Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 407: Q.9 - Chương 407: Tiên hạ thủ vi cường






Tiếng sáo văng vẳng, tràn ngập vị đạo thê lương, có chút không phù hợp với tràng diện vui vẻ này, Tiêu tri phủ nhíu mày, cảm thấy có chút không thỏa đáng nhưng thấy Dương Hạo hai mắt khép hờ, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ như nghe rất nhập thần, cho nên cũng không tiện ngăn lại. Hắn vẫy tay gọi một gia phó tới, đang muốn phân phó chuẩn bị thưởng tiền thì tiến sáo đột nhiên cao vút lên, giống như là phá âm.

Tiêu tri phủ ngẩng đầu lên thì thấy Dương Hạo đang nâng chén rượu, phần cổ lộ ra ngoài, tay trái của hắn cầm một quả táo che trước cổ, bên trên lộ ra hai cái lỗ giống như đôi mắt.

Quả táo bộp một tiếng, một chiếc cương châm rơi xuống bàn, lúc này đôi mắt mờ đục của của nữ tử mù mỏng manh đáng thương đó khôi phục lại vẻ sáng trong, ả ta mặt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Dương Hạo, xích bát đã bị ả ném xuống đất.

Trong sáo chỉ giấu một mũi độc châm, một khi bắn ra rồi thì trở thành phế vật.

Chỉ thấy nữ tử mù đột nhiên biến thành một con nhện tám chân, hai tay liên tiếp vung vẩy, từ bên hông, cổ áo, tay áo phi ra rất nhiều ám khí, cơ hồ như là đồng thời, Dương Hạo đá bay cái bàn ở trước mặt, rầm một tiếng, cái bàn rơi xuống đất, bảy tám mũi ám khí toàn bộ cắm hết lên bàn.

Những ám khí này đều là phi tiêu có hình dáng giống như bông tuyết, ở Đông Doanh được gọi là thủ lý kiếm (kiếm trong tay), dưới ánh dương, những mũi phi tiêu đều lộ ra màu xanh sậm, rõ ràng là có bôi độc dược.

Trên người nhẫn giả không thể mang theo quá nhiều ám khí, bởi vì có thứ sắc bén, có thứ bôi kịch độc, giấu rất không tiện, hơn nữa mang nhiều vũ khí quá sẽ ảnh hưởng tới thể trọng, mà cái nhẫn giả yêu cầu chính là phải nhẹ như chim yến. Bảy tám mũi ám khí bắn ra mà không đạt được kết quả, nữ tử mù đó trên người cũng không còn ám khí, ả quát lớn một tiếng, không ngờ lại là thanh âm của nam nhân, chỉ thấy ả xoay tròn rút một cái, từ trong gậy trúc kéo ra một thanh kiếm dài nhỏ sắc bén rồi đâm về phía Dương Hạo, thì ra gậy của người mùlại là một thanh nhẫn trượng.

Lúc này bàn đã lật rồi, chư vị đại nhân há miệng trợn mắt ngồi đó, trên áo bào đầy là dầu mỡ, có người trong tay vẫn còn cầm đũa. Dương Hạo một tay cầm khay nhỏ, một tay cầm chén rượu, vẫn ung dung ngồi ở đó, mắt thấy thanh kiếm hẹp dài như lưỡi rắn đâm tới, ngon táy Dương Hạo buông lỏng, chén rượu trong tay rơi xuống, nát vụn.

Dương Hạo vừa ném chén, mấy thư sinh đang dạo chơi ở dưới hành lang lập tức bay lên, nhanh như sấm sét, xông về phía các quan viên mà chém giết, trong tay đều rút ra vũ khí sáng loáng, lúc này những đại nhân đó mới có phản ứng, ai ai cũng gào thét chạy tứ tán.

Khay nhỏ trong tay Dương Hạo bay về phía thích khách, đồng thời chân móc ra sau, móc cái ghế ở dưới mông ra trước mặt, mũi kiếm hẹp dài xuyên qua chân ghế, Dương Hạo xoay ghế, đánh rơi thanh trường kiếm đó. Năm ngón tay của thích khách hét khép lại rồi xòe ra, tóm về phía ngũ quan của Dương Hạo, vào lúc này ngón tay của hắn đã đeo năm cái câu nhọn giống như là ưng trảo, ác độc tóm về phía ngũ quan của Dương Hạo.

"Bắt thích khách, bắt thích khách!"

Vương Bảo Tài vừa giả vờ gào thét vừa giả vờ tìm vũ khí, cố ý kéo dài thời gian không chịu chạy lên trước tương trợ, nhưng hắn lập tức không giả trang được nữa, mấy người bộ dạng như thư sinh cầm vũ khí lao về phía trước, mục tiêu không ngờ lại là hắn.

Tên nhẫn giả đó dùng thủ giáp câu mà vẫn thất bại trong gang tấc, hắn một mặt rướn người tiếp tục tóm về phía mặt Dương Hạo, vừa lật tay từ dưới váy rút ra một thanh nhẫn đao buộc ở đùi. Lúc này, tỳ nữ áo danh mặt mày xinh đẹp đột nhiên lách tới trước mặt Dương Hạo, thanh kiếm dài ba thước trong tay ào ào vung ra, keng keng keng một chuỗi tiếng vang, gạt hết năm miếng thủ giáp câu trên bàn tay của thích khách, nếu không phải là hắn rụt tay lại kịp thời, năm ngón tay e rằng đã bị chặt đứt rồi.

Giao thủ ba hiệp, tên nhẫn giả đó biết rằng nữ tử này võ nghệ không tồi, hôm nay khó mà đắc thủ, liền lập tức tung người bỏ chạy. Hắn hớt hải chạy vào trong viện, tay giơ lên, chỗ vỏ bao của nhẫn đao bay ra một sợi dây nhỏ, bắn trúng vào một cây đại thủ ở bên ngoài hành lang, tên nhẫn giả đó tung người bay lên, dưới lực kéo của sợi dây thừng đó nhảy ra ngoài tường viện. Trúc Vận đuổi tới phái tường, rút một cái cây lên, một tay đặt lên viện tường, nhảy ra tường cao hơn trượng, hối hả đuổi theo.

Khi các nha sai xách đao, xích sắt vây lên thì các thích khách đã chạy hết rồi. Dương thái úy thấy biến không kinh hãi giơ tay hô to: "Chư vị đại nhân, chư vị đại nhân, chớ có kinh hoàng, chớ có kinh hoàng, thích khách đã chạy hết rồi. Bản quan trên đường đi hiểm trở trùng trùng, gặp thích khách vô số, sớm đã quen rồi..."

Tiêu tri phủ mặt vàng như nghệ chạy lên trước, nói: "Thái úy, thái úy..."

Dương Hạo vẻ mặt ôn hòa nói với hắn: "Bản thái úy bình an vô sự, Tiêu tri phú không việc gì phải lo lắng."

Tiêu tri phủ nói năng lộn xộn, bảo: "Không phải là thái úy, là tuyên chỉ sứ, Vương tuyên chỉ đã tuyệt khí thân vong, Công Tôn tuyên chỉ hôn mê bất tỉnh. Thế... thế này... trong phạm vi quản hạt của tại hạ lại xảy ra chuyện này, hạ quan biết ăn nói thế nào với triều đình đây."

"Không ngờ lại có chuyện như vậy ư?"

Dương Hạo giật nảy mình, vội vàng chạy tới nhìn, chỉ thấy Vương Bảo Tài ngồi dưới một cái cột, hai mắt trợn tròn, dưới cổ hỏng là một mảng máu, đã chết rồi.

Vị Tá Tá Mộc Tắc Phu này là võ sĩ, binh khí quen dùng là đao, hôm nay ẩm yến, hắn tất nhiên không thể mang binh khí theo người, nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng các thích khách trên đường như hình với bóng đuổi theo hành thích Dương Hạo lại dám theo cả vào thành Giang châu, dưới mắt các quan viên mà dám công nhiên hành thích, càng đáng ghét là, hoàn toàn giống như trước đây, bọn chúng giết không được chính chủ mà luôn là người ở bên cạnh gặp tai ương. Vương Bảo Tài không có binh khí vừa tay hôm nay gặp phải thích khách có võ nghệ cao cường, dưới sự công kích liên thủ dũng cảm quên mình của hai tên thích khác, bị người ta một đao chém đứt cổ họng, táng mệnh tại đương trường.

Còn Công Tôn đại nhân không có sức hoàn thủ thì sau khi bị thích khách một quyền đánh bay, vì bận vây công Dương Hạo nên hắn mới nhặt lại được một cái mạng.

Dương Hạo bi phẫn ôm Vương ngu hậu chết không nhắm mắt này lên, hướng tới đám quan viên địa phương mặt cắt không còn giọt máu nào này mà khẳng khái nói: "Những thích khách này trong mắt không có vương pháp, thích sát mệnh quan triều đình, đúng là tội không thể tha, nhất định phải bắt bọn chúng hỏi tội, xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật!"

Nói xong lại an ủi Tiêu tri phủ: "Những thích khách này súc mưu đã lâu, trên đường truy sát bản quan nhiều lần, không phải là vì địa phương Giang châu không yên bình đâu, chuyện này không liên quan gì tới các vị đại nhân cả, bản thái úy sẽ thượng tấu lên triều đình, nói rõ chân tướng."

"Vâng vâng vâng!"

Tiêu tri phủ cảm kích đến rơi nước mắt, nói: "Hạ quan lập tức điều động hương dũng binh đinh của châu phủ, truy bắt hung thủ, bảo hộ đại nhân, không thể dung thứ cho bọn thích khác tiếp tục theo chân đại nhân nữa."

Dương Hạo cao giọng nói: "Đa tạ mỹ ý của Tiêu đại nhân, từ lúc bản thái úy rời khỏi Khai Phong, bọn thích khách giống như âm hồn bất tán theo mãi không buông, người mà bọn chúng muốn giết là bản quan, tất nhiên không muốn bản quan nhậm chức. Người nào mới không muốn để bản quan nhậm chức, cản trở đại kế của triều đình? Tất nhiên là gian nhân mang lòng bất chính, bản thái úy muốn phá vỡ âm mưu của bọn chúng, biện pháp tốt nhất chính là an toàn tới Lô châu, hoàn toàn sứ mạng mà quan gia giao phó."

Hắn cười lạnh một tiếng, dứt khoát nói: "Biết rõ núi có hổ, vẫn cứ lên núi, không ai có thể ngăn cản bước chân tây hành của bản quan được đâu. Tiêu tri phủ cứ phái đinh dũng hương dịch truy bắt hung thủ, còn bản thái úy ư, bản thái úy phải lập tức lên đường, ngày đêm kiêm trình tới Lô châu!"

Hắn nhét thi thể hai mắt trợn tròn của Vương Bảo Tài vòng lòng Tiêu tri phủ, dọa cho Tiêu tri phủ vội vàng đỡ lấy, chân tay mềm nhũn ra. May mà có châu phán đại nhân hay xử án bắt giặc thường thấy người chết, gan lớn hơn một chút, vội vàng bước lên nhận lấy thi thể.

Dương Hạo nói: "Thi thể của Vương tướng quân, tạm thời để lại nơi này, phiền Tiêu tri phủ an bài thoảng đáng giúp. Bản thái úy mang Công Tôn tuyên chỉ tới Lô châu, đợi khi việc công đã xong, Công Tôn tuyên chỉ trên đường quay về, sẽ đưa quan tài của Vương tướng quân về Biện Lương."

Tiêu tri phủ nghe thấy vậy, vội vàng đáp ứng: "Vâng, vâng. Thái úy cứ yên tâm, chút chuyện nhỏ này, ti chức nhất định sẽ làm thật thỏa đáng..."

Trúc Vận đuổi theo thích khách đó ra tới tận ngoài thành, thích khách đó qua đường xuyên ngõ, thủy chung vẫn không thoát khỏi được Trúc Vận, thế là không đi qua cửa thành nữa mà xông về một chỗ tường thành. Gạch của tường thành bởi vì lâu năm nên đã phong hóa, dùng nhẫn đao có thể cắm vào được, hắn mượn vào vào trợ lực của nhẫn đao thuận lợi bay qua tường thành cao năm trượng.

Hắn vốn cho rằng như thế này là có thể thoát khỏi được Trúc Vận, nhưng không ngờ Trúc Vận cũng là cao thủ tinh thông "quải họa"

Quải họa chính là công phu vượt tường mà người sau gọi là bích hổ công, dựa vào những khe hở rất nhỏ của gạch tường thành, Trúc Vận cô nương giống như là thạc sùng bò trên tường, dễ dàng lao ra khỏi thành.

Hai người một chạy một đuổi, tên nhẫn giả đó giống như là một con hồ ly giảo hoạt, Trúc Vận thì giống như là một thợ săn có kinh nghiệm, có kiên nhẫn, hai người thi nhau thi triển thủ đoạn của mình, thủy chung không để tên nhẫn giả chạy thoát.

Tên nhẫn giả đó trốn trong một con kênh rạch, dùng đầu kia của vỏ kiếm có lỗ thủng thò ra khỏi mặt nước, mượn vào sự yểm hộ của cỏ dại mà hít thở, rốt cuộc cũng cảm thấy sự sợ hãi từ đánh lòng.

Hắn chính là tên thích khách hôm đó bị Hoàng lão đầu nhi bức cho phải ngâm mình trong con sông phía ngoài cửa sổ của Dương Hạo cả một đêm, hắn một mực nghĩ không thông, những người phe mình tuy rằng không phải là nhẫn giả xuất sắc nhất, nhưng hành tung tại sao lại dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy, trên đường cùng Trúc vận công nương đấu trí đấu pháp, thi triển các loại thủ đoạn, hắn cuối cùng cũng tìm ra được chút manh mối: Nữ nhân này cũng tinh thông ngũ hành độn thuật.

Nhẫn thuật chính là từ ngũ hành thuật của trung thổ mà phát triển biến hóa thành, tuy phát triển ra rất nhiều biến hóa, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, một cao thủ tinh thông ngũ hành thuật, muốn phá giải nhẫn thuật của hắn tất nhiên là không khó. Lần này, hắn còn có thể chạy đi đâu được nữa?

Mặc dù bảo trì tâm tình bình tĩnh, nhưng nhẫn giả vẫn chậm rãi thở một hơi dài, một hơi này vừa hít vào trong miệng, tiếp theo vỏ kiếm trên miệng hắn đột nhiên bị người ta đoạt mất, tên nhẫn giả đó hoảng hốt nhìn lấy, gợn sóng nổi lên trên mặt nước đã bị dòng nước lưu động nhanh chóng cuốn đi, xuyên qua nước kênh, chỉ thấy trời xanh thẳm, ánh dương xán lạn, còn đâu không còn gì nữa, vậy nàng ta… ở đâu?

Nhẫn giả vốn là sinh cũng vô danh, chết cũng vô danh, hắn đã dự cảm thấy mình rất nhanh sẽ phải chôn thây trong con kênh vô danh này, địch nhân đang lặng lẽ quan sát đang chờ hắn thở ra một hơi cuối cùng.

...

Bách Hoa ổ, Tùng Phong đường.

Gió thổi từng trận, khắp pòng mát mẻ.

Trên chiến bàn uống trà đặt một bình rượu Lương châu thuần túy, một con cá Hoàng Hà thơm ngon vàng dòn nặng gần hai mươi cân, mỹ tửu đều xếp đầy bàn, bọn trẻ con của Chiết gia ngồi ở hai bên, đang ngồi khoanh chân, đạo mạo trang nghiêm.

Chiết đại tướng quân nhất gia chi chủ ngồi ở cuối bàn dài, mặt như quả táo, hai con mắt xếch chéo lên, đôi lông may như dán hai con tằm, râu dài tới ngực, giống như là Quan Vũ Quan Vân Trường ngồi ở đó, đặc biệt là đôi mắt xếch hiếm có đó, nửa nhắm nửa mở, không chỉ hình dáng giống mà thần vận cũng giống.

Chiết Duy Xương tuổi còn khá nhỏ nuốt nước bọt, lén lút cầm đũa lên.

"Bốp!" Mu bàn tay lập tức bị tam ca Chiết Duy Tín gõ cho một cái, Chiết Duy Xương ủy khuất bĩu môi, lén lút nhìn phụ thân một cái. Chiết Ngự Huân mí máy hơi động đậy, nhưng lại vẫn không ngước lên.

Lúc này, cửa bình phong ở bên hông gian phòng được kéo lên, Chiết Tử Du giống như một đóa mâu trắng phiêu diêu bước vào.

Chiết Ngự Huân tinh thần rúng động, ngồi thẳng người lên, cao giọng nói: "Bắt đầu ăn, bắt đầu ăn, tiểu muội, nào nào nào, mau ngồi xuống đi."

Chiết Tử Du ngồi xuống trước mặt hắn, hai mắt quét qua hai bên, mấy đứa cháu giống như là nhận được hiệu lệnh của tướng quân, lập tức cầm bát cơm ở trước mặt lên.

Chiết Tử Du hừ khẽ một tiếng, bưng cái bát cơm so với lòng bàn tay của nàng ta còn nhỏ hơn mấy phần ở tước mặt lên rồi gắp một hạt cơm trong suốt như ngọc do Trác châu cống tặng cho vào miệng rồi chậm rãi nhai.

Chiết Ngự Huân mặt mày tươi cười rót một chén rượu bồ đào cho mình, nâng chén lên nói: "Tiểu muội, có thể uống vài chén không?"

Chiết Tử Du rất thẳng thắn trả lời một tiếng: "Không uống."

"Được, được, được."

Chiết Tử Luân luôn miệng đáp ứng, tự mình rít một chén lớn, lông mày con tằm nhướn lên, gặp một khúc thịt cá béo ngậy cho vào miệng.

Mấy đứa cháu ở hai bên không thể thoải mái được như cha của chúng, gặp thức ăn, và cơm, động tác chỉnh tề, giống như là thực hành đúng theo giáo huấn ăn không nói chuyện, ngủ không lên tiếng của Khổng lão phu tử vậy.

Mấy huynh đệ nghe nói, nữ nhân mỗi tháng đều có một phần tư thời gian là dễ nóng giận, nhưng sau khi vị tiểu cô cô này của mình từ Trung Nguyên trở về, mỗi tháng chỉ có một phần tư thời gian lộ ra vẻ tươi cười đã là cám ơn trời đất rồi. Bốn huynh đệ chỉ sợ chọc giận nàng ta, cho nên khi ở trước mặt nàng ta một mực rất rụt rè cẩn thận.

Thế nhưng Chiết Tử Du lại phụ trách cơ cấu tình báo của Chiết gia, mỗi ngày làm việc ở phủ tiết soái, bọn họ muốn tránh cũng tránh không được, bữa cơm mỗi ngày trở thành thời gian khổ sai của bọn họ.

Chiết Ngự Huân gặp một miếng đầu cá lên cắn răng rắc. Chiết Tử Du nhíu mày, rất bực bội nhìn hắn, nói: "Ăn cơm không phát ra tiếng động lớn như vậy có được không? Dạy hư bọn trẻ con rồi!"

Mấy đứa cháu đứa năm nay tuổi lớn nhất thì còn lớn hơn cả nàng ta, đứa nhỏ nhất thỉ mười ba tuổi lập tức nhất loạt nhìn về phía phụ thân với ánh mắt khinh thường, cờ xí liên minh đứng ở bên cô cô.

Chiết Ngự Huân cười khan hai tiếng, cầm khăn lên lau miệng, ho khan một tiếng, nói: "À... triều đình vừa bổ nhiệm tri phủ Lô châu mới."

"Hả?"

Chiết Tử Du nhướn mày, nói: "Trương Kế Tổ phải dời chức à? Tri phủ tân nhiệm chắc là tâm phúc của Triệu Quang Nghĩa phải không? Trương Kế Tổ vừa đi, Lô châu phải ứng phó với vị tri phủ tân nhiệm này, e rằng tạm thời phải thu liễm một chút."

Chiết Ngự Huân nhìn lén nàng ta một cái, nói: "Vị tri phủ tân nhiệm này, so với Trương Kế Tổ thì rất không tầm thường, người này được triều đình gia phong là Hoành sơn tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, khai phủ nghi đồng tam ti, phán Lô châu phủ sự. Luận quan chức, so với Trịnh quốc công nhà ta cũng không thua một chút nào...

Chiết Tử Du cuối cùng cũng động dung, nói: "Lai lịch lớn vậy cơ à? Chẳng lẽ tân đế đăng cơ, lập tức muốn hạ thủ với tây bắc? Người tới là ai?"

Chiết Ngự Huân ho khan hai tiếng, nói: "Chính là tiền nhiệm Lô châu tri phủ, Dương Hạo."

Chiết Tử Du ngây người, một lát sau, nàng ta đảo mắt lia lịa, thấy mấy đứa cháu đồng loạt quay đầu lại nhìn nàng ta, lập tức trừng mắt hạnh, quát: "Không ăn cơm đi nhìn cái gì mà nhìn."

Mấy đứa cháu vội vàng câm như hến cúi đầu xuống, Chiết Tử Du thản nhiên như không có chuyện gì, nói: "Bất kể là Triệu Khuông Dận hay là Triệu Quang Nghĩa, đều không thể thả hổ về rừng được, trong đây ắt có nguyên do."

Chiết Ngự Huân nói: "Đúng vậy, Dương Hạo lần này trở về, bất kể là xuất phát từ mưu kế của triều đình hay là hắn đã nổi dã tâm, đối chúng ta đều có ảnh hưởng rất lớn, đối với nhất cử nhất động của hắn chúng ta không thể không chú ý. Tiểu muội..."

"Hả?"

"Tiểu muội sau khi từ Trung Nguyên trở về, liền chỉ phụ trách tình báo về Thổ Phiên, Hồi Hột và Hạ châu Lý thị, nhưng hai phương diện Trung Nguyên và Lô châu, đối với phủ châu của ta cũng có ảnh hưởng cũng rất lớn. Cửu thúc tuổi già rồi, e rằng không chiếu ứng được, tiểu muội không ngại thì tiếp quản luôn chuyện của cả hai phương diện này đi. Cửu thúc vất vả cả đời rồi, cũng nên được hưởng an nhàn."

"Cái gì..."

"Tiểu muội, dưới tay đại ca cũng không phải không có người, chỉ có điều người có thể nắm vững toàn cục lại có hạn, hơn nữa...nơi trọng yếu như thế này, luôn luôn là do tộc nhân của Thiết thị chúng ta đảm nhiệm, lại không tiện làm trái với quy củ của tổ tông, giao cho người ngoài phụ trách. Trừ muội ra, đại ca thực sự không nghĩ ra được nhân tuyển thích hợp nào nữa."

Chiết Tử Du do dự một lát rồi miễn cưỡng gật đầu: "Vậy được rồi, muội tiếp nhân là được chứ gì..."

Nàng ta lại tiếp tục ăn cơm, rồi đột nhiên bỏ bát cơm xuống khom lưng đứng dậy.

Chiết Ngự Huân giơ chén lên ngạc nhiên nói: "Tiểu muội đi đâu vậy?"

Chiết Tử Du mặt ngọc bình tĩnh không hề nổi lên một gợn sóng nào, hờ hững trả lời: "Muội ăn no rồi."

Chiết Tử Du phiêu nhiên bỏ đi, đợi khi cửa bình phong được kéo xuống, bọn Chiết Duy Chính, Chiết Duy Tín, Chiết Hải vốn đang ngồi rất nghiêm trang lập tức ùa lại một chỗ.

Chiết Duy Chính kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Cứu tinh tới rồi, hết khổ rồi, huynh đệ chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi biển khổ rồi. Cha, hôm nay vô luận là như thế nào, cha cũng phải để huynh đệ chúng con uống một chút rượu ăn mừng.”

….

Lý Khánh Phong ghìm cương ngựa, nhìn về phía tòa thành bảo hiểm trở xây dựa vào núi ở phía trước, vui vẻ nói: "Thái úy đại nhân, phía trước chính là Phi Diên bảo, tiến vào địa giới Phủ châu rồi."

"Hả?"

Dương Hạo vội vàng đút một tờ giấy vào trong ống trúc, dùng keo dán do "Phi Vũ" đặc chế đán lại, buộc lên chân ưng, tay rung một cái, con ưng đó lập tức tung cánh bay đi.

Dương Hạo bước ra khỏi khoang xe, nhìn tòa thành bảo hiểm trở ở phía trước, nói với Lý Khánh Phong: "Có thể mời vị Công Tôn đại nhân đó tỉnh lại không?"

"Vâng... Lý Khánh Phong trong mắt lộ ra tiếu ý, hắn phất tay về phía Trúc Vận, Trúc Vận liền nhảy xuống ngựa, tới chiếc xe ở phía sau vén rèm lên rồi chui vào. Công Tôn Khánh giống như là say rượu, nằm trong khoang xe ngủ rất ngon. Từ ngày ở Giang châu bị thương ở đầu, Công Tôn đại nhân một mực ngủ mê mệt, thủy chung chưa từng tỉnh lại.

Dương Hạo cự tuyệt hảo ý giữ Công Tôn Khánh lại trị bệnh của Tiêu tri phủ, nói trong đội ngũ của hắn tự có danh y, rồi dẫn vị tuyên chỉ sứ này tiếp tục lên đường. Trên đường đi, mỗi ngày Trúc Vận đều đúng hạn cho Công Tôn đại nhân uống thuốc, kết quả uống thuốc chính là Công Tôn đại nhân cả ngày ngủ mê mang, thủy chung không tỉnh lại. Võ sĩ ở dưới trướng Vương Bảo Tài không biết nội tình, chỉ phụng mệnh hành sự, hai chủ quan một chết một hôn mê, bọn họ cũng ngoan ngoan nghe theo sự sắp xếp của Dương Hạo.

Được cho uống một bình thuốc, một lát sau, Công Tôn Khánh liền từ từ tỉnh lại, hôn mê nhiều ngày, thần chí của hắn có chút hồ đồ rồi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trúc Vận cô nương cả nửa ngày rồi ngu ngơ hỏi: "Ngươi là ai? Ta sao lại ở đây?"

Trúc Vận mỉm cười ngọt ngào, nói: "Cung hỉ đại nhân, hạ hỉ đại nhân, đại nhân không nhớ tiểu tỳ ư? Tiểu tỳ là nha hoàn trong phủ của Dương thái úy, ngày đó ở Tùy viên, đại nhân bị thích khách tập kích mà hôn mê, cho tới hôm nay mới tỉnh lại, thật sự là phúc lớn mạng lớn..."

"Ặc... ặc.. ặc..."

Công Tôn Khánh hơn khôi phục lại một chút thần chí: "Bản quan hôn mê bao lâu rồi? Hiện giờ vẫn ở Giang châu ư?"

Trúc Vận rất nhanh liềm mỉm cười nói: "Đại nhân hôn mê đã bảy tám ngày rồi, hiện tại không còn ở Giang châu nữa, chúng ta đã tới Phi Diên bảo của Phủ châu rồi."

"Cái gì?"

Công Tôn Khánh giật nảy mình, đầu nặng chân nhẹ chui ra khỏi khoang xe, híp mắt nhìn về phía trước, thấy Dương Hạo đứng ở trên xe phía trước, đang chắp tay nhìn về phía trước, hắn cũng nhìn theo hướng mà Dương Hạo đang nhìn, một đám nhân mã đang từ phía Phi Diên bảo phi tới, Công Tôn Khánh trước mắt tối sầm, ngã cắm đầu xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.