Đồng cỏ xanh ngút ngàn tầm mắt, đại thảo nguyên đẹp đẽ như một tấm thảm xanh rì mơn mởn, kéo dài đến tận chân trời. Bước chân mùa thu đã đặt đến nơi đây, trời xanh hơn, gió nhẹ hơn, vó ngựa nhẹ nhàng đạp trên thảm cỏ, tiếng bước chân ngựa chậm rãi, tinh thần của từng người kỵ sỹ đều như phấn chấn hơn.
Nghiêm túc mà nói, có một người ngoại lệ, mặc một tấm áo bào dài, rất ra dáng công tử, nhìn mặt cũng thanh tú dễ coi, chỉ là tinh thần có chút không phấn chấn, thân hình hắn nhẹ nhàng lên xuống theo từng bước chân ngựa, nhưng biểu cảm trên mặt hắn ta lại như đã say ngủ, thỉnh thoảng lại ngáp không thôi.
Lý Quang Sầm nhìn thấy hắn như vậy, thầm lắc đầu, đến lúc không chịu nổi nữa liền nói: “Hạo Nhi, lần này chúng ta đến bái kiến tộc trưởng Thất Thị đó, để kết đồng minh. Mặc dù ngươi là nghĩa tử của ta, Thất Thị cũng đã đồng ý phong ngươi làm cống chủ, nhưng có điều….hán tử trên thảo nguyên, người họ tôn trọng là những anh hùng thực sự, thứ họ bái phục là sức mạnh thật sự. Nếu như ngươi để bộ dạng này, mặc dù bọn họ ngoài mặt không nói gì ngươi, nhưng trong lòng nhất định sẽ thầm coi thường ngươi. Lại chỉ dựa vào danh phận này, sợ rằng ngươi sẽ khó khăn trong việc khuất phục những hào kiệt thảo nguyên kiêu căng ngạo nghễ.”
“Oa…a….a…., vâng, nghĩa phụ, con hiểu rồi, không để mất mặt trước mặt họ là được rồi chứ gì.” Dương Hạo ngáp xong một cái rõ to, cười đau khổ đáp lại một tiếng. Hắn cũng chẳng muốn làm ra cái bộ dạng chẳng chút tinh thần thế này, nhưng mà….nếu đổi lại thành người khác mấy đêm liền mất ngủ, thì có lẽ cũng chẳng có tinh thần được.
Mấy ngày nay, hắn dường như bị tên lão quỷ phong lưu đó ám rồi. Đường đường là chi phủ, mệnh quan triều đình, hắn ngại không dám công bố chuyện này ra, chỉ dám nói lén lút với bốn vị lão trượng, nhưng mấy người này nghe xong thấy lạ lắm, vị họ không thấy có gì bất thường cả, chỉ cần Dương Hạo ở cùng người khác, thì tuyệt đối không xảy ra hiện tượng gì.
Dương Hạo vốn không tin vào mấy chuyện ma quỷ này, nhưng sự việc kỳ quái này xảy ra, hắn không tìm được một lý do nào hợp lý hơn ngoài chuyện bám vào ma quỷ, thử hỏi hắn làm sao ngủ yên được khi bị ma ám? Nói là chưa từng được ngủ ngon thì cũng không phải. Mỗi lần thức đến nửa đêm, rồi chìm vào giấc ngủ, hắn liền làm một mạch đến sang. Trong giấc mơ hắn thường mơ thấy một chuyện kỳ quái.
Trong mơ, hắn cảm thấy mình như đang ở trong một suối nước nóng, từng dòng nước ấm chảy đi chảy lại quanh người hắn, cảm giác đó rất thoải mái, nhưng khi hắn tỉnh lại, không có cảm giác thoải mái của người đã đi trị liệu bằng nước nóng, mà toàn thân đau nhức. Nằm mơ một lần như vậy, có thể nói là nằm mơ, nhưng nằm mơ nhiều tối cùng một giấc mơ, hắn tin là mình đã gặp phải chuyện chỉ có trong truyền thuyết: “ma ám”
Quay đầu lại nhìn, sau lưng mình là mười mấy chiếc xe lớn và mười mấy thương nhân. Nhìn tiếp về đằng sau nữa, là đồng cỏ mênh mông bát ngát, không nhìn thấy chân trời. Ngẩng mặt lên nhìn, một khoảng không xanh bất tận, chỉ có một màu xanh như nước hồ trên nền trời.
Dương Hạo tự nói với lòng mình: “Quỷ lúc trời sáng không dám ló mặt ra đâu, đến nay đã rời khỏi Lô Lĩnh Châu, mấy ngày nay ta có thể ngon giấc rồi nhỉ, tên lão quỷ đó còn dám ra mặt hay không?” Nghĩ vậy, lòng Dương Hạo an tâm một chút.
Những chiếc xe lớn đằng sau có muối, trà, gạo, thuốc, vải và những đồ trang sức mặc dù rẻ tiền nhưng gia công rất đẹp đẽ tinh xảo, tất cả đều là những đồ mấy ngày nay Dương Hạo cho đám thương nhân đi mua, hắn có ý đồ nhanh chóng xúc tiến sự hợp tác giữa Lô Lĩnh Châu và Thất Thị, đương nhiên không bỏ qua “hội đàm phán thương nhân” có một không hai này, có những chuyện, đem theo đám thương nhân áo dài vai rộng này, bọn có chắc chắn sẽ làm tốt hơn mình.
Dương Hạo đang suy nghĩ bỗng quay lại đằng sau, thấy sắc mặt Lý Quang Sầm không vui vẻ, tự thấy có chút áy náy, bèn hạ quyết tâm phải suy nghĩ cẩn thận về đại hội kết đồng minh lần này. Thực lòng mà nói, hắn không lo về hội kết giao lần này, tại sao lại đem đám thương nhân này đi theo, vì hắn biết, hoàn cảnh hiện nay của thất thị, không thể từ chối những điều kiện của hắn.
Những gì hắn đề ra có lợi rất lớn đối với thất thị, nếu thất thị tiếp tục đi theo con đường cướp bóc, thì những tài sản cướp được không thể nhiều bằng con đường làm ăn chân chính, hơn nữa khu Tây Bắc dân cư tập hợp theo mô hình trại, một khi là một doanh trai quân sự, rất có hương vị của việc quân cũng như dân. Hơn nữa, quân của hai nhà Chiết Dương đã tập hợp lại với nhau, trang bị của quân đội chính quy là vô cùng hùng mạnh, với thế lực của thất thị như bây giờ, đến những trang bị vũ khí tối thiểu đều thiếu thốn, thì rất khó có thể làm được điều gì. Bọn chúng phải trả giá rất đắt để có thể cướp bóc được một số vật tư để cho cả tộc cầm cự qua mùa đông, bọn chúng sao có thể bỏ qua cơ hội với những điều kiện hấp dẫn này được?
Còn về chinh phục thất thị, làm cho chúng trở thành thứ mình có thể dùng được, Dương Hạo chẳng có chút lo lắng về vấn đề này. Dựa vào phân tích của hắn, Lý Quang Sầm đã sớm rời khỏi Hạ Châu từ nhỏ, mặc dù Lý Quang Sầm là người kế nghiệp hợp pháp của gia tộc họ Thác Bạt, nhưng chỉ dựa vào thế lực hiện thời của hắn ta, muốn có chút gì đó trong thất tốc cũng là điều mơ tưởng, thất tộc nếu muốn một người danh chính ngôn thuận đứng lên lãnh đạo để chống lại Hạ Châu, thì không chắc sẽ chẳng ngại đường xa mà đến mời hắn về.
Bản thân mình không lấy được gì từ vụ này chẳng cần phải nói nữa, nhưng chưa chắc đã công thành danh toại, lại không có người thực sự mạnh mẽ đứng đầu bộ tộc, làm sao có thể hiệu triệu được mọi người? Hơn nữa, hắn ta muốn hiệu triệu mọi người để làm gì kìa? Khống chế một số lượng lớn binh mã thế này, lại phải cho bọn họ ăn, mặc, mà chẳng có chút tác dụng nào, nếu bị Triệu quan gia biết được, không chừng lại gây họa cho chính bản thân mình, hắn ta chẳng dại gì mà làm chuyện ngu ngốc đến thế.
Về phía Dương Hạo, hắn chỉ muốn giải quyết nguy cơ của bách tính trăm họ Lô Lĩnh Châu, để một đường sống cho gia tộc Lý Quang Sầm, lợi dụng thân phận đặc biệt của mình, dựa vào lợi ích chung để biến hai phe Triết Dương và thất thị đang có ý thù địch với mình trở thành bằng hữu và người bảo hộ cho Lô Lĩnh Châu, cái chức quan cha mẹ của bản thân mình ngồi chắc rồi, đây là mục đích lớn nhất của hắn.
Nghĩ vậy, nên hắn chẳng thèm để tâm đến việc Thất Thị có tôn kính hắn hay không, có thể gây dựng danh tiếng địa vị tuyệt đối trước mặt Thất Thị hay không, vì thế cho dù mấy ngày này ăn ngon ngủ yên, hắn cũng chẳng có thể phất tinh thần lên mà đến tham dự cuộc gặp mặt này.
Lý Quang Sầm lại không nghĩ như vậy. Hắn ta tự biết rằng quãng đường trước mặt không còn nhiều, vốn chỉ nghĩ tìm cho gia tộc một đường ra, là đã hạ được gánh nặng trong lòng, không phụ sự theo đuổi bấy lâu nay của gia tộc. Nhưng sau khi nhận Dương Hạo làm nghĩa tử, hắn thật sự đã có được tình nghĩa tử, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sức mạnh của nghĩa tử càng lớn mạnh hơn. Đây là được voi đòi tiên, Dương Hạo đâu biết nỗi khổ này của hắn.
Trước mặt xuất hiện một dòng sông, như một dải lụa uốn lượn chảy đến, hai bên bờ sông nở rộ những đóa hoa muôn màu muôn sắc. Đằng xa xa là một ngọn núi hùng vĩ, trên đồng cỏ xanh dưới chân núi, từng đàn cừu dê đang gặm cỏ, như những đám mây trắng, mây vàng lững lờ trôi trên đồng cỏ xanh mướt mát.
Người phụ trách cảnh giới đã phát hiện ra sự có mặt của bọn họ, có người cưỡi ngựa đến một cái lều như cây nấm ở phía xa, người còn lại đã nhấc cây kèn, những tiếng “tu tu” ngân dài trên thảo nguyên.
“Hạo Nhi, phía trước là bộ lạc họ Tế Phong rồi.”
Nhìn những túp lều của tộc người Đảng Hạng, Lý Quang Sầm không hỏi kích động vô cùng, hắn phi chầm chậm ngựa, nói với Dương Hạo: “Tế Phong thị giờ đây là bộ lạc lớn nhất trong thất thị, cũng là bộ lạc giàu có nhất, tộc trưởng có trong tay một vạn năm nghìn lều, có lẽ đến bảy tám vạn người, một mình ông ta thống lĩnh một bộ, hai đứa con trai mỗi người thống trị một bộ khác, mặc dù Dã Li thị là bộ tộc thiện chiến nhất trong thất thị, nhưng trước mắt, thì Tế Phong thị vẫn là bộ tộc lớn mạnh nhất.”
“Ừm, con hiểu rồi.” Mặc dù Dương Hạo không hề muốn thống ngự thất thị, nhưng đã đến bước này rồi, không thể không đứng thẳng người, lấy lại tinh thần.
“Ầm!” Đám cừu trắng như mây trước mặt bỗng nhiên kinh sợ chạy mất, để lộ ra một con đường màu xanh, hơn hai nghìn kỵ sỹ chạy xuống từ những chiếc lều trại trên ngọn núi cao, như nước lũ tràn xuống. Lỳ Quang Sầm ghì con chiến mã, ngồi thẳng trên lưng ngựa, nhíu đôi mắt, nhìn đăm đăm vào đám kỵ sỹ đang chạy lại kia.
“Tu…tu….tu….tu…”
Khoảng mười chiếc kèn đồng loạt vang lên, những kỵ sỹ đó đến trước mặt họ liền ghì ngựa lại hai bên trái phải, hơn hai nghìn kỵ sĩ như đội hình quân ngũ đã được huấn luyện tinh nhuệ, ngay lập tức rẽ làm hai bên trái phải, đứng rất ngay ngắn gọn gàng. Cuối bức tường người thẳng tắp này, lại có khoảng 10 kỵ sỹ đang phi ngựa đến.
Lý Quang Sầm nói nhỏ: “Người đứng đầu Tế Phong, Phí Thính, Vãng Lợi, Pha Siêu, Dã Ly, Mễ Cầm đều đã đến rồi, Hạo Nhi, xuống ngựa, đi theo sau lão phu.” Nói vậy, Lý Quang Sầm quay người xuống ngựa, hiên ngang tiến lên phía trước, Dương Hạo vội vàng nhảy xuống ngựa, đi theo đằng sau ông ta. Những người Mộc Ân vẫn ở chỗ cũ, ngồi trên ngựa không động đậy gì.
Cách đó khoảng chừng mười trượng, những người kỵ sỹ đã nhất tề dừng ngựa, rồi lai một loạt hạ yên xuống ngựa, dưới sự dẫn dắt của một người già mặt tròn thân hình vạm vỡ đứng lên phía trước, hai bên cách nhau khoảng tầm mấy bước, dò xét một hồi, rồi trên gương mặt của người già lộ ra một nụ cười,người già dang rộng đôi tay, ôm Lý Quang Sầm vào lòng.
Dương Hạo đứng sau Lý Quang Sầm, yên lặng dò xét thủ lĩnh của nhóm Đảng Hạng thất thị này, nghe bọn họ dùng một thứ tiếng mà chính mình không hiểu hàn huyên với nhau, Lý Quang Sầm và tộc trưởng thất thị, sau khi đã ôm chào nhau, tay trong tay cùng người già mặt tròn đó bước đi, đến bên cạnh Dương Hạo, mặt tươi như hoa nói: “Ngũ Liễu Thư, đây là con trai ta, giờ đang là tri phủ Lô Lĩnh Châu kiêm đoàn luyện sử Dương Hạo.”
Dương Hạo học cách lễ tiết của người thảo nguyên, mỉm cười bước lên phía trước một bước, đặt tay lên vai, khom lưng chào: “Dương Hạo diện kiến các vị đại nhân.”
Dương Hạo lúc này vẫn chưa được phong là cộng chủ của thất thị, theo lý mà nói hắn chỉ là con kết nghĩa của Lý Quang Sầm, không cần phải chào mấy người này, nhưng Dương Hạo thân là tri phủ đại nhân, mặc dù những người này tự sống trên đại thảo nguyên, không tuân thủ vương pháp Trung Nguyên, nhưng mỗi người đều là quan đã từng được phong qua.
Các chức quan của họ rất phức tạp, có người được phong quan từ Hậu Tấn, có người được phong quan từ Hậu Đường, có người lại được phong từ Hậu Chu, còn có người được phong của Đại Tống và Bắc Hán ngày hôm nay, trong mắt họ có lẽ không phân biệt được hết tất cả những sự ra đời và diệt vong của tất cả các triều đại này, họ chỉ biết trên thân mình cũng mang cái danh quan viên Trung Nguyên, vì thế vừa nhìn thấy Dương Hạo hành lễ, cũng vội nở một nụ cười, lục đục đi lên trước hành lễ. Động tác mà Dương Hạo làm là hành động chào gặp mặt của người thảo nguyên mà hắn mới học được, còn những động tác bọn họ làm lại là động tác của quan viên Trung Nguyên chào nhau trên quan trường, rồi hàn huyên lộn xộn với nhau một lúc, mọi người mới yên lặng lại.
Ngũ Liễu Thư cười tươi: “Nào đến đây đến đây, Lý đại nhân, Dương đại nhân, trong lều của ta đã chuẩn bị thịt dê thơm lừng rồi, còn có cả rượu thơm đang chờ kìa, Ngũ Liễu Thư ta và các vị chư hầu vô cùng mong mỏi đến ngày các vị đến, đi thôi, chúng ta vào lều uống vài chén mỹ tửu rồi nói chuyện kỹ hơn.”
Mọi người kéo nhau lên ngựa, có người hét to lên một tiếng, hay nghìn võ sỹ bỗng nhấc đao lên, chỉ nghe thấy “vù” một tiếng, hai nghìn thanh đao sáng lóa nhất tề giơ lên không trung, chói lên ánh mặt trời sáng lòa. Những người đứng đầu cùng Dương Hạo, Lý Quang Sầm chậm chạp bước đi qua bức thành trì trang nghiêm này để vào đến trại.
Hai nghìn thanh gươm đồng loạt phát ra âm thanh như có thể giết người bất cứ lúc nào, âm thanh đó đi vào lòng người, không khỏi làm Dương Hạo có chút sợ hãi, Lý Quang Sầm thấy mặt hắn khác lạ, bèn mỉm cười, nhân lúc không có ai để ý nói nhỏ với hắn: “Đừng bị những động tác này của họ dọa. Tế Phong Thị là bộ tộc giàu có nhất trong thất thị, một bộ lạc lớn gồm có bảy tám vạn người, cõ lẽ đao kiếm cũng phải có đến ba nghìn thanh, trên thảo nguyên thiếu thốn sắt thép, mà dù cho là Đại Tống hay là Hạ Châu, đều khống chế rất chặt về mặt này.”
Dương Hạo nghe xong liền hiểu ra, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn quanh một hồi, hắn thấy rằng hai nghìn kỵ sỹ này đã được coi là lực lượng vũ trang lớn mạnh nhất ở đây rồi, mặc dù yên ngựa của họ có vẻ sáng bóng nhưng kỳ thực đã cũ rồi, lưỡi đao cũng vậy, có khi còn nhìn thấy một kỵ sỹ đến yên ngựa còn không đủ.
Đến lều, liền nhìn thấy rất nhiều đàn bà và trẻ con Đảng Hạng, hiếu kỳ vây quanh lấy họ, Ngũ Liễu Thư cũng chẳng để ý, đi lên phía trước, đến trước mặt cái lều lớn nhất, mới dừng ngựa cười nói: “Đến nơi rồi, Lý Quang Sầm đại nhân, Dương Hạo đại nhân, mời.”
Chỉ thấy trước trại, hai bên trái phải đều được đặt mấy chiếc nồi lớn, đang nấu gì đó, bên phải có một chiếc hố cát, trong đó còn đặt một con dê, đã được thui thành màu vàng như nghệ, trong đám lửa, từng ngọn lửa như nhảy múa không ngừng.
Lý Quang Sầm nhảy xuống ngựa, nhìn hai bên trái phải, cười nói: “Ha ha, Ngũ Liễu Thư à, ta đã nghe danh từ lâu, trong thất thị, bộ tộc của ngươi là hùng mạnh nhất, cũng là giàu có nhất, đến nay tận mắt nhìn, đúng là danh bất hư truyền.”
Ngũ Liễu Thư nghe xong câu ấy liền lộ ra bộ dạng có khổ không biết kể với ai, hắn muốn nói gì nhưng lại khựng lại, cười khô khốc hai tiếng rồi nói: “Lý Quang Sầm đại nhân quá lời rồi, người tộc Tế Phong….đến nay….ôi, chuyện dài lắm, nào đến đây đến đây, vào trong lều đi, vào trong lều đi.”
Bên cạnh có người cười lạnh lùng lên tiếng: “Có gì mà ngươi khó nói, để bảo toàn tộc người, ngươi còn đem cả con gái yêu quý Na Bố Y Nhĩ đem gả cho Lý Quang Duệ làm thiếp. Na Bố Y Nhĩ vốn là một viên trân châu của dại thảo nguyên chúng ta, đáng lẽ ra…đáng lẽ ra nàng ấy sẽ phải gả cho con trai ta, Hừ! Kết quả chẳng phải cũng giống nhau hay sao, mảnh đất thảo nguyên màu mỡ nhất mà các người có, cũng bị ép đưa cho bọn chúng rồi, cho tộc người của Lý Quang Duệ. Nếu ngươi muốn tiếp tục dựa vào Hạ Châu, thì mang con gái út Mã Nhĩ Y Na gả tiếp đi, có lẽ sẽ đổi được vài năm thái bình nữa đấy!”
Ngũ Liễu Thư nghe thấy lời đó không biết nói thế nào, Dương Hạo đánh mắt nhìn sang, thấy người nói câu này thân hình rất to lớn, một bộ râu dài trắng xóa, nhưng trên mặt lại không có thịt, lông mày rậm che đi con mắt sâu, hình như lúc kiến lễ đã được giới thiệu người này rồi, tộc trưởng của Vãng Lợi thị thì phải.
Tộc trưởng Tô Ca của Dã Ly thị nhìn thấy hai vị tộc trưởng này không hòa bình được, một người thì không biết xử trí thế nào, bèn vội vàng giảng hòa: “Cách La La, ngươi cũng đừng trách Ngũ Liễu Thư nữa, nếu một đứa con gái thực sự sẽ đổi được sự an bình cho gia tộc, thì chúng ta sẽ đem tất cả con gái ra gả cho Lý Quang Duệ, thế nào? Đàn bà ấy mà, còn có tác dụng gì khác đâu.”
Nhưng lòng tham của tên Lý Quang Duệ thực sự là vô đáy, hắn không bao giờ có được lúc nào thỏa mãn. Ngày hôm nay Lý Quang Sầm đại nhân chủ trì cuộc gặ mặt, chúng ta sớm muộn gì cũng đuổi tên cẩu tặc đó về đúng nơi của nó, nhưng những việc không vui này, đừng nhắc đến trong một ngày tràn đầy hy vọng như ngày hôm nay nữa.”
Tộc trưởng Vãng Lợi thị Cách La La không còn cách nào nữa đành im bặt, mọi người đón Dương Hạo và Lý Quang Sầm vào lều, Lý Quang Sầm và Ngũ Liễu Thư làm chủ.
Điều muốn nói tới ngày hôm nay, là liên minh thất thị, đề đạt ra người đứng đầu, thảo phạt Lý Quang Duệ. Đương nhiên, qua truyền ngôn của Tô Ca, các vị tộc trưởng đều đã biết kế hoạch đại thể của Dương Hạo, về thái độ yên ắng âm thầm tích lũy lực lượng chờ thời cơ đứng lên phản kích của Dương Hạo, họ cũng đã hiểu được phần nào, điều mà họ muốn biết là, kế hoạch mà Dương Hạo nói liệu có trở thành hiện thực được không, liệu có thực sự thay đổi được hoàn cảnh hiện thời của thất thị hay không. Đồng thời, là một cộng chủ đã định từ lâu trong nội bộ, họ còn muốn suy nghĩ kiểm tra một chút, xem Dương Hạo có thật sự xứng đáng trở thành người đứng đầu hay không.
Qua những ngày nay dày công suy nghĩ, đường lối tư tưởng của Dương Hạo đã càng rõ ràng hơn, nói ra càng có sức thuyết phục hơn. Hắn nói lại một lần nữa toàn bộ kế hoạch của mình, thấy người nghe gật đầu, tự tin đã tăng lên, bình thản nói: “Ngày hôm nay, ta đã phái người đi mở con đường thông thương, và đã tập hợp được thương nhân, hơn nữa còn mời được Diệp gia là người đứng đầu về xe cộ trong Tây Bắc phụ trách việc vận chuyển.
Ta đề nghị các vị tộc trưởng ngay lập tức bắt tay vào làm công tác chuẩn bị, và bàn tính kế hoạch kinh doanh với các vị thương nhân của chúng ta mang đến. Tình hình hiện nay của Lô Lĩnh Châu chắc các vị cũng đã biết, vì thế ta đề nghị các vị có thể bán trước một số hàng cho các thương gia, đợi đến khi họ vận chuyển về Trung Nguyên, kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho các vị số tiền vốn thuộc về các vị. Mùa thu sắp đến rồi, bò dê và các vật dụng bằng da của các vị nếu đưa vào Trung Nguyên, nơi đây vừa vặn bước vào mùa đông, sẽ rất dễ bán. Cứ như vậy, các vị có thể kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa thông qua buôn bán sẽ kết được nhiều bằng hữu, về sau các dễ làm ăn hơn.
Còn về bên thương nhân, các vị không phải bận tâm, nếu có đồ để bán, có thể đến quan phủ để đăng ký, quan phủ Lô Lĩnh Châu chúng ta sẽ phụ trách về vấn đề bảo quản hàng hóa cho các vị, nếu ở khâu này có người làm ăn không tốt hay làm những chuyện khuất tất, quan phủ Lô Lĩnh Châu sẽ bồi thường lại cho các vị.”
Mấy tộc trưởng này quản lý đời sống và sự tồn vong của cả một tộc người, họ không chỉ là những chiến sĩ dũng cảm trên mặt trận, mà còn là người sáng suốt nhất của cả tộc người, và đều hiểu rõ về kinh doanh, sản xuất, bán buôn, Dương Hạo vừa nói xong, họ đã thông suốt, thậm chí có người còn nghĩ xa hơn cả Dương Hạo, nếu kế hoạch này của Dương Hạo có thể thành sự thật được, thì họ tất nhiên sẽ hiểu lợi ích to lớn tiềm tàng trong đó.
“Dương Hạo đại nhân mưu lược hơn người, Lý Quang Sầm đại nhân có người con thế này, thật là hạnh phúc, ha ha ha….”
Ngũ Liễu Thư cười lớn, sau đó lại đổi giọng, nói: “Chỉ là…thất tộc chúng ta từ trước đến giờ đều chịu sự khống chế của Hạ Châu. Nếu giờ đây đem tất cả bò dê, lông và da mang đến bán cho Lô Lĩnh Châu, rất khó để giấu được Hạ Châu, lúc ấy Hạ Châu đem quân đến đánh, chẳng phải chúng ta sẽ phải đối kháng với quân Hạ Châu, mà phá vỡ kế hoạch bí mật của Dương Hạo đại nhân hay sao? Không biết Dương Hạo đại nhân có cao kiến gì không?”
Dương Hạo mỉm cười, ấn đầu gối nói: “Việc này, triều đình không có cách nào, Chiết Ngự Huân không có cách nào, Dương Tiếp Huân không có cách nào, Dương Hạo vừa lên làm tri phủ, số binh lính trong tay còn có hạn, nếu dám mạo muội đứng ra đấu với Tây Bắc, có lẽ các vị sẽ không tin phải không?
Việc này, cần các vị giúp sức. Về phần Hạ Châu, những gì các vị phải cống nạp, không chỉ vẫn nên cống nạp như cũ, mà có thể giấu được đến khi nào thì hay khí đó. Những thứ còn lại thì mang đến Lô Lĩnh Châu chúng ta để bán. Giờ đây Lô Lĩnh Châu mới thành lập, những thương nhân từ Bắc Hán rời đến cũng cần có thời gian để xây dựng con đường thông thương, trước lúc đó, nếu chỉ có thịt bò thịt dê, lông và da của một mình Tế Phong thị, họ cũng ăn không hết, để xây dựng việc làm ăn lớn mạnh cần phải có thời gian mà. Đợi đến khi việc làm ăn ngày càng lớn rồi, về phía Hạ Châu nếu có phát hiện gì đó bất thường, các vị có lương thực dự trữ, có binh mã, thực lực lúc đó không thể so sánh với bây giờ được, Hạ Châu cũng sẽ phải thương thuyết với các vị, đúng không?
Thứ hai là, thất thị Đảng Hạng trước kia bị Hạ Châu đàn áp đã muốn phản kháng. Muốn phản kháng lại thiếu lương thực, không binh khí, bèn chỉ có cách đi cướp bóc ở phủ châu, Lân Châu. Kết quả là bị xem như thù địch, nếu Lý Quang Duệ ở Hạ Châu mà xuất binh, binh sỹ của các vị sẽ tiêu hao gần hết trong việc chiến đấu với hai bên Chiết Dương rồi, dẫn đến việc thất bại. Các vị chưa bao giờ nghĩ đến việc liên thủ với hai nhà Chiết Dương…”
Dương Hạo nói đến đây, tộc trưởng Cách La La của Vãng Lợi thị muốn nói điều gì đó, Dương Hạo giơ tay lên, cười nói: “Đương nhiên, các vị tộc trưởng nghĩ cho tình hình đại cục, chưa chắc đã nghĩ đến việc liên minh với hai nhà Chiết Dương, cùng chống lại Hạ Châu. Nhưng có điều là, đã bao năm nay, các vị cùng Hạ Châu đánh vô số lần với hai nhà Chiết Dương, biết bao người con, người vợ của Phủ Châu và Lân Châu, cha họ, chồng họ đã chết dưới tay các vị. Và bộ tộc của các vị, cũng không ít người chết trong tay họ, lòng thù hận này, làm cho các vị không thể không liên kết với hai nhà Chiết Dương, nếu không đợi đến khi quân Hạ Châu ập đến, các vị sẽ tự đào hố chôn mình.”
Cách La La đang định nói những lời này, thấy Dương Hạo đã nói rồi, bèn gật đầu, nhấc chén rượu lên cạn một hơi, vuốt vuốt miệng không lên tiếng nữa. Dương Hạo nhìn người tộc trưởng tính tình thẳng thắn này, lại nói: “Còn về hai bên Chiết Dương, ngoài việc xem xét đến tình cảm của rất nhiều tướng lĩnh và lão bách tính ra, còn phải xem xét cả sự lớn mạnh của Hạ Châu Lý thị. Ba bên Tây Bắc, Hạ Châu là lớn mạnh nhất, còn hai nhà Chiết Dương mỗi bên đều có địa bàn của mình, những địa bàn này ở dưới sự dò xé của Hạ Châu, nếu kết đồng minh với các vị, chắc chắn sẽ nghi kỵ đến việc xung đột với Hạ Châu, chỉ nói về phía Phủ Châu, khoảng trăm trại lớn nhỏ, mỗi trại không đến ba nghìn binh, cơ bản không có cách nào đối phó được với sự báo thù của Hạ Châu.
Nhưng Lô Lĩnh Châu lại không như vậy, những người dân từ Bắc Hán đến, không có thù hằn ân oán gì với các vị . Giao dịch với các vị, cùng nhau hưởng lợi, người của các vị nhất định sẽ ủng hộ, không phản đối lại. Các vị tộc trưởng đừng lo mọi người dưới tay các vị sẽ nảy sinh lòng dạ khác thường.
Đồng thời, Lô Lĩnh Châu có vị trí địa lý đặc biệt, bảo vệ được một vùng đất là bảo vệ được cả châu, không có chuyện phân binh. Sau khi Hạ Châu biết được, hai bên Chiết Dương có lẽ sẽ trốn tránh, để tránh việc xung đột với họ. Còn Lý Quang Duệ nếu muốn làm khó với Lô Lĩnh Châu, hai bên Chiết Dương liền có thể khởi binh, lấy danh nghĩa dân Lô Lĩnh Châu mà tham gia vào cuộc chến, để tên Lý Quang Sầm không còn cách nào để nói, không có lý do phát động cuộc chiến với hai bên này. Hơn nữa là, hà hà…”
Dương Hạo cười ranh mãnh, nói tiếp: “Hạ Châu nếu muốn thảo phạt Lô Lĩnh Châu, phải đi qua lãnh địa của chư vị, dù cho các vị quân không đủ, đứng làm vai bàng quan ở ngoài, Lý Quang Duệ cũng không thể hoàn toàn yên tâm được đúng không? Hắn vừa không dám điều động tất cả quân lực tinh nhuệ của mình, để hậu phương vườn không nhà trống, vừa không dám không để lại một số binh nhằm đề phòng các vị mà đem tất cả lực lượng đến đánh Lô Lĩnh Châu, vì thế Lô Lĩnh Châu chúng ta vững chắc như núi Thái Sơn vậy.”
Hắn ngồi thẳng lên, mở rộng hai tay, cười nói: “Người hàng xóm ngay gần Lô Lĩnh Châu chúng ta chính là chư vị, lúc đó Lý Quang Sầm phải làm sao? Hắn muốn đánh, các vị liền hàng. Hàng thì hàng, nhưng trâu bò lợn gà vẫn đưa đến Lô Lĩnh Châu như thường, hắn nhìn lại không chịu được, chẳng lẽ hắn sẽ đề đạt ra một sự trao đổi, mang thảo nguyên màu mỡ nhất và thành Hạ Châu cho các vị, để trở thành hàng xóm của Dương Hạo ta? Hà hà, dù cho hắn có đồng ý, nhưng những người họ Thác Bạt sống dựa vào đồng cỏ thảo nguyên chắc sẽ không đồng ý đúng không…”
Các vị tộc trưởng nghĩ đến cảnh Lý Quang Sầm tiến thoái lưỡng nan, đều đắc ý nở một nụ cười…
Thậm Mạt Nhi đứng ngoài nghe động tĩnh trong lều, vất mạnh đám cỏ đang nắm trong tay đi, nói: “Tên mặt búng ra sữa này, chỉ là có cái miệng dẻo như kẹo, không biết hắn đang nói gì ở trong, mà làm cho các vị đại nhân vui đến thế.”
Nàng đưa mắt ra nhìn những đàn cừu mập mạp đáng bị người nông phụ mục dân lùa đi, mắt đảo lên nói: “Ta đi tìm ít thuốc xổ cho hắn uống, phải làm cho hắn ra cả mật xanh mật vàng mới được!”
“Quay lại đây!” Tiểu Dã Khả Nhi kéo tay nàng ta lại, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đây là doanh trại của Ngũ Liễu Thư đại nhân, ngươi muốn cho thuốc vào thế nào? Nếu làm không ra gì để cho đại nhân ăn phải, chắc chắn sẽ bị một trận đòn. Hơn nữa, dùng thủ đoạn này không phải là hảo hán, dù cho hắn ta chịu cực khổ, ta cũng không hãnh diện gì.”
“Vậy cứ để thế này sao? Thực lòng mà nói, hắn không có ý làm khó chúng ta, nhưng…hắn có bản lĩnh gì, mà chúng ta phải phong hắn làm chủ. Ta không tin, hắn tốt hơn ngươi.” Thậm Mạt Nhi bực tức nói.
Tiểu Dã Khả Nhi nghĩ một lúc rồi cười nói: “Có cách rồi, ta đi tìm mấy huynh đệ nữa, trong bữa rượu hôm nay sẽ xử lý hắn ta một trận, làm ta mặt xanh như tàu lá chuối cút ra khỏi đây.”
Trong lều, Ngũ Liễu Thư hưng phấn đứng hẳn lên, cung kính rót rượu cho Lý Quang Sầm, lại rót rượu cho Dương Hạo, sau đó cầm bình rượu rót một lượt cho các vị tộc trưởng, nhân lúc rót rượu, đánh mắt nhìn ra hiệu cho các vị tộc trưởng, thỉnh thoảng còn nói nhỏ vài câu.
Lý Quang Sầm thấy vậy, mặt lộ ra một nụ cười thần bí, tay hắn vuốt râu, ung dung cầm bát rượu lên cạn một hơi.
Sau khi Ngũ Liễu Thư trao đổi ý kiến với Cách La La và mấy người khác, đợi tiếp xong rượu, lục đục rời ghế đứng vào giữa lều, hai tay giơ bát rượu, mặt hướng về phía Dương Hạo. Dương Hạo nhìn Lý Quang Sầm, Lý Quang Sầm mìm cười đưa bát rượu không lên trước mặt, sau đó giơ râu về phía Dương Hạo, ngụ ý để hắn cầm bát rượu lên.
Dương Hạo ngờ hoặc bưng bát rượu lên, Ngũ Liễu Thư bước lên trước vài bước, giơ bát rượu đầy, quỳ xuống đất, nói to: “Người tài giỏi, không thể thiếu con mắt nhìn đường. Người anh hùng không thể thiếu đôi cánh khỏe. Dương Hạo đại nhân đại trí đại tài, là đại thần Bạch Thạch đem tặng cho chúng ta, giờ đây ngài chính là con mắt của chúng ta, là đôi cánh của chúng ta. Chúng ta nguyện quỳ dưới chân ngài, để ngài trở thành chủ nhân của chúng ta.”
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, dị khẩu đồng thanh nói: “Đại thảo nguyên bao la mãi mãi là nơi ở của Dương Hạo đại nhân, người đứng đầu của Đảng Hạng thất thị mãi mãi là người của đại nhân, chúng ta nguyện đi theo những gì Bạch Thạch đại thần chỉ dẫn, đưa người lên làm chủ nhân vĩnh viễn của thảo nguyên Hạ Châu!”