Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 449: Q.11 - Chương 449: Nhìn bằng nửa con mắt






Thủ lĩnh thứ bảy, Hoành Sơn chư mộ thủ lĩnh, thế lực trải dài từ Lô Châu đến Ngân Châu; thủ lĩnh các bộ lạc người Hán, Hồi, Diệp Phan, các tộc trưởng, chủ trại… đều lục tục kéo về Ngân Châu. Trận đại hội này do sắp sửa dẫn binh phạt Hán và chuẩn bị cho cuộc chiến Hạ Châu mà có vẻ gấp gáp, có điều công phu đều vẫn còn đang được giấu kín, ngoài mặt thì phồn vinh náo nhiệt và nhàn nhã.

Đối với việc ăn uống và nghỉ ngơi của các thủ lĩnh thì Dương Hạo đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, tiến vào Ngân Châu, bạn sẽ không thể nào nhận ra nơi này đã từng xảy ra những cuộc chiến liên tiếp đẫm máu, trong thành phồn vinh thịnh vượng, cả thành trì bố trí có trật tự, đương nhiên, quân kỷ tươi sáng, áo giáp kêu leng keng là những uy lực vô hình không thể thiếu.

Đây không phải là liên minh, mà là hiệu lệnh quần hùng, đích thức là quy tụ về để xưng bá một phương, không che giấu thế lực để chờ đợi phần thưởng là những con dê cừu béo múp chờ làm thịt. Những người đứng đầu phái đoàn tất nhiên phải thể hiện rõ uy phong của mình, cũng may mà trước khi các hào kiệt đến đây Dương Hạo đa chuẩn bị sẵn tinh thần, đến khi tận mắt chứng kiến uy quân và tài lực oai hậu của Ngân Châu, ai nấy đều tâm phục khẩu phục, không ai dám gây chiến.

Hiện chỉ cần khiến cho các bộ tộc, các tại và mọi người tâm phục khẩu phục đã là đủ, ngày ngắn ngủi, cái gọi là thu phục cũng chỉ là một quá trình dần dần mà thôi, muốn bọn họ phục tùng mệnh lệnh của Dương Hạo thì cần phải chọn thời điểm tấn công, chước thuế dễ dàng, muốn bọn họ sống chết theo hắn thì phải sống chết cùng hưởng, hiện cũng không cần trông cậy nhiều, những người thực sự có thể tin cậy, Dương Hạo đã dùng rồi, cứ lẳng lặng mà làm. Do vậy Dương Hạo trong khoảng thời gian này hết sức bận rộn, hắn phải mở cuộc hội kiến công khai với các thủ lĩnh bộ tộc, dẫn dắt bọn họ đi quan sát việc luyện binh, Dương Hạo còn muốn thấy cả mấy cái ‘kim trong bọc’, tự mình mở cuộc họp với bảy họ và họ Khương ở Hoành Sơn, tất cả đều theo Dương Hạo, cùng ra sức chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới, sau cái phồn hoa thịnh vượng, khói lửa chiến tranh đã bắt đầu lặng lẽ bốc lên ngùn ngụt.

Ngoại trừ việc sắp xếp dày đặc việc tổ chức vũ lực đối ngoại, Ngân Châu và Lô Châu còn đồng bộ tiến hành chuẩn bị chiến tranh. Ngoài việc gia tăng quân trú đóng ở Hạ Châu, Tĩnh Châu, Tiêu Châu, Tuy Châu… hệ thống hành chính cũng gấp rút được sắp xếp, để đề phòng những mạch tin liên lạc bị cắt đứt do chiến tranh và trở nên tê liệt mất tác dụng.

Ngoài ra, quan hệ của thống soái và các ủy nhiệm, các lực lượng vũ trang và lương thực đều do Lâm Bằng, Phạm Ân Kỳ sắp xếp chặt chẽ. Dương Hạo có thể đánh một trận hiểm, nhưng không thể đánh mà không có chuẩn bị, hắn có thời gian thì sẽ ra sức chuẩn bị thật tốt cho cuộc chiến, chiếm trước được một bước là có cơ thắng được nhiều hơn, khi chiến đấu cũng sẽ phát huy được những tác dụng to lớn.

Từ Lũ, Tiêu Nghiễm cũng đang hết sức bận rộn, các thế lực của Dương Hạo hết sức phức tạp, có thể trực tiếp quản lý người của Dương Hạo, cũng có khi phải lấy cương làm chủ, có khi phải tiến hành làm cho lung lạc… Bất kể là đối với thế lực nào thì đều là người theo Dương Hạo, muốn có được sự bảo hộ của hắn thì đương nhiên phải trả một cái giá nào đó. Cái giá trả ra càng nhiều thì lợi ích càng cao, như vậy mới là làm ăn. Hai bên cả người đầy tài năng, nhưng khi ở nước Đường thì chỉ có thể học được những quyền cước không có chỗ sử dụng. Khi Dương Hạo tiến hành tiếp kiến thì hai người và các thủ lĩnh bộ lạc môi thương lưỡi tiễn, vừa đấm vừa xoa, đem toàn bộ những chính sách và biện pháp ra quyết định.

Tiêu Nghiễm và Từ Lũ được phân công rõ ràng. Tiêu Nghiễm là người không thích cười đùa, hay nghiêm túc, thêm vào cái tính tài tử là điều đáng kiêu ngạo. Lời ăn tiếng nói không những sắc bén mà còn khắt khe, do vậy vai kẻ mặt đen nhất định là sẽ do hắn đảm nhận. Do lợi ích nên trên bàn đàm phán hoàn toàn không còn có thể diện tôn ti gì nữa, các thủ lĩnh bộ tộc Tây Vực đều là những quặng dầu mỏ hào phóng, vốn cũng không hiểu lắm về chuyện quy tắc, muốn nói chuyện với bọn họ thì chẳng khác nào cãi nhau.

Tiêu Nghiễm ngoài nhu trong cương, cả người đều tràn đầy hỏa khí, chỉ tiếc là khi còn ở nước Đường hắn không có đất dụng võ, nhiều khi chứng kiến những sự việc không thuận mắt hắn cũng chỉ biết nói bóng gió, nhưng nay thì không thế, Dương Hạo đã đặt toàn quyền vào hắn, hơn nữa hắn còn đứng ở phe mạnh, đúng là rất chi hãnh diện.

Để chuẩn bị cho mỗi hạng mục đàm phán, Tiêu Nghiễm đã dốc toàn lực ứng phó, khiến cho những tướng người Hán không còn đất, hai bên trừng mắt phùng râu, đập vỡ bình trà trên bàn, đó là cảnh thường xuyên gặp. Đợi đến khi đối phương có thể hoàn toàn chấp nhận thì kẻ mặt đỏ Từ Lũ mới xuất hiện. Từ Lũ đã làm việc ngoại giao này bao lâu nay, đúng là kẻ tám mặt lả lướt, qua một hồi mặc cả, những thủ lĩnh bộ tộc đó cuối cùng phát hiện ra bọn chúng vừa có mặt lại có trong đó, đối với phía Dương Hạo cũng đạt được những điều tốt ở giới hạn lớn nhất mong muốn có được.

Mặc dù những sự việc này khiến hai lão đại nhân phải hao tâm tổn sức nhưng những thành công mà hai ông mang lại thật là trước nay chưa từng có, đặc biệt là khi kẻ mạnh đàm phán với kẻ yếu, quả là có cảm giác hãnh diện, trước nay chưa từng có. Trong lòng hai người vẫn chưa có quyết tâm hết lòng thuần phục Dương Hạo, nhưng đã được cảm hóa nhiều, bất tri bất giác mà trở thành bạn bè cùng phe với hắn.

Một trang khế ước có tác dụng lớn thế nào? Một trang khế ước có thể bảo đảm nó có thể có nhiều điều kiện được thực hiện, dẫu cho không có nhiều biện pháp cường lực thì một mặt các thủ lĩnh cũng có thể dễ dàng phá hủy bản khế ước, do hai chữ ‘tín dụng’. Tín dụng là vô hình, cũng là hữu hình, nếu như thế lực đầu não của một bên lật lọng, nói một đằng làm một nẻo thì ngôn ngữ không đáng tin, về cơ bản sẽ rất khó để có được sự ủng hộ và tin cậy của thế lực còn lại. Do đó, trừ phi bất đắc dĩ, chứ nếu không sẽ tuyệt đối không vô tình mà dễ dàng phá bỏ lời hứa.

Mặc dầu như vậy, Dương Hạo còn có thể dùng thủ đoạn gia tăng lực lượng, gia tăng như vậy sẽ khiến bọn họ coi trọng việc giữ lời hứa, dẫu cho sau này Ngân Châu bị vây, thì tạm thời bọn họ cũng mất lực khống chế, thì khi bọn họ muốn đưa ra bất kỳ quyết định gì cũng phải đắn đo suy nghĩ, không dám dễ dàng đưa ra quyết định. Thủ đoạn gia tăng lực lượng của Dương Hạo là: uy hiếp tuyệt đối về vũ lực. Tình cảnh thảo nguyên Lô Châu, Hoành Sơn chủ động khiêu chiến, tập kích vào các bộ lạc.

*************

Hoang mạc mịt mờ, nguyên trì lạp tượng.

Sau Sơn Lộc là một sườn núi chạy thong thả, đây là phía Nam của Sơn Lộc, ánh mặt trời chiếu rọi vào, hơn nữa hai bên trái phải là thung lũng, cản trở gió lạnh xâm nhập, hơn nữa cũng có chăn lạc đà, lông bò, thế là đủ cho bọn du mục tránh được cái giá lạnh của mùa đông này.

Một ngọn suối đổ xuống từ trên núi, bên phải bờ suối là một mảnh rừng thưa thớt, có thể vào đó chặt củi đốt lửa, lấy nước. Lều bạt ước chừng có khoảng hai trăm chiếc, như vậy cũng coi là đủ để dựng một bộ lạc quy mô.

Phía trước một chiếc trướng là vị thủ lĩnh Nhật Đạt Mộc Cơ, hắn mặc một chiếc áo bào và đang làm thịt một con dê. Hôm nay con trai hắn đầy trăm ngày, hắn muốn mời bạn bè đến uống rượu chúc mừng. Bên ngoài nước đọng thành băng, nếu như tay chậm một chút thì chiếc đầu dê này cũng nhanh chóng mà bị đóng băng. Nhưng thủ pháp của người này quả thực là siêu phàm, trong tay hắn chỉ có một con dao nhỏ, phi nhanh thoăn thoắt, da dê đã được lột sạch, lúc này đây thịt dê vẫn còn đang bốc hơi nóng hôi hổi.

Bên cạnh hắn đặt một cái nồi to, vợ hắn đang ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận nhóm lửa, nước trong nồi đã bắt đầu sôi, lúc này, ở phía xa đột nhiên vang lên một tiếng kèn kéo dài từng đợt thê lương.

Đó chính là tiếng kèn cảnh báo. Nhật Đạt Mộc Cơ thất kinh, vội vàng chạy lên hai bước, vứt cả cái đầu con dê vào nồi nước sôi, rồi chạy lại phía con tuấn mã. Con ngựa vẫn chưa được lắp yên, nhưng nghe tiếng kèn hiệu báo động khẩn cấp cũng không quan tâm nhiều như thế nữa, Nhật Đạt Mộc Cơ nhặt vội một chiếc cung tên vứt gần chỗ yên ngựa, rồi lại lấy một ống tên đeo vào người, vội vã thúc ngựa đi mất.

Vợ hắn vội vàng gọi với theo: “Nhật Đạt Mộc Cơ”.

Nhật Đạt Mộc Cơ quay đầu lại hét lớn: “Mau bế con chạy đi, tiếng kèn hiệu gấp như vậy e rằng có quân địch tập kích”.

Cùng lúc đó, những gã đàn ông trong những chiếc lều khác cũng vội vàng xông ra, bất kể là già hay trẻ, thậm chí có cả những đứa trẻ mới hai ba tuổi cũng đều mặc một chiếc áo da, hết sức nhanh nhẹn leo lên lưng ngựa, chạy thật nhanh về phía trước.

Tiếng kèn hiệu ở hai bên núi lại thổi lên một hồi lớn, hơn nữa càng lúc càng khẩn cấp, trên cánh đồng tuyết phủ trắng xóa chỉ nhìn thấy ba bốn con tuấn mã đang phi, những binh khí trong tay lóe sáng, lớn tiếng kêu thét tiếng gì đó.

“Là Mỹ Ân Tử”, Nhật Đạt Mộc Cơ nhìn bọn chúng rồi đột nhiên kêu lên.

Mỹ Ân có nghĩa là mặt trời, Mỹ Ân Tử có nghĩa là con trai của mặt trời. Người đó chính là con trai của thủ lĩnh bộ lạc. Hắn nhìn thấy nguy hiểm trước mắt nên các chiến sĩ đều hăng hái giương cung tên, phía sau giắt một thanh đao dài, mọi người nhanh chóng tập hợp thành hàng ngũ, tiến về phía trước.

“Chạy mau, chạy mau, đại quân Ngân Châu tới rồi”. Nhật Đạt Mộc Cơ xông lên phía trước, đã nghe thấy tiếng của Mỹ Ân Tử hét lớn, hắn vừa ngẩn ra đã nghe thấy tiếng vó ngựa như tuyết, vô vàn chiến mã đột nhiên xuất hiện ở cửa núi, lưỡi mác dài sáng loáng, mặt ai cũng đằng đằng sát khí.

Ngay sau đó, bầu trời như tối sụp lại, vô số mũi tên bắn ra, nhằm thẳng hướng bọn họ bay tới.

“Mỹ Ân Tử, mau trốn đi!”

Đối phương còn đứng ở một quãng khá xa nên lúc này mũi tên gần như không tới được chỗ bọn họ. Nhật Đạt Mộc Cơ đến mũi tên cũng chẳng buồn rút ra, hai tay bắc vào miệng, hét lớn với Mỹ Ân Tử. Những mũi tên dày đặc như cơn mưa ầm ầm lao về phía bọn họ, thậm chí còn có thể nghe thấy rõ tiếng gió lao đi vun vút trong không trung.

Nhiều người khác cũng giống như hắn ngạc nhiên nhìn lên trên, hằng hà sa số mũi tên đang lao vun vút về phía họ, càng lúc càng gần, mắt họ tối sầm lại, chỉ thấy những mũi tên như mưa bao trùm lên tất cả.

“Giết!”

Đại quân của Dương Hạo không bày binh bố trận, đối phương chưa từng tham chiến bao giờ đã bị dồn cho hoàn toàn không còn lực đối kháng, bọn họ đã hoàn toàn không cần phải phá vỡ thế trận, chỉ cần tiến hành giết bóc là được. Bọn họ có trong tay hơn nghìn con ngựa, nhưng đội hình thì đều nhịp tăm tắp, cả đội hình hình thành một đường cong. Nhật Đạt Mộc Cơ vẫn chưa chết, bên vai trái của hắn đã trúng tên, vai phải cũng bị trúng tên, một mặt hắn dùng hai chân khống chế cơ thể, vội vàng xuống ngựa, mặt khác cố sức dùng đao, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Giết bọn chúng”. Sinh mạng của hắn đã bị tiếng hét đó kết thúc, trước mặt quân địch chỉ cách có khoảng một trăm bước chân, bọn họ đang tiến đến gần. Lực lượng của đối phương quả thực là khiến người ta kinh ngạc, bọn chúng dùng mã lực rồi ném tiêu thương bay nhanh như điện xẹt, gào thét lao tới.

Ở khoảng cách gần như vậy, tiêu và thương ném ra gần như không có gì ngăn cản được, huống hồ quân địch trước mặt lại gần như bị thương hết. Nhật Đạt Mộc Cơ lớn tiếng gào thét, một mũi tiêu lao tới xuyên thẳng vào ngực hắn, cả người hắn đổ về phía sau, ngã bay xuống lưng ngựa. Con ngựa đó trên người bị trúng tên, đang đau đớn, trong một lúc bị mất kiểm soát, nó co hai chân sau lên, đá cái xác Nhật Đạt Mộc Cơ ra xa cả trượng.

“Phực phực phực”, tiếng mũi tên và thương lao ra, một khi bị trúng thì căn bản sẽ không cách nào trốn được, dẫu cho có khỏe đến đâu thì khi bị trúng cũng chẳng khác nào một tờ giấy bị xuyên thủng.

“Giết!”

Tướng lĩnh thống binh cánh quân này của Dương Hạo rút ra một thanh trường đao, những kỵ sĩ bên cạnh cũng đồng loạt rút đao hô ứng, chuẩn bị xông lên. Bọn họ đều mặc áo giáp nhẹ, bên trái đeo cung, bên phải là mũi tên, mâu sắt treo trên yên ngựa, nay hoàn toàn không cần dùng đến nó, chỉ cần những binh khí trong tay là cũng có thể hoàn thành trận chiến này được rồi.

Quân địch bên trong không đủ hai trăm người, gào thét nhìn đám quân đến từ Ngân Châu, mặt không còn chút máu, bọn họ quay đầu ngựa định chạy trốn nhưng không thể nào nhanh được bằng quân Ngân Châu, lần lượt từng người bị chết, thây phơi trên cánh đồng tuyết, sau lưng mỗi người đều là vết thương do bị đao chém.

Đám kỵ sĩ nhanh chóng phân làm hai nhánh, lần lượt bao vây toàn bộ hai trăm người. Đỗ Lãn Nhi thúc ngựa đứng giữa, chỉ huy hơn ba mươi quân, toàn bộ những người trong bộ lạc đều đã được tập trung lại.

Những người phụ nữ nắm chặt tay bọn trẻ, yên lặng nghe mệnh lệnh. Từ nhỏ đến lớn họ đã quen với việc kẻ mạnh thắng kẻ yếu trên thảo nguyên, họ đã quen với việc cướp bóc và đâm chém, trong số bọn họ cũng có không ít người bị đoạt từ các bộ lạc khác mà đến, trở thành thành viên của bộ lạc này.

Một lão già râu tóc bạc phơ đứng thẳng người ở hàng đầu, mở to mắt, bước đi từng bước rồi quỳ sụp xuống trên tuyết, khóc không thành tiếng: “Lộ Phật Tử mạo phạm đến Dương Hạo đại nhân, cam tâm xin chịu chết, chỉ xin đại nhân khai ân, tha cho những người trong tộc”.

Đỗ Lãn Nhi thu đao về, lớn tiếng hỏi: “Đừng có nói bản chỉ huy là kẻ bất hiếu. Thái úy sớm đã có lệnh, phàm là dân cư được quản lý ở Ngân Châu, thì sẽ được thả về Ngân Châu. Ngày 28 tháng giêng, thủ lĩnh bộ lạc đi đến Ngân Châu yết kiến, có việc gì xin hãy cứ thoải mái mà thương lượng. Không muốn chịu sự cai quản của Ngân Châu chúng ta thì sớm ra khỏi biên giới Ngân Châu, nếu khong có mưu đồ làm phản sẽ bị xét vào tội xâm nhập bất hợp pháp. Đã không đi lại còn vào thành nhận lương là muốn thế nào đây? Đây là nhà ngươi tự muốn chuốc lấy tai họa, đừng có trách đại nhân chúng ta thủ đoạn.

Lộ Phật Tử cúi đầu sát đất, lắc lắc đầu, lúc này đây máu đang trào trong từng huyết mạch của hắn, hắn biết rằng Hạ Châu Lý Quang Duệ tuyệt đối không thể để mất Ngân Châu. Bộ lạc của hắn nằm trong vòng cai quản của họ Lý đã mấy trăm năm, hắn nghĩ Dương Hạo chẳng qua chỉ là nhất thời chiếm được mà thôi, đại quân Hạ Châu mà đến thì Dương Hạo sẽ bị đánh cho tan tác. Do đó mà hắn không muốn đầu hàng Dương Hạo. Đến hôm có tai nạn, Ngân Châu phát chẩn, hắn cũng không khách khí mà dẫn người đến nhận lương. Hắn nghĩ rằng, Dương Hạo ở Ngân Châu thế lực cũng không được lâu, đợi đến khi đại quân của Lý Quang Duệ đến thì bộ tộc của hắn sẽ phất cờ đứng theo hàng ngũ của Lý Quang Duệ, nhất định sẽ được trọng dụng, chứ hắn không hề nghĩ đến ngày hôm nay, dẫn đến họa lớn cho cả bộ tộc, nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Đỗ Lãn Nhi khoát tay, không nhân nhượng mà rằng: “Chém cái đầu chó của hắn!”

Lập tức có một kỵ sĩ xuống ngựa, vung ngọn đao nhuốm đầy máu tươi ra, kỵ sĩ bốn phía dương mắt nhìn chằm chằm, nam nữ trong bộ tộc của Lộ Pháp đều không ai dám có động tĩnh, mắt nhìn về phía những kỵ sĩ. Vị kị sĩ kia hạ đao trong tay xuống, chém thẳng vào đầu Lộ Pháp Tử, dùng tay cầm chỗ tóc của hắn rồi kéo đầu lên.

Đỗ Lãn Nhi nói: “Tất cả vũ khí, bò dê ngựa, cư dân của cải đều lần lượt đem hết về Ngân Châu, nghe lệnh đại soái xử lý”.

Bộ lạc của Lộ Pháp nhanh chóng thất bại sau trận chiến, tất cả đồ đạc đều bị lấy đi sạch trơn, trên thảo nguyên giờ chỉ còn sót lại những vũng máu tươi và những cái xác nằm đó, trông ra phía xa trông giống như một tấm lụa lớn nhuộm hoa đào.

Lần lượt các bộ lạc khác đều dược diễn lại vở kịch đó, Mộc Ân, Mộc Khôi, Ngải Nghĩa Hải mỗi người đều lần lượt phân thành những đội nhỏ, dần dần càn quét hế những bộ lạc không chịu quy thuận ở Ngân Châu. Đồng thời đem tất cả vũ khí, dê cừu và tài sản đem hết về Ngân Châu. Đây cũng được coi là lấy chiến tranh để nuôi chiến tranh. Dương Hạo hiện đang rất cần tiền. Tuy nói rằng Dương Hạo sau khi lập ra Lô Châu rất chú trọng phát triển công thương, tích lũy của cải, lại gom được một lượng lớn của cải ở trong kho phủ của Ngân Châu, đồng thời cũng nhận được sự giúp đỡ của Kế Tự Đường, nhưng tốc độ mở rộng nhanh chóng, lập nên nhiều hệ thống hành chính, chiêu binh luyện binh, mua binh khí và áo giáp, tu sửa thành trì, mua lương thực dự trữ… Mỗi một thứ đều cần đến tiền, tiền tiêu nhanh như nước chảy.

Đặc biệt là việc xây dựng kinh viện ở Lô Châu, trạch thư quán, ấn thư quán, thư viện, con số đầu tư vào không phải là nhỏ, kể cả có một núi vàng thì cũng phải tiêu hết. Mà để thu về thì phải đến một năm, chậm nhất cũng phải mười năm, hai mươi năm mới trở thành hiện thực, muốn nuôi một đội binh lớn như vậy thì phải có thế lực hùng hậu, cách nhanh nhất là đi cướp bóc. Cách cướp bóc này có thể có tác dụng khuất phục được những nhóm người không chịu phục tùng, vậy thì sao lại không làm?

********************

Nguyệt Hoa Cung, Tiêu Hậu đang ngắm đứa con trai trắng mũm mĩm của mình. Nếu như có người nhìn thấy ắt sẽ không thể tin được. Trong con mắt của bọn họ, một hoàng hậu uy nghi vô hạn như vậy thì không thể nào có thể lè lưỡi giả quỷ để trêu chọc đứa trẻ nhỏ, rồi lớn tiếng cười khanh khách với nó như thế.

Đột nhiên đứa bé giướn mắt lên, nắm chặt lấy miệng, cái mũi nhỏ cứ phập phồng, Tiêu Hậu vì vụ việc nước Đường bị tiêu vong vẫn phải để cho nhũ mẫu chăm con, nên cũng không hiểu lắm ngôn ngữ của đứa trẻ. Nàng hiếu kỳ nghiêng ngó khuôn mặt nó, rồi đoán: “Cục cưng, có phải là muốn đi tè không?”

Mặt đứa bé đột nhiên giãn ra, đôi mắt sáng trở lại “Ai da, ai da”, Tiêu Hậu phi vội vàng tránh ra nhưng vẫn bị cu cậu tè vào tay. Tiêu Hậu vừa tức vừa buồn cười, sẵng giọng: “Tiểu tử thối này, muốn rắp tâm oán mẫu hậu có phải không?”

Tiêu Xước trước nay uôn ưa sạch sẽ, nào ngờ lại bị chính con mình tè vào, nàng vội lấy khăn lau sạch rồi đích thân thay tã cho nó. Đột nhiên bọn cung nữ vội chạy vào, đứng cạnh nàng hạ giọng nói: “Thái Hậu nương nương, Tây Vực có mật thư”.

“Hả” Mắt Tiêu Xước sáng lên, vội vàng đón lấy bức thư được đưa tới, dặn dò bọn cung nữ: “Hoàng thượng đi tiểu, gọi người vào thay quần áo cho người”.

“Dạ”

Tiêu thái hậu vội vàng quay lại thư phòng của mình, dùng dao mở lá thư, lấy từ trong ống tre ra một lá thư được gập lại, trên mặt lộ vẻ nửa cười nửa không: “Hừ, ngươi quả là biết chừng mực, trước nay không bao giờ đưa ra yêu cầu quá mức với ta”.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhũ mẫu đang bận rộn ở phòng bên, lập tức đứng lên dặn dò: “Triệu Gia Luật Thể vào cung, gặp ta ở chính điện”.

Tại chính điện, Gia Luật Thể đã đến, hắn đoán chừng có việc gì gấp nên thái hậu mới gọi hắn vào gấp như vậy. Nay vua mới còn nhỏ tuổi, nội chiến ở Khiết Đan nổi lên không ngừng, chính sách của triều đình là nghỉ ngơi dưỡng sức. Duy hệ căn bản, không bưng bít, ngoại không chiến tranh, nội an ủi trăm bộ lạc, vị trí đại tướng thống lĩnh quân đội của hắn đúng là không có đất dụng võ.

Ngoài cung điện đã có tiếng truyền, Tiêu thái hậu đã đến. Tiêu Xước ngồi trên ngai, trong cung chỉ có duy nhất một người được gọi vào hội kiến, ắt cũng không phải là chuyện đùa. Gia Luật Thể chỉ nghe một tiếng lập tức đi tới trước ba bước, quỳ xuống hô lớn: “Thần Gia Luật Thể xin được yết kiến Thái hậu nương nương”.

Mắt hắn chỉ nhìn thấy áo bào của thái hậu như lóe sáng, còn mũi hắn thì ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, tiếng nói của Tiêu hậu văng vẳng bên tai hắn: “Luật Thể đại nhân miễn lễ, bình thân”.

Sau khi Tiêu Xước đến bên án ngồi xuống, Gia Luật Thể cũng bước tới, cung cẩn nói: “Thần phụng chỉ đến, không biết thái hậu có điều gì dặn dò”.

Tiếng của Tiêu Xước như xé gió nói: “Luật Thể đại nhân, người điều binh của bộ tộc, cùng với một phần binh mã của Ngũ Kinh đến Vũ Thanh, Vĩnh Thanh, Hưng Thành vận động, thanh thế phải ngày càng lớn. Ngẫu nhiên qua sông Bạch Câu, Cự Mã, vào đến địa phận nước Tống cũng không có vấn đề gì”.

Gia Luật Thể giật mình kinh ngạc, thái hậu thì lại mỉm cười nói: “Không cần phải lo tìm danh nghĩa làm gì, cứ nói là phần tử xấu của Đức Vương chạy trốn sang nên triều đình phái quân truy bắt. Có điều lý do này không cần phải lộ ra, đợi đến khi sứ giả nước Tống đến nói chuyện mới lộ mặt”.

Gia Luật Thể cho rằng nước Tống sẽ dụng binh với Khiết Đan, hoặc là Khiết Đan sẽ dụng binh với nước Tống, nghe Tiêu Xước nói như vậy, hắn không thể hiểu nổi, không nén được mà rằng: “Thái hậu, thái hậu có ý gì vậy? Thần vẫn chưa rõ ý của người. Trong lòng có thắc mắc thần phải được giải đáp mới thấy thoải mái, để tránh xảy ra sai sót, làm hỏng chuyện của thái hậu”.

Tiêu Xước nói: “Nước Tống muốn dụng binh với nước Hán rồi, trẫm muốn khanh làm chỉ là để nước Tống kiềm chế lại, kéo dài thời gian, đợi đến khi ta nắm tốt rồi thì không thể không dụng binh với Tống”.

Gia Luật Thể ngạc nhiên nói: “Không phải thái hậu đã có quốc thư, hứa rằng sẽ không can thiệp vào chuyện của Tống phạt Hán hay sao? Hay là người đã thay đổi chủ ý, muốn bảo vệ nước Hán?”

Tiêu Xước lắc đầu: “Nước Hán vốn là một miếng bánh hỏng, không gì có thể đỡ nổi. Cứ cho là không hề có quốc hư thì tr ẫm cũng không có ý định can thiệp vào việc Tống dụng binh với Hán, hành động này chỉ là tranh thủ ít thời gian cho Dương Hạo ở Ngân Châu, Tây Bắc e rằng sắp có đại chiến rồi”.

Nhắc tới tình địch, Gia Luật Thể không khỏi không thoải mái: “Thái hậu, những ngày trước phạt thành Ngân Châu, thần đã bị tổn thất lục viện mà Dương Hạo chỉ việc ngồi hưởng thành quả, dành được Ngân Châu. Nay chúng ta còn giúp hắn như thế là vì lẽ gì?”

Tiêu Xước liếc đôi mắt đẹp của mình, nghiêm túc nói: “Phạt Ngân Châu, nếu như không có kế hoạch phá thành của Dương Hạo thì chúng ta còn thiệt hại nặng hơn là lục viện, cũng không chắc sẽ có được thành Ngân Châu đâu. Cái chúng ta cần không phải là lĩnh công. Nước Hán ngày một điêu linh, đa không thể đem lại lợi ích cho nước Tống nữa rồi. Ở Tây Bắc, chúng ta bắt buộc phải thiết lập một thế lực nâng đỡ. Triệu Quang Nghĩa đã cấu kết với Lý Quang Duệ, ngoài Dương Hạo ra thì chúng ta có thể dùng ai được đây? Gia Luật Thể đại nhân, trẫm hết sức coi trọng ngươi nên mới giao cho ngươi việc này, ngươi phải công tư phân minh đó”.

Tâm tư Gia Luật Thể đã bị thái hậu nhìn thấu, hắn không giấu được thẹn thùng, liền chắp tay vâng dạ nói: “Thái hậu dạy phải, thần đã biết sai rồi”.

*************************

Dương Hạo bận rộn cả một ngày, tinh thần mệt mỏi quay về phủ, ngồi nghỉ ở Hoa đình. Diệu Diệu và Oa Oa lập tức chạy lại, người thì dâng trà, người thì lại ngồi bên hắn, đặt chân hắn lên đùi mình rồi nhẹ nhàng đấm bóp.

Dương Hạo hớp hai ngụm trà từ tay Diệu Diệu rồi nằm ra ghế, hỏi: “Đông Nhi và Diễm Diễm đâu?”

Diệu Diệu xoa xoa bóp bóp đầu cho hắn, đáp: “Đại nương và nhị nương và đại tiểu thư đang đi tuần quanh thành rồi, ai nấy đều có mang theo binh khí, chung quy cũng đi được gần một canh giờ rồi, chắc cũng sắp quay trở lại”.

Dương Hạo “hừm” một tiếng, nhắm nghiền mắt để hưởng thụ cái nhẹ nhàng mềm mại của hai đôi bàn tay đang xoa bóp cho hắn, rồi lại hỏi: “Oa Nhi, thư trả lời quan gia đã được đưa đi rồi chứ?”

Oa Nhi đáp: “Theo ý của lão gia, nô gia được nhuận sắc một phen, lại cho lão gia sau khi xem xong ấn dấu vào đó, đã ngay lập tức chuyển đến kinh thành rồi”.

Dương Hạo gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Lửa trong phòng đang cháy rất đượm, ấm áp như mùa xuân. Oa Oa và Diệu Diệu đều mặc một bộ quần áo ôm sát mỏng manh hình chữ Phúc, nom mỏng như cánh ve, Diệu Diệu thì có dáng điệu non nớt thuần khiết, còn Oa Oa lại xinh xắn dễ thương và có khuôn mặt như búp bê. Hai người uyển chuyển lạ thường, bộ ngựa căng phồng như muốn nứt ra, những đường cong mềm mại lả lướt, khiến cho mắt Dương Hạo như nóng rực lên.

Mấy ngày nay bận rộn, Dương Hạo đúng là rất mệt, nay lại được hai mỹ nữ ở bên, hắn đến chớp mắt cũng không dám. Oa Oa không nén nổi khẽ hóm hỉnh nói: “Lão gia mấy ngày nay vất vả rồi, các bộ tộc,các tù trưởng đã lục tục đi rồi, lão gia còn có chuyện gì thì giao cho Phạm đại nhân, Từ đại nhân cũng được, chàng nghỉ ngơi dưỡng sức chút đi”.

Dương Hạo thở dài nói: “Không nghỉ ngơi được, ngày mai ta sẽ bí mật rời khỏi Ngân Châu, Lân Châu, Lô Châu, Phủ Châu, đều phải đi một chuyến. Đại chiến sắp tới rồi, còn cần phải làm nhiều việc quá, mà trời chỉ sinh cho có một cái mạng phàm này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.