Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 471: Q.12 - Chương 471: Tiên Thủ






Chỉ cần tin mà truyền đến ba quân, thì lòng quân sẽ kích động. Đang chuẩn bị mở chiến lược công kích nên động tác của Lý Quang Duệ cũng liên tiếp nhau không ngừng. Liên tục làm ra các kiểu phản ứng, đến cả Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn đều thấy chóng cả mặt.

Ngay sau đấy lại có tin chuyển đến, Lý Kế Quân thống quân đánh tới phía Lân Phủ, căn cứ địa của Nhị Nhân bị tấn công, mặc dù đã dự liệu Lý Kế Quân không có khả năng tấn công được đại doanh trại mà Nhị Nhân mất bao công sức xây dựng, nhưng lo sợ sẽ xảy ra hỗn loạn, Nhị Nhân lại lập tức hội ngộ với Dương Hạo.

Mới gặp Dương Hạo, Chiết Ngự Huân liền vội vàng nói: “Lão tam, Lý Quang Duệ liệu có biết chuyện Hạ Châu thất thủ? Hắn đóng quân dưới thành Ngân Châu, mấy ngày nay liên tục xuất binh, không biết ý đồ của hắn là như thế nào.”

“Hai vị ca ca, ta cũng đang suy nghĩ chuyện này, các huynh xem, Lý Quang Duệ hành động như vậy rốt cuộc là có ý gì.”

Dương Hạo trải ra trước mặt một tấm sa bàn làm bằng đá và cát, trên sa bàn lấy cành cây thay thế cho sự bố trí quân của ta và địch.

Dương Hạo đối diện với sa bàn nói: “Lý Kế Quân phân binh làm ba lộ, tấn công Phong Châu, Liên Cốc, Trấn Xuyên Đồn. Lý Quang Duệ lại xuất hai lộ đại quân, phân chia chiếm giữ song Hà Lô song Đạm Luân, thật là kỳ quái.”

Dương Hạo vừa nói vừa lấy từng cái que nhỏ đặt lên chỗ doanh trại của Lý Quang Duệ, lần lượt chỉ vào từng chỗ.

Nhìn từ bàn đồ có thể thấy Lý Quang Duệ đang phân binh, mà lại còn phân binh không chút đầu mối. Ý đồ chiến lược ban đầu của hắn là bao vây thành Ngân Châu, tiêu diệt viện binh, nên đại quân đều lấy Ngân Châu làm trung tâm, triển khai hai cánh quân, chỉ để tiện cho việc hợp lại bất cứ lúc nào, bao vây lấy binh mã của Dương Hạo. Mà Lý Kế Quân phân binh tấn công Lân châu Phủ châu cũng phù hợp với ý đồ tác chiến của hắn.

Vì trong tay hắn có mười vạn đại quân, tạm thời đối với Ngân Châu lại là lấy vây làm chủ, mặc dù tấn công rất mạnh nhưng thực chất là thúc ép Dương Hạo mở trận quyết chiến, trước vốn không có ý muốn diệt Ngân Châu. Ngược lại thúc ba lộ viện quân của Dương Hạo bỏ Ngân Châu mà đi. Ý đồ của hắn cũng chẳng khác gì Dương Hạo, cũng là muốn bình định tây bắc.

Nhưng mà cách đánh hiện giờ của hắn lại là phân binh đi các lộ. Tỏa đi khắp nơi, không còn muốn tiếp tục đánh Ngân Châu nữa, nhưng binh mã lại chia ra tấn công Phong Châu, Liên Cốc, Trấn Xuyên Đồn, chiếm lấy sông Hà Lô, sông Đạm Luân. Rõ ràng như kiểu một nhà có tiền rồi mà lại không biết cách tiêu, chỗ nào cũng là quân, mấy chỗ này đối với chiến lược mà nói, hầu như không có chút quan hệ nào gần gũi cả.

Chiết Ngự Huân không phải người không có năng lực, hắn nhìn sa bàn hồi lâu rồi bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, trầm giọng nói: “Lão tam, theo ta thấy, Lý Quang Duệ đã biết tin Hạ Châu rơi vào tay chúng ta rồi.”

Phán đoán này đúng như phân tích của Dương Hạo, Dương Hạo ừm một tiếng, không đổi sắc mặt nói: “Đại ca, huynh tiếp tục nói đi.”

Chiết Ngự Huân nói: “Động thái của Lý Quang Duệ nhìn có vẻ hỗn loạn, không có chút đầu mối nào, nhưng ít nhất có thể nói rõ một điều, hắn đã bỏ ý định vây thành Ngân Châu rồi. Hắn từ bỏ vây Ngân Châu, cũng chính là không thể quyết chiến với chúng ta được. Không thể đạt được ý đồ tiêu diệt chủ lực quân ta. Có thể làm cho Lý Quang Duệ ra phản ứng thế này, trừ việc Hạ Châu thất thủ không lẽ còn có nguyên nhân thứ hai sao?”

Dương Sùng Huấn gật gật đầu, sắc mặt lo lắng đã thoải mái đôi chút: “Ta đồng ý. Lòng quân của Lý Quang Duệ không hỗn loạn, tất là hắn đã tạm thời khống chế không cho tin lan truyền. Nhưng mà, tin tức có thể chưa đến tai binh sĩ, tướng lĩnh chủ chốt cũng không thể che giấu được, Hạ Châu thất thủ, nếu nói Lý Quang Duệ lòng không chút hoang mang là nói dối thôi, nói gì đến những tướng lĩnh kia, tướng lĩnh đã chẳng còn ý chí chiến đấu nữa thì còn đánh làm sao nổi. Nếu ta là Lý Quang Duệ, trong tình cảnh này, cố hết sức để không lộ tin ra ngoài, mục đích duy nhất là không để lòng quân hoang mang, lui về một nơi an toàn trước, đợi thời cơ phản công.”

Dương Hạo suy nghĩ rồi gật gật đầu: “Chúng ta có thể làm cho tin Hạ Châu thất thủ lan truyền. Nhưng không có nội bộ chúng công nhận, thì khó mà đạt được niềm tin của binh sĩ Hạ Châu, hiệu quả làm động lòng binh sẽ không lớn. Nhưng như nhị ca vừa nói, chuyện này chúng giấu được một thời gian, chứ không giấu mãi được, giấu được binh sĩ chứ không giấu được tướng lĩnh, sự che giấu tạm thời, tác dụng duy nhất là: Đảm bảo trên đường rút lui ba quân không hỗn loạn rồi bị ta đánh cho thất bại.”

Chiết Ngự Huân chỉ vào sa bàn nói: “Nếu thế, chúng ta có thể tiến hành phân tích sơ bộ đối với hành động nhìn có vẻ hỗn loạn này của Lý Quang Duệ rồi. Hắn hiện giờ phân binh là sáu lộ, ba lộ đại quân tấn công Phong Châu, Liên Cốc, Trấn Xuyên Đồn, mục đích là phân hóa chúng ta, thúc ép chúng ta trợ giúp Chung Vấn.”

Lân Phủ lưỡng Châu khống chế phía đông và đông nam đến Hoàng Hà, tây giáp với một vùng lãnh thổ hạ lưu Quất Dã Hà và Thốc Vĩ Hà, Lý Kế Quân đang tấn công Phong Châu, ở phía bắc hai châu Lân, Phủ, tiếp giáp với Tử Hà thuộc sự quản lý của Phủ Châu, đây là nơi tụ cư chính của người Bắc Thổ Phồn. Người đứng đầu họ Vương, gọi là Vương Mạc Minh. Vương Mạc Minh thông hôn với Chiết thị, là nước phụ thuộc của Phủ Châu.

Đất Phong Châu ít, châu thành thấp bé, nhất nhất phải dựa vào hai châu Lân, Phủ, chịu sự bảo hộ của Chiết thị. Bởi thế mới sinh tồn được trong sự dòm ngó của cường địch.

Phong Châu và Phủ Châu tiếp giáp nhau, môi hở răng lạnh. Nay Phong Châu bị tấn công, tất phải cầu cứu Phủ Châu. Chiết Ngự Duân ở Phủ Châu, có trách nhiệm bảo vệ biên cương lãnh thổ, đại ca hắn thống binh ở ngoài, hắn thật khó phái binh đi cứu. Cái trách nhiệm cứu viện này, phải đặt lên vai Chiết Ngự Duân, đối với lão đệ này hắn thật không thể thấy chết mà không cứu.

Liên Cốc là địa hạt quan trọng của Lân Châu. Cao nguyên Hoàng Thổ và sa mạc Mao Ô Tố của Lân Phủ nằm ở phía đông. Phía bắc là vùng bão cát, địa thế bằng phẳng. Những đồi cát trùng điệp kéo dài, những mới mưa ẩm thì nước nhiều, cây cỏ tốt tươi, thích hợp cho chăn thả. Phía nam là cuối dãy Hoàng Thổ, địa thế bằng và thấp, đât đai màu mỡ, phù hợp cho canh tác, là nơi cung cấp lương thực chủ yếu. Sự quan trọng của Liên Cốc đối với nhà họ Dương ở Lân Châu thật là không cần hỏi cũng biết. Nay mới vừa qua mùa xuân canh trồng, cây lương thực mới ra mầm non, nếu bị Lý Kế Quân phá hoại, thì sự công kích đối với Lân Châu là điều không cần nghĩ cũng biết.

Hai nơi bị tấn công này đều là nơi cần phải cứu. Cho dù Chiết Ngự Duân và Dương Sùng Huấn có thể giữ được chốc lát, cũng phải nhanh chóng về cứu viện, Lý Quang Duệ phân binh đánh hai châu Lân, Phủ, tất sẽ phân hóa được ba quân của Dương Hạo. Trấn Xuyên Bảo là nơi ở giữa Lân Châu và Phủ Châu, nếu khống chế được nơi này thì vừa ngăn được sự hợp binh của Lân Phủ, lại vừa có thể điều động quân đi cứu viện, có thể tự do tiến thoái, thật là đáng đánh.

Những điều này, ba vị thống soái đều hiểu rõ cả, không cần người giải thích, Dương Sùng Huấn gật đầu, nói: “Lý Quang Duệ tất phải cứu nơi bị tấn công, không thể không cứu. Nếu không thể quyết chiến, ta và Thế Long, tất phải cầu cứu viện. Lão tam, tính quan trọng của Liên Cốc và Phong Châu đối với chúng ta không có nhỏ hơn tính quan trọng của Ngân Châu đối với đệ đâu.”

Sắc mặt Dương Hạo cũng bắt đầu trầm lặng đi, khẽ gật đầu nói: “Nhị ca, đệ hiểu.”

Chiết Ngự Duân nói: “Nếu nói Lý Quang Duệ đã biết Hạ Châu thất thủ, đang chuẩn bị thoái binh. Vậy hắn người ngựa của hắn được phái đến Hà Lô Xuyên và Trọc Luân Xuyên sẽ có tác dụng gì?”

Ánh mắt Dương Hạo lóe lên: “Mở đường, cảnh vệ, yểm hộ, không ngoài điều ấy.”

Chiết Ngự Duân gật gật đầu, chỉ vào hai chỗ ấy nói: “Hai nơi này, địa vực kéo dài, không dễ để nhiều binh, lại dễ bị tấn công. Chỗ lõm dùng để cảnh vệ và yểm hộ cho đại quân đi qua, vậy có phải chúng ta đã phán đoán ra nơi mà Lý Quang Duệ định rút binh về?”

Dương Hạo và Dương Sùng đưa mắt nhìn về hai khu vực địa hình mấp mô Hà Lô Xuyên và Trọc Luân Xuyên. Hai ngón tay cùng lúc chỉ vào cùng một địa điểm, Dương Hạo nói: “Núi Lạc Đà, khả năng duy nhất chỉ có thể là chỗ này. Núi Lạc Đà, từ núi Lạc Đà đi xuống. Thật không có chỗ nào hơn Hà Lô Xuyên Và Trọc Luân Xuyên hai chỗ này để tấn công một đội quân lớn. Lòng quân của Lý Quang Duệ đã hoảng loạn, không có ý chí chiến đấu nữa, qua được chỗ này rồi, chỉ cần đội quân này dốc hết sức lực để leo lên núi, cũng đủ để đại quân ta thuận lợi mà giành phần thắng.”

Tay Dương Hạo chỉ về Tuy Châu, rồi cười nói: “Tuy Châu.”

Chiết Ngự Duân ngẩng đầu lên mỉm cười: “Không sai. Thế nên Lý Quang Duệ đi mấy bước cờ nhìn như thể loạn rồi. Nhưng lại không loạn chút nào, hắn có mục đích của hắn, vậy, bây giờ….ta nên biết làm gì rồi chứ?”

Dương Hạo và Dương Sùng Huấn nhìn nhau cười, gật gật đầu.

Dương Sùng Huấn trong đêm trời đầy sao đã bắt đầu chuyển quân lên núi Sậu Đà. Đại quân mới đến núi Sậu Đà, Dương Sùng Huấn đã cho lập doanh trại, đào công sự, thả ngựa trên núi, làm hết mọi thứ chuẩn bị phản kháng lại quân Lý Quang Duệ.

Mặt trời xế bóng, tròn chẵn một ngày, công sự đã được hình thành. Dương Sùng Huấn nhìn những công sự trước mắt, trong tâm suy nghĩ: “Hắn biết Phong Cốc của mình đang bị chà đạp bởi Lý Kế Quân nhưng lúc này không thể để mất cơ hội tốt để diệt Lý Quang Duệ, nếu có thể đánh một trận rồi yên bình mãi mãi thì sự hi sinh lớn bao nhiêu cũng đều đáng cả. Năm nay e là lương thực lại thiếu rồi, nhưng Dương Hạo cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn Phủ Châu thế chứ.”

Dương Sùng Huấn đứng trên đỉnh núi, nhìn hiện trường chuẩn bị cho trận chiến lửa cháy ngút trời mà lòng suy tư.

Chó chạy cùng rào, huống hồ Lý Quang Duệ cho dù mất cả thành cũng không phải là một con chó tan cửa tan nhà, mà là một con hổ dũng mãnh, thống lĩnh cả một đội quân, Dương Sùng Huấn biết trách nhiệm của mình nặng nề như thế nào, thiết nghĩ quân của Lý Quang Duệ phải vượt bao nguy hiểm mà đến đây thật là vô cùng vất vả, nhưng trọng trách của Dương Hạo và Lý Ngự Duân cũng không nhẹ gì hơn hắn, thậm chí còn có phần quan trọng hơn. Hắn trong ba người thế lực yếu nhất sao có thể đề ra yêu cầu gì.

Cả một ngọn núi Lạc Đà bị hắn biến thành nơi cất giấu cả một đại binh. Mặc dù nói về tài bày binh bố trận hắn thua xa bản lĩnh của người huynh Dương Kế Nghiệp nhưng có thể lời dụng địa thế núi Lạc Đà đến từng cây cỏ, làm cho nơi này thánh một pháo đài kiên cố thì hắn đã làm được.

Bắt đầu từ chân núi, đánh quân ngựa, những cái hào cản ngang dọc cản trở quân ngựa đi qua, đến công sự , pháo đài ngang sườn núi, rồi đến từng tảng đá to như bức vách, cây gỗ to được chặt xuống trên đỉnh núi. Có thể tưởng tượng, nếu quân Lý Quang Duệ muốn qua núi thì tất phải trả cái giá rất lớn.

Một mũi tên bay xuyên không trung, Dương Sùng Huấn ngẩng đầu lên, nghe âm thanh đó, biết hướng mũi tên đi là phía trước, vậy nó là từ đằng sau bay đến?

Dương Sùng Huấn quay người lại, nhìn dãy núi trùng điệp phía sau, nói to: “Xảy ra chuyện gì, kiểm tra!”

Không cần kiểm tra nữa, người đứng gác ở phía sau chạy tức tốc lên núi, đến trước mặt Dương Sùng Huấn thở không ra hơi nói: “Báo, đại tướng quân, sơn cốc sau núi đột nhiên có vô số binh mã đang hướng về núi Lạc Đà.”

Dương Sùng hỏi: “Treo cờ hiệu gì?”

“Nha nội đô chỉ huy sứ, Tra Hiệu công bộ thượng thư. Lý Kế Quân.”

“Lý Kế Quân?”

Dương Sùng Huấn như thể không tin vào tai mình. Lý Kế Quân đang đánh Phong Châu, Liên Cốc, Trấn Xuyên Bảo sao lại có thể đến đây nhanh thế? Không lẽ Lý Quang Duệ ám thụ cơ nghi, hắn cũng xuất binh trong đêm, đã đến đây rồi sao?

Dương Sùng Huấn quay lại nhìn công sự mất một ngày một đêm xây nên, bất giác thấy mừng: “Còn may, may mà chúng ta đã lập xong công sự. Lập tức bất đầu bố trí, nếu núi Lạc Đà này bị Lý Kế Quân cướp trước một bước, con cá to Lý Quang Duệ này sẽ thoát được lưỡi câu đấy.”

Hắn mới nghĩ đến đây, đã nghe thấy khắp núi vang lên tiếng chém giết, con đường sau núi hiện ra vô số quân binh Hạ Châu như nước ấp đến. Dương Sùng Huấn thấy thế nguy như vậy, lại nhìn phía sau núi không một cong sự phòng kháng nào, bất giác ra mệnh lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu, ngay lập tức, lập tức thông báo Dương soái, Chiết soái!”

............

“Báo, tin tức từ Phong Châu, Lý Kế Quân đột nhiên dừng tấn công, quân dựng trại cách thành mười dặm, án binh bất động. Ngày hôm sau, thủ lĩnh Phong Châu Vương Mạc Minh phá quan thăm dò mới phát hiện doanh trại chỉ có cỏ mọc, không một chút dấu vết của quân của Lý Kế Quân.”

“Cái gì?”

Dương Hạo giật mình, khuôn mặt biến sắc. Chiết Ngự Duân cũng giật mình không kém, hai người hỏi rõ ngọn ngành, lại thêm một sử giả nữa đến: “Báo, tin khẩn của bộ soái Dương Sùng Huấn, Lý Kế Quân đột nhiên từ Phong Châu, Liên Cốc, Trấn Xuyên Bảo kéo binh qua núi Lạc Đà, Dương Sùng Huấn tướng quân chỉ nhanh hơn chúng một ngày. Quân địch rất mạnh nhưng tướng quân nói có thể khống chế được. Lý Kế Quân cho quân mạnh tấn công núi Lạc Đà, cho thấy rõ Lý Quang Duệ muốn rút về Tuy Châu. Xin hai vị tướng quân vẫn cứ nguyên kế hoạch đã định, san bằng Lưỡng Xuyên, nhất thiết phải tiêu diệt hết quân Lý Quang Duệ.”

“Biết rồi, về báo lại Dương Sùng Huấn tướng quân, chúng ta lấp tức xuất binh, san bằng Lưỡng Xuyên.”

Dương Hạo và Chiết Ngự Duân lập tức đến trước sa bàn, đang định cúi người xuống thì lại thêm một sứ giả đến: “Báo, Trấn Xuyên Bảo truyền tin đến, quân Lý Kế Quân đột nhiên mất tích, không biết…”

“Chúng ta đã biết rồi.” Chiết Ngự Duân ngẩng lên nói: “Lệnh cho các pháo đài, tăng thêm sự phòng thủ, không được lơ là.”

Tiếp ngay đó Mục Vũ bước vào trướng, tay còn cầm dây cương, thở giọng đứt đoạn nói: “Đại soái, đại doanh Lý Quang Duệ có động rồi, bắt đầu tiến về hướng đông nam.”

Dương Hạo và Chiết Ngự Duân nhìn nhau một cái, Chiết Ngự Duân trầm giọng nói: “Lão hồ ly định chuồn rồi.”

Dương Hạo nói: “Địch bất động, ta bất động. Địch đã động ta phải động trước. Lấp tức xuất binh, đi trước hắn, san bằng kẻ địch ở Lương Xuyên, ta phải đóng cửa mà đánh chó!”

.......

Hà Lô Xuyên

Hạ châu chỉ huy sứ kiểm tra doanh trại vừa mới được thu dọn lại, sắc mặt thật khó coi, như một cục đất xám xịt vậy.

Quân của hắn bị điều rời khỏi hạ thành Ngân Châu một cách khó hiểu, ngay trong đêm tối phải đến được Hà Lô Xuyên, đến nơi, hắn mới biết tại sao Lý đại nhân lại thốc quân của hắn đến Hà Lô Xuyên, là vì: Hạ Châu đã thất thủ.

Hạ Châu là căn cứ địa của Lý Quang Duệ, bao nhiêu năm nay, đấy là nơi ở chủ yếu của đảng hạng thất thị, ý nghĩa của nó với vương thành các các nước chư hầu Trung Nguyên là như nhau, mà một khi Hạ Châu mất, cả ba vùng đông tây nam Hạ Châu, kho lương Linh Châu, kho muối Diêm Châu, cả nơi rèn sắt nữa cũng đều rơi hết vào tay Dương Hạo, lương, tiền, binh khí….cả người nhà hắn nữa.

Người thiếp mới nạp tháng trước, A Cổ Lệ người Linh Châu mới tròn 16 tuổi, một kiều nữ diễm lệ, yêu kiều không biết đã rơi vào tay tên khốn nào rồi. Càng quan trọng hơn nữa là phụ mẫu, huynh đệ, con cái của hắn, tất cả đều ở Hạ Châu!

Cao chỉ huy sứ xót lòng nhớ về quê hương Hạ Châu, binh sĩ đang vội vàng bố trí dựng doanh trại, cái tin Hạ Châu thất thủ như loại ôn dịch, từ trong trướng của chỉ huy sứ đại nhân mà truyền ra bốn phía, còn chưa đến giờ cơm tối, tất cả binh sĩ đều đã biết cái tin động trời động đất ấy. Nhà của chúng ở Hạ Châu, tất cả cơ nghiệp đều ở đấy, nay nhà đã mất, thật là đau buồn khóc không ra nước mắt.

Điều này có nghĩa chúng có nhà mà lại khó trở về, chúng sẽ mất đi căn cứ địa, trở thành lũ chó không nhà, chúng sao không khỏi buồn bã chứ?

Trong mắt chúng, tất cả đều mất đi màu sắc rồi, đến cả đụn khói kia cũng như có khí mà bất lực, cuồn cuộn bay lên trên.

Không có một ngọn gió, bỗng nhiên một đội kị mã không chút âm thanh nào hiện ra như hồn người chết vậy.

Lúc cả doanh trại đang nghe xem hướng đến từ nơi nào thì cả đội kị mã ấy đã lập tức hô giết xông về phía doanh trại của chúng.

Ngựa của đối phương xếp thành từng hàng mà tiến.

Đấy là đội quân của Chiết gia, đằng đằng sát khí, như cơn cuồng phong từ trên trời xuống, khiến mặt đất rung chuyển, lòng người run rẩy, cắt doanh phá trận, như tiếng sấm rung trời.

Vũ lực của chúng không kém gì quân Chiết gia, binh lực của chúng không thua gì quân Chiết gia, nhưng thấy quân Chiết gia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt chúng như vậy, chúng lại cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không thể kháng cự lại. Trong lòng đã sẵn ý nghĩ là quân thất trận, làm sao còn có thể có ý chí chiến đấu, quyết đấu một trận sống còn?

Quân Chiết gia, ở tây bắc cũng được coi là đội quân mạnh nhất nhì, nhưng cho dù có thiện chiến thế nào đi nữa thì trước mặt quân Lý gia, cũng chỉ có khả năng trấn thủ mà thôi, binh lực không có nhiều hơn của địch, trước giờ không dám làm địch ra mặt với quân Lý gia, mà bây giờ, chúng lại coi như trong mắt không có ai mà tiến đến, trực tiếp tấn công doanh trại của chúng.

“Tùng tùng tùng…” tiếng trống thúc lệnh vang lên, nhưng binh sĩ có nghe tiếng trống giục cũng không còn chút ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy trong lòng bất an, đối mặt với quân địch đông như kiến ấy, chúng có nhảy lên ngựa, không quên là phải phản công địch nhưng chúng lại tụ lại thành một nhóm hoặc lui ngựa về phía sau chiến trận.

Mũi kiếm sắc nhọn, trường mâu tấn công, tiếng hô vang khắp, tiếng chạy náo loạn âm thanh và hình ảnh, cảnh tĩnh và cảnh động, tạo thành một chiến trường thật khó dùng lời mà miêu tả, hùng tráng, kì lạ và tuyệt mỹ…

Hai bên đánh giáp lá cà, máu bay khắp nơi, quân Chiết gia từ một chỗ đã mở rộng ra thành một đội hình hoàn mỹ, lúc đánh đến trước doanh trại Cao Đạt, mã lực và binh lực đã phối hợp thành một hình thái hoàn mỹ nhất, chúng cứ thế tiến công về phía trước, ba đến năm người thành một nhóm, hô ứng với nhau, ngươi đánh ta giữ, cứ thế chém giết, mở ra một đạo cứ thế tiến về phía trước, đón đánh quân địch chỉ có chiến hữu từ phía sau ra, trước sự tấn công ấy cả một doanh trại Cao Đạt bị xuyên qua hết, lúc đến đầu bên kia đại doanh, thì cả doanh trại Cao Đại bị chúng chia cắt thành đội hình như những mảnh ruộng, tất cả bị chia cắt, chiến trận thật khó hình thành, binh sĩ không thể thông lại với nhau, tiếp ngay sau ắt sẽ là cảnh thảm sát tàn khốc.

Lần tấn công đột ngột này, đại cục là đã được định.

Binh sĩ đã quyết đoán quăng binh khí xuống, giơ cao hai tay, quỳ xuống đất, chiến mã thất kinh chạy qua bên người chúng, chúng chỉ có thể quỳ như tượng ở đấy, động cũng không dám động, sợ những kị sĩ trên ngựa hiểu nhầm lại thuận tay mà đâm chúng. Trong cảnh tấn công nhanh thế này, kị sĩ dùng những lưỡi kiếm nhọn có thể khiến chúng đâm xiên một cái cũng đứt thành hai mảnh.

Hà Lô Xuyên thực lực vốn tương đương với hai đối thủ, nhưng vì đã có sự chuẩn bị mà đến, nên giết hắn là điều không dự liệu, hơn nữa một bên lòng binh như cầu vồng sau mưa, một mặt khác lòng người hoang mang, xét cho cùng thật khó mà lấy niềm tin, thật khó mà lấy số thương vong nhỏ để hoàn thành một trận đại kiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.