niên tướng quân, tuy là mặc quân phục nhưng xem ra tuổi lại chưa quá 16, 17 tuổi. Vị tướng tam tuần là em ruột của Chiết Ngự Huân, Chiết Ngự Khanh, bốn vị tướng kia là con trai của Chiết Ngự Huân: Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín, Chiết Duy Xươngvà con trai của Chiết Ngự Khanh là Chiết Hải Siêu.

Người ngoài đã đi hết, Chiết Ngự Khanh liền tiến lên trước, chắp tay nói: "Đại ca, chiến trận đao thương không có mắt, lần này huynh đi phải cẩn thận."

Chiết Ngự Huân cười ha ha nói: "Ôi, đệ lại không phải là không biết ý đồ ta đi lần này, có gì mà nguy hiểm chứ? Ha ha, có điều lần này ta đi cho dù là giả dạng nhưng nhất thời cũng không dễ trở về, nếu không sẽ khó mà nhìn mặt quan gia. Ta đã dâng tấu sớ lên quan gia, một là muốn nói rõ chuyện này, Đảng Hạng thất bộ làm loạn, Chiết mỗ ta vì nước tận trụng, đích thân đi thảo phạt giặc.

Thứ hai, chính là muốn bẩm tấu với quan gia chuyện mấy vạn di dân Bắc Hán đã bình an tới Phủ Châu, tiết độ sứ ta đã sắp xếp cho họ ở vùng Lô Hà Lĩnh thảo nguyên xinh đẹp, đất đai màu mỡ cả nghìn dặm.

Con trai của Chiết Ngự Huân - Chiết Duy Xương chen lời vào nói: "Cha cha, e rằng một khi quan gia biết được rõ địa hình vùng đó sẽ biết cha có lòng cảnh giác với triều đình."

Chiết Duy Xương năm nay mới 12 tuổi, tuổi quả thực là rất nhỏ, nhưng phía tây bắc tạp hồ và phía bắc người Khiết Đan đa phần là 12, 13 tuổi đã lên trận giết địch, Chiết Duy Xương thân làm con trại Chiết đại tướng quân, tuy không cần tuổi nhỏ ra trận giết địch, nhưng mỗi lần mở tiết đường điều binh khiển tướng thì Chiết Ngự Huân cũng đều để nó mặc áo giáp đứng bên để khai sáng trí tuệ.

Nghe thấy nó hỏi thì Chiết Ngự Huân cười ha ha, hắn xuống khỏi ghế thống soái, vỗ vỗ vào vai con trai nói: "Xướng Nhi, Triệu quan gia còn cần phải hiểu về địa lý vùng đó mới biết được tâm ý của cha sao? Nhưng thấy sóng gió Tây Bắc nổi lên, cha lại đích thân xuất trinh, trong lòng ngài ấy đã hiểu rõ hết rồi. Chỉ là trong tình thế nguy hiểm thì không tiện vạch mặt nhau ra thôi. Cha cho ngài ấy một bậc thang, ngài ấy buông cho ta một bước, mọi người đều được ngày nào qua ngày ấy."

Nói xong, Chiết Ngự Huân quay đầu nói với Chiết Ngự Khanh: "Đệ à, Lô Hà Lĩnh là thổ danh địa phương, vì trong sớ huynh tâu có chút mơ hồ, quan gia nhất thời sẽ không hiểu được có vấn đề gì, đợi khi ta đi rồi, vị khâm sai đó đến thì đệ nhất định phải giữ hắn ở Phủ Châu, lệnh cho người khác dẫn dân chúgn đến Lô Hà Lĩnh."

"Giữ hắn lại Phủ Châu? Ý của đại ca là..."

"Không sai, giữ hắn lại Phủ Châu. Nếu như hắn theo đến Lô Hà Lĩnh phát hiện ra địa thế nhỏ bé của vùng đó rồi lập tức nói rằng không ổn thì phải làm sao? Chúng ta theo quan gia, cho dù là giả khách khí, thì bây giờ vẫn phải giả khách khí tiếp, nếu cùng lột mặt nạ của nhau ra thì cả hai đều khó coi cả. Cho nên, đệ phải giữ hắn lại Phủ Châu, hắn thích tiền thì cho hắn tiền, thích rượu thì cùng uống với hắn, thích nữ nhân à, Duy Chính này, bảo mấy đám bạn của con dẫn hắn đi tìm hoa hỏi liễu là được, tóm lại để hắn ở lại cùng Phủ Châu, phải để di dân Bắc Hán định cư xong không thể thay đổi được mới thôi."

Chiết Ngự Khanh và bốn người con cháu đồng thời chắp tay, đồng thanh nói: "Mạt tướng tuân lệnh!"

Chiết Ngự Huân hất tà áo, mắt đan phượng híp lại, cười ha ha.

Khi Dương Hạo đưa dân chúng đến Phủ Cốc thì tới một lỗi rẽ, viên quan được phái dẫn dân chúng đến Phủ Cốc liền đưa họ đi về phía tây, nói là đến Lô Hà Lĩnh, đại tướng Xích Trung dân binh theo hộ vệ. Còn Dương Hạo được mời vào trong phòng, gặp nhân vật quan trọng của Phủ Cốc.

Vị Chiết đại tướng quân này sắp xếp đâu ra đấy, dân chúng bất kể là đi đến đâu thì bảo trại địa phương đều sẽ mang cháo mang lương thực đến tiếp vô cùng chu đáo, lần này còn có cả Xích Trung đại tướng cho quân bảo vệ xung quanh cho nên Dương Hạo không cần phải lo lắng.

Thực tế hắn lo cũng vô dụng, nhiệm vụ khâm sai của hắn là đưa dân chúng an toàn đến đây, sứ mệnh đã hết. Bây giờ sắp xếp di dân như thế nào thì là chuyện của quan phủ địa phương, đã không cần hắn phải lo nữa rồi. Nhưng chức danh khâm sai này của hắn vẫn chưa phục chỉ, tiết việt vẫn trong tay, người nhà Chiết đại tướng quân bán mặt cho Triệu quan gia nên vẫn phải khách khí với hắn như vậy, nếu không hắn dựa vào quyền vị chức quan mà chống lại, nên Quân Đô Ngu Hầu Mã Tông Cường kông dám trừng mắt khi nói chuyện với hắn, ai lại dám không nói chuyện khách khí với hắn chứ.

Phủ Châu thành phân thành nam thành và bắc thành, hai thành cách nhau một con sông, tạo thành cái sứng. Bắc thành xây tại Sơn Lương, mặt nhìn ra Hoàng Hà, lưng áp vào vách núi đá, địa thể hiểm yếu, dễ thủ khó tấn công. Có tứ đại môn đông tây nam bắc và hai tiểu môn tiểu nam, tiểu tây. Các phía đầu thành đều xây thành lầu; kiến trúc nam môn, bắc môn và tiểu tây môn xây ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành), tạo cho ngôi thành trì một bức tường đồng vách sắt. Chiết phủ đệ được xây ở trong thành này.

Phía nam bắc thành có một dãy núi có ngạch sâu áp vàp phía bắc Hoàng Hà, tên là Doanh Bàn Lĩnh, nơi đó có đóng trọng binh. Phía bắc bắc thành là trạm dịch Thạch Chuỷ, cũng là khu quân sự cứ điểm quan trọng, bắc thành mặt nhìn ra sông Hoàng Hà, lưng áp vào núi cao, hai bên có cứ điểm binh doanh hiểm yếu, bảo vệ xung quanh vùng chính giữa.

Nam thành phía đối diện địa thể hiểm yếu không bằng bắc thành. Một con sông lớn từ phía bắc vòng qua đông và nhập vào Hoàng Hà, một mặt của thành này hướng ra sông, một mặt hướng về con đường thông lương thực với Lân Châu. Ngoài ra hai bên đều là vách núi hiểm trở, ba mặt dễ thủ khó tấn công, duy chỉ có một mặt là Mã Bình Xuyên, thành này một khi đã mất thì ngàn vạn lần khó mà lấy lại được.

Thành mà Dương Hạo muốn vào chính là nam thành, so với bắc thành thì nam thành phồn hoa giàu có hơn, rất nhiều quan lại chính yếu của Phủ Cốc đều sống ở nam thành. Mắt thấy sắp tới thành, Dương Hạo bất giác lo lắng, với chức quan của hắn hắn đương nhiên là không trông mong Chiết đại tướng quân sẽ xếp quân ra ngoài nghênh đón, nhưng hắn rất sợ Đường đại tiểu thư sẽ kéo đám huynh đệ Đường môn đến cổng thành chờ.

Lần này nếu đến trước Phủ Châu thành mà phía trước cổng thành lại có tới mấy trăm hán tử cường tráng đứng đợi, phía trước có một tiểu nương tử đứng khóc lóc, kéo người kéo ngựa lớn tiếng chửi người thì cảnh tượng đó thật là kinh khủng, mặt của mình cũng không biết giấu đi đâu nữa. Theo như cá tính của Đường Diễm Diễm thì chuyện đó không phải là không thể làm ra.

Cho nên mắt thấy thành trì càng lúc càng gần, Dương Hạo như miếng băng mỏng đang rơi xuống vực sâu, nơm nớp lo lắng đề phòng, Bích Túc đi bên cạnh mặt nhìn chăm chú, bất giác cười nói: "Huynh ngay cả quan gia cũng đã từng gặp mặt, lần này đến gặp tiết độ sứ sao lại căng thẳng thành ra bộ dạng như thế này?"

Dương Hạo xoa xoa cằm, lòng vui trong nỗi khổ: "Bích Túc này, ngươi nói xem ca ca có thật sự có sức hấp dẫn lớn như thế không? Trên chặng đường chỉ toàn đao kiếm này ta không hề chỉn chu trang phục, sao lại có thể thu hút ong bướm tới được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.