Mặc dù sinh viên và giảng viên cùng nhau bước vào giảng đường cũng không phải chuyện hiếm thấy gì, nhưng sau giờ vào học mười phút, hai anh chàng đẹp trai theo hai cách khác nhau, một lớn một nhỏ bước vào lớp làm cho các nữ sinh đồng loạt ồ lên.
Wow~~, ngoại trừ giáo sư Lạc, còn có một anh bạn nhỏ siêu cấp đẹp trai!
Đương nhiên, Diệp Thước cũng không phải quá nhỏ, hắn đã sắp 19 tuổi, đã thành niên. Nhưng so với Lạc Dương đã 25 tuổi, hắn vẫn tương đối trẻ tuổi tươi non.
Ánh mắt Diệp Thước đảo qua cả lớp, hai hàng phía trước phía sau gần như chật kín người, nữ sinh chiếm đa số, ngẫu nhiên cũng có một vài nam sinh, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Lạc Dương đều mang vẻ đắm đuối. Tóm lại bất luận là nam sinh hay nữ sinh đều là vì Lạc Dương mà tới!
Trong lòng Diệp Thước phát lạnh, thì thầm nói nhỏ vài câu với nữ sinh ngồi giữa hàng ghế đầu tiên. Nữ sinh kia đỏ mặt gật đầu, thu dọn cặp sách, đi đến vị trí trống ở gần đó phía sau.
Lạc Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thước, tò mò không biết hắn nói cái gì với nữ sinh kia.
Nhận ra ánh mắt tò mò của Lạc Dương, Diệp Thước lập tức ngẩng đầu cười với y. Bàn ghế trong trường đại học đa số đều rất dài hoặc xếp thành một dãy dài, nếu muốn vào giữa thì phải đi vào từ hai đầu, hơn nữa mấy bạn học ngồi đó phải đứng lên kéo ghế lại sát vào bàn mới có thể tạo thành khe hở cho người đi qua. Diệp Thước lại vừa đơn giản vừa dứt khoát, trực tiếp chống tay lên bàn nhảy vào ―― cho dù trên người mặc âu phục cũng không ảnh hưởng đến động tác đẹp trai này của hắn.
Có mấy nữ sinh đều kinh ngạc kêu lên vì động tác ngầu lòi của hắn, rắt một đám hoa si.
Khoé môi Lạc Dương khẽ cong lên, khẽ lắc đầu, bọn nhỏ này, đúng là như ánh mặt trời mà!
Chẳng qua lớn hơn bọn họ có năm sáu tuổi, vậy mà cảm thấy như mình đã qua mấy bể dâu, có phải mình đã già rồi...
“Được rồi, các bạn học, chúng ta bắt đầu nào――” Giọng nói của Lạc Dương ấm áp êm tai, như dòng suối trong vắt len lỏi truyền vào tim gan, khiến người khác vô cùng thoải mái.
Vốn dĩ mấy lời giới thiệu dài dòng nhàm chán này nếu để người khác nói chắc chắn sẽ khiến nhiều người ngủ quên, nhưng người giảng là Lạc Dương lại hấp dẫn được sự chú ý của sinh viên.
Khó trách còn trẻ tuổi thế mà đã được thăng chức thành giáo sư.
Diệp Thước vừa không có bút vừa không có sách mà lại cực kỳ nghiêm túc ngồi trên ghế, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Lạc Dương.
Giữa một đám sinh viên hỗn tạp, ánh mắt chuyên chú của hắn cũng không thể khiến Lạc Dương chú ý. Mà Diệp Thước phát hiện tầm mắt của LẠc Dương lướt qua hắn vài lần đều không tạm dừng thì biết ánh mắt của mình chưa đủ nóng bỏng. Mặc dù có nhìn chằm chằm y như thế nào đi chăng nữa, y cũng không để ý đến hắn, cho nên hắn càng nhìn chằm y không kiêng nể gì.
Có lẽ, cũng chỉ có lúc này, em mới có thể đủ dũng khí nhìn anh tha thiết như thế mà không che giấu trong lòng...
Sau đó, tiết dạy nào của Lạc Dương, Diệp Thước cũng luôn xuất hiện ở vị trí chính giữa dãy đầu tiên đối diện với bục giảng, đôi khi có mang bút và vở, có đôi khi vẫn chứng nào tật nấy không mang theo cái gì hết.
Mà Lạc Dương cũng dần dần phát hiện ra ánh mắt gần như phát sáng của Diệp Thước lúc nào cũng dán lên người y. Có vài lần ban đầu, Lạc Dương còn tưởng rằng y bị ảo giác, nhưng theo thời gian dần trôi, y có thể chắc chắn rằng Diệp Thước nhìn chằm chằm vào y không rời mắt!
Nếu bạn nói hắn nghe giảng nghiêm túc, nhưng cũng không có nhìn chằm chằm như cách của hắn ta đâu. Cái kiểu mà con ngươi không chuyển động nhìn chằm chằm bạn, mới đầu lúc chưa phát hiện còn có thể chịu được, bây giờ Lạc Dương đã phát hiện rồi thì luôn cố tình nhìn lại Diệp Thước. Mỗi lần nhìn lại, Diệp Thước đều cười toe toét, nhưng ánh mắt vẫn thuỷ chung không thay đổi, làm Lạc Dương sợ hãi muốn dựng lông nổi da gà cả người, có đôi khi còn bị trật bước lúc giảng bài.
Nhưng nếu bạn nói hắn không nghiêm túc nghe giảng đi ha, thì lúc Lạc Dương cố ý kêu hắn đứng lên trả lời câu hỏi, hắn lại trả lời rất ư là lưu loát, không cần thời gian tự hỏi suy nghĩ gì hết, mở miệng ra là nói.
Loại trạng thái này duy trì suốt cả một học kỳ!
Sau đó đến lúc kiểm tra cuối kỳ, môn tự chọn này cũng được coi như là môn tự chọn quan trọng nhất. Mặc dù là môn tự chọn, nhưng số tín chỉ tích lũy của học phần này tận 4 tín, cần phải thi cuối kỳ, nên lúc Lạc Dương chấm bài cũng phải thật nghiêm túc cẩn thận. Y muốn nhìn xem học kỳ này Diệp Thước học hành ra sao, trong lòng Lạc Dương hy vọng Diệp Thước có thể đạt 100 điểm.
Đề là y ra, độ khó không cao, hơn nữa nội dung đều có trong bài giảng của y, trước thi cuối kỳ cũng đã chỉ ra những phần trọng tâm trong bài thi. Sinh viên chỉ cần có nghe giảng nghiêm túc nếu muốn đạt được 90 điểm là chuyện dễ như ăn cháo.
Mà Lạc Dương đã từng thấy chữ viết của Diệp Thước. Nét chữ của hắn không thể nói là đẹp lắm, nhưng ít nhất cũng mạnh mẽ có lực. Mặc dù có cắt phách nhưng Lạc Dương vẫn có thể nhận ra.
Kết quả chấm hết tất cả bài thi rồi vẫn không tìm thấy bài thi của Diệp Thước. Lạc Dương kinh ngạc, lật lại soát bài một lần nữa vẫn không tìm thấy!
Chẳng lẽ hắn không đi thi? Không thể nào?
Lạc Dương không được giao cho việc giám thị nên y cũng không thể chắc chắn Diệp Thước có đi thi hay không.
Mở túi đựng phách bài thi ra, Lạc Dương bắt đầu nhập điểm của sinh viên vào máy tính, nhập từng tờ từng tờ cực kỳ cẩn thận, nhập xong hết mới xác nhận thậy sự không có tên của Diệp Thước!
Chuyện gì vậy trời?
Thật sự không đi thi?!
Tốn nhiều công sức đăng ký lớp học của y, hơn nữa mỗi lần đều ngồi ở vị trí chính giữa dãy đầu tiên, chỉ cần y rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy hắn, mà hắn cũng thời thời khắc khắc đều mở to đôi mắt trong veo nhìn y chằm chằm...
Kết quả vậy mà không đi thi?!
Đột nhiên Lạc Dương cảm thấy có chút không cam lòng, đến nỗi tại sao không cam lòng, chính y cũng không biết.
Lấy danh sách sinh viên đăng ký khoá học mà lúc ấy y đã download xuống từ hệ thống trong ngăn kéo ra ―― lúc đó đã đính kèm với thông tin liên lạc ―― Lạc Dương mở tời giấy A4 ra bắt đầu tìm tên của Diệp Thước.
Nếu thật sự bởi vì lý do nào đó mà đến chậm trễ dẫn đến không đi thi được thì vẫn có thể thi lại.
Y sẽ thông báo một tiếng, thời gian thi lại đã được sắp xếp chặt chẽ, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ thi lại!
Lạc Dương lật từ trang đầu đến trang cuối, ánh mắt cẩn thận quét từ trên xuống, kiểm tra từng cái tên một. Mãi đến khi đọc tới cái tên cuối cùng, y ngạc nhiên trợn to mắt ―― không có tên của Diệp Thước.
Sao lại thế được?!
Lạc Dương không cam tâm mà lật lại trang đầu đọc lại, dùng bút ký tên mà dò từng cái tên một, vẫn không tìm thấy tên Diệp Thước như cũ, dù là đọc sai âm tự hay âm tương đồng không khác lắm cũng không có!
―― Không có Diệp Thước!
―― Hắn không đăng ký môn này!
Sau khi cho ra kết luận này, Lạc Dương không biết là nên khóc hay nên cười.
Trên đời này có một sinh viên tốn công tốn sức tốn thời gian đi học một môn học mà không có đăng ký môn đó?!
Cố sức mà không đạt được cái gì, còn lãng phí cả học phần của một học kỳ, đến cùng hắn ta muốn làm gì?!
Trước mắt Lạc Dương mơ hồ hiện ra đôi mắt chăm chú của Diệp Thước, và khi nhìn y, nụ cười hắn như toả nắng và hoạt bát sống động.
Khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn khiến anh không tự chủ nhớ đến người nào đó....
Hai người họ, quả thật rất giống!
Chỉ là Diệp Thước còn quá trẻ, trẻ đến mức chỉ có thể dùng từ thiếu niên để hình dung đứa trẻ này, sao có thể là người kia được?
Không lẽ là...
Tim Lạc Dương lệch một nhịp, ánh mắt trở nên lạnh lẽo ―― A Lãng, anh tìm một người cực giống anh đến thử em sao?
Chỉ là, chuyện tới nước này, thăm dò em thì có lợi ích gì?
Ngay từ lúc 5 năm trước, anh đã lựa chọn từ bỏ am...
Điện thoại trên bàn chợt vang lên, Lạc Dương bị cắt đứt dòng suy nghĩ. Y vươn tay ra lấy thì thấy một dãy số xa lạ, y nghĩ lại, nhiều sinh viên như vậy mà mình bữa trước có để lại số điện thoạt trên bảng đen, chắc là gọi tới hỏi thăm điểm số?
Đều tại lỗi của mình, mới vừa thất thần như vậy cả buổi, điểm số còn chưa công bố lên hệ thống trường nữa...
“Alo? Ai vậy?”
“Giáo sư Lạc!” Âm thanh thoải mái và dương quang vang lên bên tai, trong đầu Lạc Dương lập tức nghĩ đến gương mặt thiếu niên sáng sủa của Diệp Thước. Nội tâm vốn đã thả lỏng lại căng thẳng, sau đó liên tưởng đến suy nghĩ lúc nãy, giọng điệu Lạc Dương có hơi lãnh đạm: “Cậu là?”
Diệp Thước cầm diện thoại sửng sốt một lát, thở dài thầm than mình uổng phí nhiều cồn sức như vậy, mỗi tiết học đều ra sức lấy lòng, kết quả trong mắt đối phương hoàn toàn không để ý hắn.
Mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng Diệp Thước nhanh chóng bình tĩnh lại, ít nhất trong giọng nói không nghe thấy bất cứ chuyện gì khác thường, hắn cười trả lời: “Là em nè! Giáo sư Lạc! Thật sự nghe không ra sao? Em là Diệp Thước!”
Trong lòng Lạc Dương hừ lạnh một tiếng, ai không biết cậu là Diệp Thước? Vậy mà bây giờ vẫn giả bộ trước mặt mình, cho dù cậu có giả bộ ngây thơ vô tội cũng không thể lừa tôi được!
Tất nhiên, khinh thường là khinh thường, vạch trần là vạch trần 【theo một ý nghĩ nào đó, điều mà Lạc Dương cho rằng đã vạch trần ý là nói Diệp Thước là bị ai đó phái đến đây thử y, cái này đã bị y nhìn thấu】, Lạc Dương vẫn giả vờ nghe ra được: “À, là Diệp Thước sao, cậu có chuyện gì không?”
“Không có gì, không phải sắp được nghỉ đông rồi sao, em muốn hỏi giáo sư Lạc đã có kế hoạch gì chưa.” Ánh mắt Diệp Thước leo lên.
――Lạc Dương có kế hoạch gì cũng không quan trọng, tóm lại hắn đều sẽ tung đòn là được.
“Chuyện này đâu có liên quan gì đến cậu ha?” Tâm Lạc Dương càng lạnh hơn, đều đã hỏi đến nghỉ đông mình có làm gì không. A Lãng, chẳng lẽ anh còn muốn quấy rầy cuộc sống khó khăn lắm mới được yên bình của em hay sao?
“Dạ, đúng là đâu có liên quan gì, em thuận miệng hỏi một tí, ha ha...” Diệp Thước có vẻ là cười như thế nhưng trong lòng lại nghĩ một đằng làm một nẻo.
“Thật không... Đúng rồi, tại sao cậu không đi thi?” Lạc Dương hỏi lại “Đã không đi thi, lúc trước lại không đăng ký, tại sao lại gạt tôi nói chọn học môn của tôi? Lãng phí nhiều thời gian trên người tôi như vậy, Diệp Thước, cậu muốn làm gì?”
Diệp Thước cứng người, haha một tiếng, cười đáp: “Không phải em đã nói rồi sao? Em rất là sùng bái giáo sư Lạc anh đó, là vì anh em mới thi vào trường đại học này. Giáo sư Lạc, luận văn khoa học kỹ thuật sinh học của anh cực kỳ nổi tiếng đó!”
“Cậu không cần nói những chuyện vô nghĩa đó trước mặt tôi, tôi không thích quanh co lòng vòng. Đến cùng cậu có mục đích gì?” Câu hỏi dồn dập của Lạc Dương càng trở nên sắc bén.
Diệp Thước đảo mắt, vừa định có nên nhân cơ hội này thổ lộ luôn hay không, kết quả nghe câu tiếp theo, nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch tái mét.
“Diệp Thước, cậu thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu và Diệp Lãng có quan hệ gì?”
..........