Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 180: Q.4 - Chương 180: Nụ hôn ngoài ý muốn






Trong một gian nhà hầm, Dương Hạo ngồi đối diện với Trình Đức Huyền. Trên bàn chỉ có một ngọn nến, ánh nến phập phùng, lúc sáng lúc tối chiếu không rõ khuôn mặt họ. Hai người hàn huyên, một lát sau không còn lời nào để nói, chỉ im lặng không nói gì.

Trình Đức Huyền chức vị cao, mà nay: trong mắt hắn không chịu nổi Dương Hạo vừa đề bạt thì chức quan vượt lên trước hắn, đi lên đầu của hắn. Hơn nữa trong quá trình cùng hắn tranh giành, khiến hắn nhiều lần không thành công, điều này Trình Đức Huyền làm sao chịu nổi? Nhưng tình thế hơn nhân cường, giờ Dương Hạo chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, hắn có khóc cũng không làm gì được.

Dương Hạo đang đau đầu về chuyện giữ Trình Đức Huyền lại, giữ Trình Đức Huyền lại, sợ rằng tác dụng giám thị hắn lớn hơn chút. Dù sao hắn cũng là người mà Trình Thế Hùng tiến cử, bất luận là ai nhìn, hắn giờ là người Chiết hệ rồi. Cho hắn quyền lớn, há có thể không thêm tiết chế, ngươi nghĩ triệu Quan Gia đang làm việc thiện sao?

Chỉ thị của Quan Gia Đại Tống đã nói rõ, do Lô Hà Lĩnh từ không đến có, tất cả mới thuộc giai đoạn mới đầu, cho nên ngoài Trình Đức Huyền ra, đặc chỉ trao quyền, chọn lựa tiến của một vài người, do đặc chỉ triều đình bổ nhiệm. Nhìn bên ngoài, chỉ có hắn duy nhất là bỏ không được mà đổi không xong, chỉ quan sát cử quan Trình Đức Huyền của khâm mệnh mà thôi. Đây đã là hồng ân từ trước tới nay chưa từng có, nhưng tự động bổ nhiệm quan lại, đó không phải là đặc quyền đại quan tướng soái của nha môn Khai Phong hay sao?

Nhưng Lô Lĩnh Châu này nói là một châu, trên thực tế cái gì cũng không có, cần tiền không có tiền, cần người không có người, đến nha môn tri phủ cũng không biết là xây ở đâu nữa, mắt ngoài nhìn thấy, nơi này nằm kẹp giữa ba thế lực, vị trí vô cùng hiểm yếu, vốn sẽ không có quan nào can tâm tình nguyện đến đây nhậm chức. Ước đoán vị quan nào mà bị giáng chức lưu đày, thà bị đuổi tới nơi hoang vu phía nam cũng không nguyện đến nơi này làm quan.

Chỉ có quan lục phẩm mới có thể có cái ngọc bội túi cá bạc đeo bên hông, sau khi cẩn thận suy nghĩ, Dương Hạo cuối cùng cũng mở miệng:

“Trình đại nhân, ta và ngươi nhận chỉ, lúc này là dân chăn nuôi, sau này sẽ là bạn đồng sự. Giờ Lô Lĩnh Châu chỉ có một cái tên gọi, cái gì cũng trống không, đã đến đây nhận chức, ở đây ngoài ta ngươi ra, không có kẻ ngoài, không biết Trình đại nhân có đề nghị gì với bổn quan không?”

Trình Đức Huyền ngẩng đầu nhìn rồi lại ủ rũ trùng mắt xuống, nói:

“Án lệ, nơi một châu, tri phủ một người, thông phán hai người, ký thư tiết độ phán quan sảnh công sự, tiết độ thôi quan, quan sát thôi quan, quan sát phán quan, lục sự tòng quân, hữu tư lý tòng quân, tả tư lý tòng quân, tư hộ tòng quân, tư pháp tòng quân một người. Đó là thứ tự phẩm quan, được cắt cử theo triều đình. Nhưng Quan Gia đã hạ chỉ, đặc quyền tri phủ đại nhân cắt cử, đây là hồng ân của Quan Gia, đại nhân có thể xem xem có người nào có thể dùng, cho dù tiến cử lên đến tiểu lại các tư chức phái. Ban đầu, tuần kiểm, bộ khoái, có thể tự bổ nhiệm người, đại nhân có thể tự quyết đoán, hạ quan chỉ làm theo lời tri phủ đại nhân giao phó”.

Dương Hạo thở dài một tiếng, mặt cười nhăn nhó: “Ta thì có người nào đáng dùng đâu? Giờ chỉ có một mình Trình Đức Huyền ngươi, còn lại toàn cái loại lòng dạ đàn bà đầy mưu oán. Tấu chương của ta rõ ràng là đã phân cho ngươi rồi, trời mới biết tại sao Quan Gia lại đánh giá thấp ngươi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, bút này ngươi không nên trách ta, ta cũng không có cách nào cả, chỉ là không nghĩ được Trình Đức Huyền ngươi lại là người không biết xử lý công việc”.

Dương Hạo thở dài một tiếng rồi đứng dậy:

“Hiện giờ đầu rối như tơ vò, bổn quan cũng không nghĩ ra cái nguyên do vì sao. Giờ nói, Lô Lĩnh Châu chưa có gì cả, cũng không cần nhiều quan lại, nhưng mấy tiểu lại bên dưới thì cần nhanh chóng bố trí, cung đạo dân chúng, duy trì trật tự, toàn bộ dựa vào tiểu lại này. Cho nên, ta muốn mời người của Chiết phủ tới giúp chúng ta làm hộ tịch, xác định quê nhà, làm vài thứ cơ bản nhất, sau đótruyền xuống, dễ sai khiến. Không biết ý của Trình đại nhân ra sao?”

Trình Đức Huyền đứng dậy vái dài nói: “Đại nhân cao kiến, hạ quân xin tuân lệnh”.

Dương Hạo lắc đầu lại nói:

“Lô Lĩnh Châu vừa mới được lập, như đứa trẻ con bị rơi xuống đất, không thể rời xa sự trợ giúp của hai thế lực Chiết Dương. Bổn quan muốn mấy ngày này đi Phủ cốc một chuyến, có vài chuyện, còn cần đến Chiết đại tướng quân giúp đỡ. Nay chuyện đoàn luyện quân đã có Xích quân chủ giúp, việc làm hộ tịch, xác định quê nhà, làm phiền Trình đại nhân giúp đỡ. Ý Trình đại nhân thế nào?”

Trình Đức Huyền cũng không nói nhiều, mặt nghiêm nghị nói:

“Xin tuân lệnh lời dặn dò của đại nhân”.

Câu trả lời ngắn ngủn, Dương Hạo cũng không lấy làm tức giận, phất tay áo một cái, đi ra cửa phòng, Trình Đức Huyền cũng không tiễn, chậm rãi đi ra theo, không nói lời nào nữa.

Đang đi thì có một đoàn người tiến vào viện, Trình Đức Huyền mặt biến sắc, liền cầm lấy bội kiếm bên hông, giọng nói lạnh lùng:

“Ai?”

Một tên khoảng ba mươi tuổi bước đến chậm rãi, mỉm cười chắp tay nói:

“Tại hạ Kinh cấm quân bộ hiệu úy cấm thiên tích, giờ là nam nha thư tín nhất phong, bái kiến Trình đại nhân”.

“Ủa?” Trình Đức Huyền nhìn rõ người, đích thị là một trong những bát danh thị vệ mà thái giám ban ngày truyền chỉ mang đến, lại nghe hắn nói là nam nha gửi thư, liền thu kiếm, vui vẻ tiến lên nhận thư.

Kinh Thiên Ban cười nói:

“Đại nhân nếu có hồi âm thì mai đến tìm ta giao phó nhé. Nơi này ti chức không tiện ở lâu, xin cáo từ”.

“Mời, không tiễn”.

Trình Đức Huyền tiễn hắn ra khỏi cửa, rồi lập tức vào trong phòng, đóng cửa phòng lại rồi đến bên ánh đèn, vội vàng mở thư ra xem. Mật thư, vẻ lo lắng trên mặt Trình Đức Huyền không hề có, hắn cười, đem mật thư tấu lên trên.

***

Ngồi dưới bóng cây, chỉ cần hơi động, trực giác Dương Hạo đã đoán được là ai.

Người ở dưới bóng cây đi ra, quả nhiên chính là Chiết Tử Du, mặc bộ quần áo đen dưới bóng cây như không nhìn thấy, lúc này đi dưới ánh trăng, khiến cho người ta chú ý cũng chỉ có khuôn mặt sáng như ngọc của nàng. Khuôn mặt càng sáng hơn khi ở dưới ánh trăng chiếu, Dương Hạo mỉm cười nói:

“Quả nhiên là ngươi”.

Chiết Tử Du mỉm cười, nhẹ tiến lên, lạy dài thi lễ:

“Thảo dân cung kính tri phủ đại nhân”.

“Miễn lễ, bình thân”.

Lời nói vừa dứt, hai người liền cười

.

Hắn vẫn là hắn, nàng vẫn là nàng, dưới ánh trăng là một đôi tình nhân. Ai là quan, ai là dân?

“Muộn thế này, sao không đi nghỉ đi?”

“Ngày mai ta về Phủ cốc, cho nên muốn đến gặp nàng”.

Giọng nói nhẹ nhàng, nhiều hàm ý. Chiết Tử Du đi lại bên cạnh hắn, ngẩng mặt lên trên, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn:

“Ngươi ở lại, ta rất vui”.

Sự can đảm thổ lộ tình cảm, khiến trái tim Dương Hạo rung động, hắn xúc động muốn cầm lấy tay nàng, một bàn tay nhẹ đưa ra rồi lại rụt lại, sau đó thuận thế vung ra ngoài, nói nhỏ nhẹ:

“Cùng đi đi”.

Chiết Tử Du ngẩng mặt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh trăng sáng mờ, thấy được động tác của Dương Hạo, nàng trái lại không chút thất vọng. Xoay người đi theo Dương Hạo, hai người đi về phía vắng vẻ xa lều trại của dân chúng.

“Mấy ngày nữa, sau khi dàn xếp nơi này xong xuôi, ta cũng phải đi Phủ cốc một chuyến”.

“Thật sao?”

Chiết Tử Du quay đầu sang vui sướng:

“Ồ, ta biết rồi, ngươi đi phủ Chiết đại tướng quân”.

Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, Chiết Tử Du nhoẻn miệng cười:

“Đến lúc đó, ta ở Chiết phủ chờ ngươi nhé”.

“Ngươi?”

“Đúng vậy, ngươi biết không, cửu thúc ta làm tiểu quản sự ở Chiết phủ, ta cũng được vào Chiết phủ”.

Chiết Tử Du nói ấp úng, dứt lời lại cười thản nhiên với hắn:

“Ngươi cũng chuẩn bị lời mà nói với Chiết đại tướng quân đi, hai nhà Chiết Dương liên minh, theo kế hoạch của ngươi, lập Lô Lĩnh Châu?

Cách mà ngươi nghĩ ra được, hiện giờ Quan gia lại cho phép nhất phủ chi tôn, vừa đúng có thể triển khai kế hoạch lớn”.

Dương Hạo đi sóng vai với nàng, thấy từ người thiếu nữ này bay tới mùi thơm nhẹ, trong gió đêm mà không bị mất đi, vẫn quanh quẩn ở chóp mũi hắn. Hắn nhìn theo động tác của cô nương này, chỉ cảm thấy nhất cử nhất động đều rất đáng yêu.

Nghe lời cô nương nói, hắn chỉ cười và nói:

“Ở trước mặt ngươi, Dương Hạo rất khách sáo, nói thật, có thể có hôm nay, thực sự ngoài dự liệu của ta. Ở tuổi này, mới làm quan, có thể trở thành nhất phủ chi tôn, thực sự là quá sức tưởng tượng, nhưng ta cũng rất vui. Cho dù ở đây không có nghề nghiệp nào, tất cả đều bắt đầu từ đầu, khổ cực chắc chắn là không thể tránh khỏi, nhưng nếu không như vậy thì làm sao ta có cơ hội. Ta chỉ mong, có thể thuyết phục Chiết đại tướng quân. Nếu hắn chỉ là giỏi võ, thì mưu kế của ta chẳng là gì, chỉ là đàn gảy tai trâu, như vậy thì thảm lắm, nghĩ tới điều này, lòng ta không yên”.

Chiết Tử Du muốn cười, nhưng may nhịn lại được, nàng để ngón tay lên môi, khẽ cười nói:

“Không thể nào, Chiết đại tướng quân là chưởng lý phủ Châu, quân chính kinh tế nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn cũng là một mãng phu, dù sao thì ngươi cũng yên tâm đi, không sao đâu”.

Chiết Tử Du còn chưa nói hết một câu, đột nhiên bị Dương Hạo cầm lấy cánh tay, kéo nàng xuống dưới bóng cây. Chiết Tử Du có phần hoang mang, lắp bắp nói:

“Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Vừa hỏi xong, thì mặt đã đỏ ửng lên, tim đập mạnh, đây là cảm giác luống cuống đầu tiên trong đời.

“Chớ lên tiếng, ngươi xem người kia đang làm gì kìa, bộ dáng lén lúc không phải người tốt”.

“A?” Chiết Tử Du lúc này mới biết mình hiểu nhầm, tim mới đập chậm trở lại, nhìn theo ánh mắt của Dương Hạo, chỉ nhìn thấy có một người đang cong lưng giữa một bãi đất trống, lén la lén lút tìm cái gì đó trên đất.

Trong cốc vốn là cỏ dại cao đến thắt lưng, giờ dân chúng dẫm lên, phần nhiều đã nằm gục xuống đất, mảnh đất này hơi hoang vu, cỏ vẫn rậm rạp, nơi mà người đó đứng lại là một mảnh đất trống, không biết nó vốn là trống trải như vậy, hay là bị người ta phát sạch cỏ rồi, mấy ngày nay dân chúng mở rộng đất vườn, biến đất sơn cốc bị cào bới nham nhở.

“Đi, qua đó xem”.

Chiết Tử Du rất có gan, hơn nữa lại tò mò, hồn nhiên quên mất mình đang là kiều nữ xinh đẹp ngoan ngoãn trước mặt Dương Hạo, nàng lập tức thích thú nói.

Dương Hạo gặp một cô nương có lòng dũng cảm như vậy, không nỡ từ chối, không một tiếng động, hai người thấp người xuống đi về bụi cỏ gần nơi người đó. Gần đến nơi, cỏ dại đã bắt đầu đổ, Chiết Tử Du nghịch ngợm như trẻ con tiến lên, ra hiệu cho Dương Hạo cùng đi, rồi bò xuống mặt đất, hai người đã dần tiến lại gần.

“Quan nhân, trời tối như vậy, thấy rõ cái gì chứ, hay là chúng ta sáng ngày mai lại làm nhé. Chúng ta không về, bọn trẻ sẽ không ngủ. Hơn nữa, giờ phải có quan phủ giúp đỡ, chúng ta cuốc đám đất này cũng không có gì”.

Bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện, hai người Dương Hạo nhìn lại, mới chú ý đến mảnh đất trống đó còn có một người đàn bà đang ngồi.

Người đàn ông thẳng lưng dậy, quay đầu lại thầm trách mắng:

“Ngươi thì biết cái gì, ta là cử nhân Phạm Tư Kỳ, cũng là nhân vật có đầu có mặt, ban ngày ban mặt làm chuyện này sao được? Đi đi đi, ngươi về cho bọn nó ngủ đi, ta làm xong thì về”.

Chiết Tử Du nói thầm vào tai Dương Hạo:

“Không giống như gian tế hay kẻ xấu, hắn đang làm cái gì vậy nhỉ?”

Dương Hạo bị nàng nói vào lỗ tai ngứa ngáy khó chịu, nhưng hắn không dám làm ồn, nói nhỏ:

“Ta cũng không biết được, xem tiếp xem sao”.

Người đàn bà kia bị quan nhân mắng cho một trận, liền tức giận bỏ đi, chỉ thấy miệng phạm tư kỳ lẩm bẩm nói:

“Phụ nhân ngươi thì hiểu chuyện gì, tháng này, nhà bên cạnh đều không trồng được gì. May mà ta mang hạt giống, qua mấy ngày nữa thì có thể thu hoạch được. Đến lúc đó bán cho nhà bên cạnh, trong túi cũng có đến mấy quan tiền lãi, mùa đông năm nay không bị thiếu lương thực và quần áo, mấy quan tiền đó là ân nhân cứu mạng đó, chỉ là ban ngày ta làm sao nói ra những lời này được, làm sao mà bộ dạng này được, haiz!”

Hắn lắc đầu, lẩm bẩm nói:

“Tuân bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều mai. Vi kiến quân tử, biệt như điệu cơ. Tuân bỉ nhữ phần, phạt kỳ điều tứ, tức kiến quân tử, bất ngã hà khí. Liếm ngư giáp vĩ, vương thất như bộc. Tuy tắc như bộc, phụ mẫu khổng nhĩ”.

Người này đọc hai câu thì giơ một tay lên, đi về phía trước vài bước, chân hơi đong đưa, Dương Hạo thấy giống với dân chúng ban ngày nghe thánh chỉ, mắt trợn tròn, thực sự là không thể hiểu hắn đang nói chuyện gì, hắn không chịu được liền thì thầm bên tai Chiết Tử Du:

“Hắn đang đọc cái gì vậy?”

Hai má Chiết Tử Du nóng bừng bừng, bị hắn nói bên tai khiến nàng cảm thấy tê tê, không được tự nhiên, hơi giật mình khẽ trách:

“Ai mà hiểu được, dù sao cũng là một tên ngốc thì sao mà nói lời hay được”.

“Không phải lời hay?”

Dương Hạo lại tiếp tục nhìn cử động của tên Phạm Tư Kỳ kia, nghĩ đến lời hắn nói, tự nhiên hiểu được:

“A, ta biết hắn đang làm gì rồi”.

Chiết Tử Du vẫn không hiểu cái tên này đang làm gì, nghe Dương Hạo nói vậy, liền tò mò hỏi:

“Hắn đang làm gì thế?”

Dương Hạo đã từng gặp người trồng rau ở thôn trang vào mùa xuân, nghe lão nương nói, liền giải thích là:

“Người này đang trồng rau thơm, thói quen khi trồng rau là khi trồng thì phải nói câu thô tục, thì rau mới có thể lớn nhanh được”.

Mặc dù kiến thức của Chiết Tử Du không rộng, cũng không hiểu việc đồng áng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Trên đời làm gì có chuyện ấy, rau mà cũng nghe hiểu người nói chuyện á?”

Dương Hạo khẽ cười nói:

“Tuy nghe không hiểu, ai biết được là làm thế nào mà truyền được tập quán này. Người nông dân có rất nhiều tập quán, ví dụ như trồng cải củ, đàn bà không thể dẫm lên đất trồng, nếu không thì cây cải củ sẽ mọc mạnh, củ cải không to. Ai biết được nó là thật hay giả, nhưng sau khi thu hoạch người nông dân đã đúc kết ra. Có ai dám thử đâu, cho nên không ai là không tuân theo tập quán này”.

Hai người sau khi hiểu ý của tên đó đêm hôm phải lén lút ra gieo hạt, không có hứng thú nữa, liền lặng lẽ rời khỏi bụi cây, không ngờ hai người không hẹn mà cùng một lúc quay sang chào ra về, đôi môi liền chạm vào nhau.

Hai người trợn tròn mắt, người cứng đờ, không động đậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.