Lý thị từ khi có được mười hai mẫu ruộng, trong lòng vui mừng không ngớt, chỉ có điều mẫu ruộng này cũng hơi xa một chút, lần này "Hồi nương gia thì" Trở về nhà mẹ đẻ, ả liền kêu gọi mấy người huynh đệ mình tới giúp đào một cái giếng gần đó để thuận tiện cho việc lấy nước. Cuối cùng cũng là ruộng vườn nhà mình đương nhiên phải cẩn thận chăm sóc.
Mấy người huynh đệ của ả cũng dẫn theo hơn mười người cháu ở Đinh gia tới giúp, vì vậy La Đông Nhi cũng không có chỗ ngủ nên phải sang nhà hàng xóm ở nhờ. Hai người ở sau kho lúa tâm sự đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Đinh Hạo vội vàng dẫn nàng rời đi, đưa nàng về đến tận nhà, lúc này hắn mới quay lại Đinh phủ.
Tao Trư Nhi thấy nhị thiếu gia hung ác đuổi theo muốn giết mình, hắn cố kìm nén để khỏi phun ra một búng máu, nhanh chóng chạy ra khỏi Đinh phủ. Hắn thấy Đinh Hạo không ngủ ở trong phòng, chỉ có một trường hợp đó là Đinh Hạo đi tìm Đổng Tiểu Nương Tử rồi, lúc này hắn muốn đi báo tin cho Đinh Hạo, huynh đệ của mình thông minh hắn nhất định sẽ rửa được nỗi oan này. Thế nhưng Tao Trư Nhi lại không thông minh như vậy hắn đã tiết lộ ra chuyện này cho nên mới bị người ta đuổi giết, hắn cũng không rảnh để suy nghĩ sâu xa, một mạch chạy ra khỏi phủ Đinh gia, bám theo bức tường bao sau đó định hướng đến chỗ Đổng Lý Thị, nhưng chợt nhớ ra Đổng Lý Thị đã quay về nhà rồi , lại còn mang theo một đám huynh đệ nữa, Đinh Hạo sao có thể đến đó tìm Đông Nhi cho được.
Đinh Hạo nếu không ở Đổng gia, Tao Trư Nhi cũng thật không nghĩ ra hắn ở chỗ nào nữa, tai nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đám người nhị thiếu gia, đám người này ngoại trừ tên nhị thiếu gia, ngoài ra tất cả đều nghi hắn là đồng phạm cùng với Đinh Hạo, Tao Trư Nhi cũng không dám dừng lại giải thích, hắn cắm đầu cắm cổ chạy về phía thôn trang phía trước. Chạy được nửa đường liền phun ra một ngụm máu tươi, nếu ngay lúc Đinh Thừa Nghiệp đả thương liền đi tìm đại phu thì không sao, bây giờ chạy thục mạng như vậy càng khiến thương thế thêm nặng. Hắn đứng nghỉ ngơi một lát lại thấy Đinh Thừa Nghiệp như âm hồn bất tán đuổi sát phía sau, hắn lại lập tức lại co dò chạy.
Đinh Thừa Nghiệp tuy là một thân võ công thế nhưng về khoản kinh công lại không am hiểu mấy, huống chi lại đang đuổi cái loại người sinh mệnh đang nguy ngập cho nên khoảng cách vẫn không được rút ngắn là bao. Tao Trư Nhi chạy như điên, hắn cũng bám sát theo. Mắt thấy chuẩn bị đến thôn bắc, chỉ còn cách nửa dặm nữa là đến một con sông chắn ngang, Tao Trư Nhi giống như tuấn mã trực tiếp nhảy vào lòng sông.
Hắn trực tiếp nhảy xuống, vẫn giữ nguyên tư thế lúc chạy trốn tốc độ không giảm, nháy mắt đã biến mất dưới dòng sông. Khi vừa nhảy xuống sông, làn nước lạnh xộc thẳng lên não khiến nội thương của hắn lại phát tác.
Đinh Thừa Nghiệp chạy đến bờ sông, chỉ thấy mặt nước lấp loáng tinh quang, một mảnh yên tĩnh, cũng không biết Tao Trư Nhi chết chìm giữa sông hay là đã chạy xuống thượng du rồi.
Bên này Đinh Hạo cũng lặng lẽ đưa La Đông Nhi trở lại thôn nam nhà lão Lưu, sau đó quay người trở về, xa xa chỉ thấy Đinh gia đèn đuốc sáng trưng, vô số gia đinh tuần tra qua lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc nghĩ : "Đinh gia không biết là xảy ra chuyện gì, nếu mình cứ ngông nghênh mà quay về bị bọn người kia hỏi thì biết trả lời thế nào?"
Nghĩ vậy nên hắn lặng lẽ tới gần hướng đại môn Đinh phủ, lúc này lối rẽ bỗng có một đám người đi tới, song phương vừa vặn chạm mặt nhau, đúng là đám người của Đinh Thừa Nghiệp, đi sát phía sau là Cao Đại. Đinh Hạo giật mình kinh hãi, đang muốn tiến lên lấy cớ chào một tiếng, lại thấy Đinh Thừa Nghiệp hưng phấn muốn điên kêu lên: "Đinh Hạo ngươi tốt nha, đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chạy đến!"
Đinh Hạo ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đinh Thừa Nghiệp phất tay quát to: "Người đâu, tới đây, tới gô cổ tên nghịch tặc phạm thượng, lang tâm cẩu phế này lại cho ta!"
Trời đã sáng. Đinh Hạo bị trói chặt tại một gốc cây dương to lớn ngoài tiền viện. Trên người chi chít vết thương.
"Lang tâm cẩu phế, không biết vô liêm sỉ!" Một tên gia đinh hung hăng nhổ một ngụm nước bọt lên người hắn.
"Hắc hắc, hắc hắc. Thực sự là không nghĩ tới a. Đại thiếu gia thế nào lại khen ngợi nâng đỡ hắn, hắn thực sự quá thâm độc mà." Lại có người mắng. Cửa lớn mở ra, một ít người dân cũng phong thanh nghe được liền đến trước cổng bàn luận xôn xao. Vẻ mặt khinh thường. Trong thôn có mấy tên lưu manh cùng vài kẻ nhàn rỗi cũng chạy tới, âm thanh oang oang, lên án công khai, tựa hồ làm như thế người khác mới cho bọn họ là chính nghĩa là vĩ đại vậy.
Đinh Hạo thủy chung nhắm mắt làm ngơ. Từ trong miệng của đám người đang chửi bới kia, hắn cũng thu được một số tin tức, hắn chậm rãi sắp xếp lại từng sự kiện : đêm qua có người đột nhập vào phòng của thiếu phu nhân thâu gian, thiếu phu nhân liều mạng phản kháng, kẻ kia sợ hãi bỏ chạy. Lan nhi vừa vặn đi tới, nhìn thấy bóng lưng kẻ kia trông giống mình, Đinh lão gia đã tra rõ việc này đồng thời phát hiện lục thiếu phu nhân trong lúc dãy dụa đã xé được một mảnh áo của kẻ đó. Vì vậy Đinh Nhị Thiểu phụng mệnh đi bắt hắn đối chất. Đó chính là nguyên nhân vì sao tối hôm qua hắn thấy nhiều người cầm đèn đuốc chạy loạn như vậy. Lại đúng lúc mình tiến vào lối rẽ thì bị bắt.
Kẻ thâu gian Thiếu phu nhân, đương nhiên trong lòng hắn biết không phải là mình. Như vậy có một nghi vấn, kẻ này rốt cuộc là ai đây? Lại nói, nếu có kẻ muốn hại hắn chỉ có một người, đó chính là tên Thập Nhất, thế nhưng Thập Nhất là người như thế nào, dù cho hắn thêm mười lá gan nữa cũng không dám thâu gian thiếu phu nhân rồi hãm hại mình. Vạn nhất thất thủ vậy hắn còn có thể ở chỗ này nữa không? Với tính cách của hắn tuyệt đối không dám làm chuyện nguy hiểm này.
Nếu như không phải là Thập Nhất, nhất thời hắn cũng không nghĩ ra kẻ nào muốn dồn hắn đến chỗ chết như vậy. Cuối cùng tỉ mỉ suy nghĩ lại một phen, lòng nghi ngờ của hắn dần dần chuyển đến trên người Lan nhi. Ả lại nói thấy được bóng lưng người kia giống mình, tại sao ả lại nói như vậy?
Hắn từ trước tới giờ cũng không có hảo cảm với Lan nhi, cho đến khi Tao Trư Nhi thân mật với ả, Đinh Hạo mới có chút qua lại. Hôm nay Trư Nhi cũng bị vu hại là đồng mưu với hắn, nhảy sông chạy trốn, sống chết còn chưa biết, Đinh Hạo không khỏi nhớ lại thái độ đối nhân xử thế của ả. Nếu như Lan nhi cùng người nọ đồng mưu, có ý định hãm hại mình, vậy ai có khả năng sai bảo ả đây? Đinh nhị thiếu gia là một trong số người đó, tại sao hắn phải hại mình?
Đinh Hạo vắt óc suy nghĩ rồi từ từ chắp nối từng đầu mối lại, hắn nhớ tới lời Đinh Thừa Tông thuyết phục giao mọi chuyện của Đinh gia cho mình xử lý, nguyện ý rời khỏi thân phận trưởng tử kiếm một nơi trong thành quy ẩn cũng không cam lòng nhượng quyền cho nhị đệ Thừa Nghiệp. Đại thiếu gia đã nói qua, Đinh Thừa Nghiệp cũng đã hiểu tâm ý của hắn, chẳng lẽ là Đinh Thừa Nghiệp không cam lòng buông bỏ quyền thế, lúc này mới ra tay sai Lan nhi hãm hại mình?
Lục thiếu phu nhân cũng là người đồng mưu sau? Đinh Hạo suy nghĩ một chút liền bỏ đi suy nghĩ này, tự nói: không có khả năng, lục thiếu phu nhân đoan trang hiền lương như vậy, làm sao có thể cùng Đinh Thừa Nghiệp hãm hại mình được, chuyện này đối với nàng không có nửa điểm tốt nào.
Cho dù theo lời của Đinh Thừa Tông muốn ra khỏi Đinh gia kiếm một căn nhà trong thành quy ẩn, nếu quả thật là như vật hắn cũng không để Đinh Thừa Tông rời đi được, đó chính là chuyện vong ân phụ nghĩa. Nếu như lục thiếu phu nhân mà vì chuyện này cho dù không cam lòng cũng không cần phải... Cùng Đinh Thừa Nghiệp liên thủ hại hắn, Đinh Thừa Nghiệp một ngày làm gia chủ, vậy dâu trưởng như nàng lại càng không có chỗ đứng, đến lúc đó chẳng phải là càng thêm khó sống hay sao?
Dù nói như thế nào đi nữa, nhưng chuyện này đúng là sự kiện lớn rồi.
Đúng là Đinh Thừa Nghiệp biết được phụ thân hắn có ý định muốn cho Đinh Hạo hắn tiếp nhận vị trí đó cho nên mới dụ dỗ hoặc cưỡng bức Lan nhi thực hiện kế hoạch này. Lan nhi lại là người bên cạnh lục thiếu phu nhân, muốn động tay động chân lưu lại một mẩu quần áo đương nhiên là dễ dàng. Không biết bây giờ Trư Nhi có được bình an không? Ta làm thế nào mới có thể rửa nỗi oan này đây? Đinh Hạo đang vắt óc suy nghĩ, mầy người bên cạnh vẫn không ngừng nhục mạ hắn.
Thập Nhất cười lạnh nói: "Đại thiếu gia đối với hắn rất khen ngợi, nhưng tên lang tâm cẩu phế này cư nhiên lại có chủ ý xấu với đại thiếu phu nhân, đúng là không có lương tâm mà."
Cao Đại ở một bên chêm vào: "Như vậy đúng là vô tình vô tâm, táng tận thiên lương, loại người này cứ trói lại sau đó dìm xuống sông, lấy một người răn đe nghìn người."
Một tên gia đinh khác nghe vậy sợ hãi nói: "Có thể làm như vậy sao? Đây chính là một nhân mạng đó, nếu mà để quan phủ biết chỉ sợ rước lấy phiền phức lớn đó?"
Cao Đại khinh thường nói: "Quan phủ nào có nhàn rỗi mà để ý đên loại sự tình này, dân không kiện quan sẽ không để ý, chẳng có người nào ăn no không có chuyện gì làm đem chuyện này đi báo quan phủ đâu. Vệ gia trang hai năm về trước cũng tận tay bắt được con dâu Vệ gia cùng gian phu, sau đó thỉnh lên từ đường rồi đem hai kẻ gian phu dâm phụ dìm xuống sông, quan phủ cũng có hỏi đến đâu?"
Khi đó ở nông thôn lệ làng còn ảnh hưởng hơn xa pháp trị của quan phủ, thường sử dụng hình phạt riêng để xử phạt một ít kẻ gây ra tai họa, mặc dù hình phạt này không được quan phủ thừa nhận là hợp pháp, thế nhưng nó vẫn âm thầm diễn ra, chỉ cần không có người kiện cáo quan phủ cũng giả câm giả điếc cho qua. Bởi vậy mấy gia tộc lớn khi sử phạt chỉ cần được số đông người trong thôn dân đồng ý, vậy sẽ tự động xử quyết, những chuyện không hợp pháp như vậy vẫn tồn tại song song với luật pháp của triều đình.
Cao nhị đang cùng mấy người đàm luận xem nên trực tiếp đem Đinh Hạo dìm chết ở chỗ nào, bỗng có người nói: "A, nhỏ giọng thôi, lão gia tới kìa, lão gia chắc đã thương lượng được phương pháp xử phạt hắn rồi."
Đinh Thừa Nghiệp cùng Nhạn Cửu một tả một hữu theo Đinh Đình Huấn đi ra. Mấy nữ nhân trong phủ cũng theo sau, Đinh Ngọc Lạc cùng Dương thị đi theo sau hai bên tả hữu Đinh Đình Huấn, Lan nhi cùng tiểu Nguyên theo sau cùng, các nàng đều là nhân chứng, Dương thị tập tễnh đi sau còn đang liên tục cầu xin. Từ lúc biết được tin tức này, Dương thị giống như bị sét đánh ngang tai, chạy tới ôm nhi tử khóc rống một hồi, sau đó lại chạy tới hậu trạch quỳ suốt một đêm không đứng dậy, xin Đinh Đình Huấn giơ cao đánh khẽ, buông tha nhi tử. Nàng liên tục quỳ dập đầu đến nỗi trên trán thâm tím một mảng máu đọng.
Chuyện lớn như vậy, chứng cớ rõ ràng, lại có mấy người làm nhân chứng, Đinh Hạo vừa đi đến cửa phủ thì bị bắt được, Đinh Đình Huấn liền mất hết ý chí, ngày cả tâm tư để đặt ra nghi vấn lão cũng không có. Hơn nữa thân thể lão gần đây vô cùng suy yếu, tâm tình bất an, đầu choáng mắt hoa, sao kim lượn lờ đầy mặt, lại vì truyện của Đinh Hạo khiến lão trằn trọc suốt một đêm không ngủ, cảm giác trời đất quay cuồng này bây giờ mới giảm đi một chút, lúc này mới gắng gượng để hai người đỡ đi ra ngoài.
Thân thể của lão suy yếu như bây giờ phần lớn nguyên nhân là do Đinh Hạo, thấy lão được Nhạn Cửu đỡ dậy tập tễnh bước ra, trong lòng Đinh Hạo đối với lão đầu bảo thủ này chỉ có vô tận phẫn nộ, mắt thấy lão nương trong một đêm đã tiều tụy đi không ít, thay hắn cầu mệnh, cái trán cũng xám xịt một mảng, trong lòng hắn vô cùng bi phẫn.
Đinh Ngọc Lạc tâm tình phức tạp nhìn Đinh Hạo, đại tẩu cùng Lan nhi đều nói như vậy, nàng cũng không thể biện bạch giúp hắn được, cũng không thể sinh lòng nghi ngờ. Từ trong đáy lòng nàng không muốn tin, cũng không tin Đinh Hạo lại có thể làm ra thủ đoạn độc ác đê tiện như vậy, thế nhưng có nhân chứng vật chứng rõ ràng, khiến nàng không thể nói gì được.
Nàng rất tôn sùng ca ca, ngày hôm nay thấy đại ca như vậy, nàng là người thương tâm nhất so với bất cứ người nào khác. Nhưng nàng lại càng không muốn vị "Nhị ca" này dần dần rơi vào kết cục xấu hơn cả đại ca. Thế nhưng...Chiếc áo kia thì giải thích ra sao? Thân thể đại ca vốn rất tốt, tự nhiên lại trở nên trầm trọng như vậy? Lan nhi thấy bóng ngươi giống hệt Đinh Hạo kia là ai? Vì sao đêm qua hắn lại không ở trong phòng, lại bị tiểu đệ bắt được ở bên ngoài? Những...Vấn đề này khiến nàng muốn điên lên.
Nàng nghe nói sau khi Đinh Hạo bị bắt trở về, thật muốn chạy thật nhanh đến trước mặt hắn hỏi xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thế nhưng lúc đó vẻ mặt cha lại không tốt, tức giận đến nỗi hơi thở trở nên yếu ớt, nàng sao nỡ rời đi đây. Cho nên vừa lúc hửng đông hôm nay, tình hình của cha đã tốt hơn một chút, liền cùng Nhạn Cửu, Thừa Nghiệp cùng mấy người thân cận thương nghị phương án xử phạt Đinh Hạo. Nàng không muốn chưa tra hỏi mà đã dùng hình phạt, hi vọng có thể tra rõ chuyện này, cố gắng khuyên can, cuối cùng Đinh Đình Huấn cũng đồng ý ra gặp tên nghiệp chướng này.
Kết quả thương nghị là : tạm thời không nên hạ độc thủ đối với hắn, mà chuyện này có quan hệ trọng đại, đến khi đó Đinh Hạo chó cùng rứt giậu thà chết cũng không nhận. Cho nên lúc này chỉ nên hỏi hắn về truyện lén vào phòng thiếu phu nhân thâu gian thôi, mà hắn cũng chưa thâu gian thành công, nên chưa phạm phải chuyện lớn, hơn nữa hắn lại có quan hệ rất tốt với quan phủ, tất nhiên còn ôm tâm lý chờ may, chỉ cần hắn nhận tội, sau đó kiểm tra lại một lần là có thể tìm ra chân tướng tra ra manh mối mọi chuyện.
Dương thị nhìn nhi tử bị người đánh cho thương tích đầy mình, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Nàng chỉ là một người phụ nhân quên mùa chất phác, không biết cái gì là bằng chứng, cũng không hiểu cái gì là tra khảo, nàng chỉ dựa vào bản năng của một người mẹ tin tưởng vào con trai mình sẽ không làm ra hành động vô sỉ đó. Nàng muốn bảo vệ con trai mình, cũng không có muốn danh phận hay quyền lực gì, nàng chỉ mong Đinh Đình Huấn có thể nể tình cốt nhục mà bỏ qua cho hắn một lần.
"Hạo nhi, Hạo nhi..." Dương thị vừa thấy trên mặt nhi tử lại có thêm vài đạo vết thương, đau lòng lao tới ôm lấy hắn, thương xót khóc không ra tiếng, nghẹn ngào nói: "Con của ta à, hiện giờ lão gia đã tới, ngươi hãy mau nói hết cho lão gia, ngươi bị oan, nói tất cả mọi chuyện đều không phải do ngươi làm."
"Nương, xin hãy tin tưởng con, con tuy không phải là nhân vật anh hùng đội trời đạp đất gì, thế nhưng cũng tuyệt đối không làm ra cái loại truyện bất nhân bất nghĩa đó. Mấy loại chuyện như thế nhi tử của người không bao giờ làm."
Dương thị nghe vậy đại hỉ nói: "Lão gia, ngươi có nghe thấy không, Hạo nhi đã nói không phải do nó làm, nhất định là nó không làm, lão gia, ngươi phải tin tưởng Hạo nhi."
"Người đàn bà ngu ngốc, cút sang một bên!" Đinh Thừa Nghiệp cười âm lãnh mắng: "Lời hắn nói đương nhiên không thể tin rồi, mọi chuyện trong thiên hạ nếu đơn giản như vậy, vậy chức vị phán quan chẳng phải ai cũng làm được sao. Lan nhi đã tận mắt nhìn thấy bóng lưng kẻ kia giống hệt Đinh Hạo, chuyện này giải thích như thế nào? Đại tẩu ta còn xé được một góc áo, lại trùng khớp với chiếc áo bị thiếu một góc của Đinh Hạo, vậy chuyện này giải thích như thế nào?"
"Chuyện đó...Chuyện đó nhất định là có người hãm hại Hạo nhi, nhị thiếu gia, từ nhỏ đến giờ Hạo nhi nhà ta luôn luôn thành thật, tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy."
Đinh Thừa Nghiệp nói: "Vậy ngươi hỏi hắn xem, đêm qua hắn không ở trong phòng mà ở chỗ nào, vì sao hỏi hắn lại không nói?"
Dương thị lập tức xoay người hỏi: "Nhi à, nương tin tưởng ngươi trong sạch. Ngươi mau nói cho lão gia biết, nói cho hắn biết đêm hôm qua ngươi ở chỗ nào đi?"