Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 308: Q.7 - Chương 308: Phân vân






“Nương, nói cho con biết, cậu con thay cha quản lý trướng phòng rốt cuộc đã làm gì không hợp pháp?”

Đặng Tú Nhi thấy Lưu phu nhân đang đi liền hỏi, Lưu phu nhân giật mình, tức giận quát: “Đứa trẻ rang cũng nghe người ngoài nói xằng bậy sao? Mình còn không tin người nhà thì tin làm sao được họ hàng? Cậu con thay cha con quản trướng, một lòng một dạ làm theo lời cha con, sao có thể làm gì đó gây bất lợi cho cha con được?”

“Nương nói không thể sao? Cha con vừa bị bắt đi rồi, nương còn nói không thể?”

“Cái gì?” Lưu Nga vừa nghe, giật mình muốn ngất, run run nói: “Con nói gì, cha con cũng đã bị bắt đi rồi sao? Cha con không phải nói… không phải nói vụ án này liên quan đến họ hàng, cho nên mới lảng tránh ở trong hậu trạch mấy ngày nay sao, sao lại bị bắt đi được, tội danh gì?”

Đặng Tú Nhi tức giận nói: “Con gái nào có biết chuyện gì, chỉ biết việc này có liên quan đến kho phủ Tứ Châu, cha bị bắt đi chính là vì chuyện này. Nương, cậu rất tốt với nương, có chuyện gì đều không dấu nương, nương mau nói với con, cậu rốt cuộc đã làm gì đi? Nếu không thì cậu và bọn họ cũng không thể cứu được đâu, đến cha cũng bị liên lụy mà nhốt trong đại lao đấy.”

Lưu phu nhân sợ hãi, miệng lập cập, nàng tuy có biết đọc, nhưng chung quy một phụ nữ nông thôn, nào có kiến thức gì, chồng mình lúc này mới làm quan mấy năm, phu nhân vị quan này đã vênh mặt hất hàm sai khiến, đột nhiên gặp đại nạn, chỉ biết khóc ầm ĩ trước mặt chồng, giờ người chồng trụ cột trong gia đình cũng đã bị bắt đi, Lưu phu nhân sợ hãi không nghĩ được gì, bị con gái quát đã quên tức giận.

Bà thì thào lẩm bẩm: “Cái này… chuyện này, Thư Thần làm sao làm chuyện gì gây bất lợi cho cha con được? Kho phủ sao…. Thư Thần bất quá cũng chỉ dùng thuế phú ngân lượng với hàng tiền Lưu Trung cho vay nặng lãi, nghe nói lương thực tăng giá, còn mua lượng lớn lương thực, để kiếm thêm…”

Đặng Tú Nhi nghe xong không tin vào tai mình nói: “Thuế phú ngân lượng của địa phương giao nộp, là phải nộp cho triều đình dùng để ứng phó với hoạn nạn cứu tế mạng sống địa phương, cậu con… hắn đã lấy toàn bộ tiền trong kho đi làm hàng tiền sao?”

Lưu phu nhân giận sôi mình gào lên: “Nha đầu ngươi biết gì mà nói, ngươi có biết quần áo ngươi mặc, trang sức ngươi đeo, nhà to cửa lớn, nhiều người giúp việc là lấy từ đâu không, dựa vào quan bổng của cha ngươi trong hai năm thì kiếm được bao nhiêu?”

“Thế không phải nhị cậu…”

“Cái gì mà nhị cậu, nhị cậu ngươi có dễ không? Ban đầu ta vào cha ngươi không chỗ nào dựa dẫm, may mà có nhị cậu ngươi giúp đỡ, giờ cha ngươi phát đạt rồi, đương nhiên có đi có lại chứ, ta sao có thể để nhị cậu ngươi cầm tiền đi giúp nhà mình, hơn nữa cha ngươi giờ làm quan lớn, giờ còn cần họ hàng giúp đỡ sao? Không biết xấu hổ là gì.”

Đặng Tú Nhi giận nói: “Cho nên nương bảo tiểu cậu đi hàng tiền sao? Nhất là việc tích trữ lương thực, cha nghiêm cấm đầu cơ trục lợi, tiểu cậu hắn là một đại trướng phòng của phủ nha, huynh đệ thân thiết của tri phủ phu nhân, thế nhưng cũng đi truân lương?”

Lưu phu nhân thẹn quá thành giận nói: “Gian thương như đám người Châu Vọng Thúc, tích trữ lương thảo chất đống như núi, kiếm lời từ giữa có hay ho gì? Tiểu cậu con làm ăn nhỏ thì kiếm được mấy văn tiền? Hay ho đều để cho bọn gian thương cha con làm mang đi hết rồi, không thấy triều đình địa phương có thể nề hà được người ta, sao chúng ta kiếm mấy quan tiền cũng không được? Tiểu cậu con tham ô ngân lượng kho phủ là có thật, nhưng ngân lượng đó không phải là không trả.”

Đặng Tú Nhi tức giận đến run người: “Nương, tự tiện tham ô ngân lượng kho phủ, dù có trả được thì cũng là phạm tội lớn bị bãi quan thôi chức, nương biết không?”

Lưu phu nhân chỉ nói vậy cho có cớ thôi, nào hiểu quy tắc ở chốn quan phủ nhiều như vậy, đã vậy còn không hợp tình lý chút nào. Lòng bà lo lắng nói: “Ban đầu… ban đầu cha con mới đến Tứ Châu, Châu Vọng Thúc thao túng thị trường lương thảo Tứ Châu, liên kết với quan thân Tứ Châu làm khó cha con, cha con rơi vào đường cùng, vận dụng tiền bạc kho phủ để cho anh họ con hàng tiền kiếm lợi, lúc này mới có tiền để nhị cậu con trở thành lương thân Tứ Châu, bệ vệ như Châu Vọng Thúc. Mẹ nào biết hắn khiến cho ta ra nông nỗi này…”

Nói đến đây, bà sợ hãi kêu lên: “Việc này thực là đại tội sao? Con gái, giờ phải làm thế nào đây, giờ phải làm thế nào đây?”

Đặng Tú Nhi do dự nhìn bà một lúc, dậm chân nói: “Người mẹ hồ đồ của tôi ơi!”

Lưu phu nhân ngạc nhiên nói: “Con gái, con đi đâu thế?”

Đặng Tú Nhi dừng chân, lạnh lùng nói: “Mẹ và tiểu cậu tự ý di dời ngân khố, cha thì rất tín nhiệm tiểu cậu, cuối cùng lại chẳng hay biết gì. Ngụy vương nếu có hỏi, cha nhất định sẽ phủ nhận. Ngụy vương gia người ta sớm đã có chứng cứ trong tay, cha nếu như thề thốt phủ nhận, thì càng làm Ngụy vương tức giận. Con giờ chạy theo, nói rõ mọi chuyện cho Ngụy vương và cha biết, mong Ngụy vương… mong ngài giơ cao đánh khẽ, thả cha con…”

Đặng Tú Nhi chạy đi, Lưu phu nhân mặt nghệt một lúc lâu rồi ngồi phịch xuống đất.

………………

Đặng Tổ Dương đến thuyền gặp Ngụy vương Triệu Đức Chiêu, nghe hắn hỏi chuyện kho phủ, đương nhiên là không thừa nhận. Cho dù kho phủ là em vợ hắn trông coi, là người tuyệt đối có thể tin tưởng được, nhưng kho phủ trướng mục hắn vẫn theo quy tắc kiểm tra đúng kì. Vật dụng cũng được kiểm tra đúng kì, có thể nói kho phủ trướng mục và hiện vật chưa bao giờ lệch khớp, đối diện với Ngụy vương hắn vừa mừng vừa giận, dưới mắt đến hắn trong lòng cũng hoài nghi, hoài nghi Ngụy vương có phải có ý định hãm hại hay không, mục đích thật sự lại nằm ở cuộc tranh giành vương tướng trong triều.

Triệu Đức Chiêu thấy hắn một mực không chịu hiểu, cũng không vội mà hỏi, hắn giờ trong tay vô số vụ án, nhân vật then chốt đột nhiên bị tóm lấy nhốt vào kho lúa, mỗi người một kho, bị người ta trông giữ, trong lúc đó không có cách liên hệ với nhau, địa phương Tứ Châu như rắn mất đầu, hỗn loạn, hắn có vô số chỗ có thể đột phá vào, tội gì phí sức lên người Đặng Tổ Dương.

Đặng Tổ Dương bị giam lỏng trong khoang thuyền, vẫn lờ mờ với toàn bộ sự việc, lúc này có tiếng gõ ở cửa khoang, một văn sĩ chầm chậm bước vào.

Đặng Tổ Dương ngồi dậy, nhận ra người này là phụ tá của Triệu Phổ theo vương gia nam hành Mộ Dung Cầu Túy, liền chắp tay cung kính: “Mộ Dung tiên sinh?”

Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười: “Đặng phủ đài không cần khách khí.”

Đặng Tổ Dương hỏi: “Vương gia có gì muốn nói sao?”

Mộ Dung Cầu Túy nói: “Vương gia rất bận, ngươi tạm thời cứ ở đây, rất an toàn. Ha ha… cho dù nói thế nào, ngươi vẫn là triều đình ủy nhiệm, là một quan to trong triều, triều đình khi chưa hạ chỉ, ngươi vẫn là quan, vương gia cũng không dám làm khó quá cho ngươi.”

Đặng Tổ Dương mỉm cười: “Đặng mỗ không thẹn với lương tâm mình, chỉ hận không biết rõ chân tướng, chứ cũng không sợ cái gì đó làm khó.”

Mộ Dung Cầu Túy hai mắt sáng ngời, cười nói: “Nói hay lắm. Ồ… lão phu theo Ngụy vương thiên tuế nam hạ, được Triệu tướng công cắt cử, việc này… Đặng phủ đài còn không biết sao?”

“Triệu tướng công?” Đặng Tổ Dương ngẩn người.

“Đúng vậy, chính là Triệu tướng công. Ha ha, Đặng phủ đài từ huyện lệnh một tam đẳng huyện, đặc biệt đề bạt làm Tứ Châu tri phủ, là kết quả nhiều lần tiến cử trước mặt quan gia của Triệu tướng công, Triệu tướng công rất coi trọng Đặng tri phủ đấy, Đặng tri phủ có tuổi rồi, làm việc giỏi giang, còn về phẩm chất đạo đức đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Giờ có vài bọn đạo chích gạt Đặng phủ đài làm chuyện tầm bậy, Đặng phủ đài một mực cho rằng mình không hề biết gì, điều này rất tốt…”

Đặng Tổ Dương đột nhiên nói: “Mộ Dung tiên sinh nói những lời gì vậy? Giả mà thực, thực mà giả, Đặng mỗ thực sự là không hiểu.”

Mộ Dung Cầu Túy lộ hàm ý sâu xa tươi cười, thâm ý nói: “Không biết gì thì tốt, không biết thì tốt, Đặng phủ đài tốt nhất là nên ngậm những câu này vào chớ có để lọt ra, còn cái khác thì chớ có nói quá nhiều, giờ lòng người khó lường lắm, một khi có chút sơ xuất, rơi vào trong tai mắt của bọn có tâm địa sẽ từ nhỏ xé ra to, mượn cớ gây rối. Đến khi đó Triệu tướng công cũng lâm vào hoàn cảnh xấu, Đặng tri phủ làm sao làm thất vọng Bá Nhạc của mình được? Chỉ cần ngươi cẩn thận ứng phó, chỗ Triệu tướng công tự nhiên sẽ quan tâm đến ngươi.”

Đặng Tổ Dương bừng tỉnh, nhẫn nại một lúc lâu mới thở hắt ra, trầm giọng nói: “Đặng mỗ hiểu rồi.”

“Hiểu là tốt.” Mộ Dung Cầu Túy cung kính chắp tay nói: “Lão hủ không nên ở đây lâu, xin cáo từ.”

Nghe tin tức được bẩm báo, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu không nhịn được thở dài ngao ngán, hắn luôn lo lắng chuyện trong lòng, sợ Dương Hạo dùng thủ đoạn quá mạnh này thì sẽ không có được chứng cứ, lúc đó không những Dương Hạo xui xẻo, hắn cũng không khỏi bị liên lụy, sợ quan lại và sĩ thân phẫn uất, may mà phòng nhự xem ra như không thể công phá, kỳ thực là dựa vào mối liên hệ qua lại bất hợp pháp, một khi rắn đầu đàn bị bắt, mạng lưới sẽ bị tê liệt, người đầu hàng cũng sẽ la liệt, vì thế mà chứng cứ lớn nhỏ cứ thế mà đi ra. Rồi sửa sang lại chứng cứ cho rõ ràng, cũng không phải nhất thời nửa khắc làm được.

Hắn giờ đang sửa sang lại một phần, rồi mau chóng gửi đến kinh sư một phần, chuyến này, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu hắn biết rõ mọi việc, khôn khéo giỏi giang không chạy được rồi, đến người trung thành cẩn thận như lão sư Tông Giới Châu của hắn mặt mày hớn hở, hắn còn gì mà không vui đây? Nhưng không biết tại sao, hắn không thể vui được, tình cảnh mông lung, buồn bã cứ quanh quẩn đầu hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.