Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 16: Chương 16: Hoan nghênh anh đến ở!




Tô Tử Dương sửng sốt trước câu hỏi thẳng thắn của y, nhưng sau đó lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tôi là gay.”

Lạc Dương hiểu rõ, cười: “Tôi cũng vậy.”

Tô Tử Dương kinh ngạc trợn mắt, Lạc Dương cảm thấy bộ dạng này của cậu rất thú vị, ý cười không giảm: “Bài trắc nghiệm khảo sát đâu? Có phải muốn hỏi tôi có thể chấp nhận sống chung với gay hay không?”

“Ừm... Đây cũng là một câu hỏi, nhưng... Còn một chuyện nữa...” Tô Tử Dương trầm tư, không biết nên nói thế nào.

Lạc Dương hào phóng nói: “Không thành vấn đề, cậu có cái gì khó nói cứ nói cho tôi biết, khả năng tiếp thu của tôi cũng khá cao.”

“... Anh có bao giờ nghe qua... Thể chất song tính ẩn chưa?” Tô Tử Dương hít sâu một hơi, giống như không đếm xỉa nữa nói ra.

Biểu tình dịu dàng của Lạc Dương rốt cuộc cũng thay đổi, y ngạc nhiên hỏi: “Cậu là...?”

Tô Tử Dương cảm thấy bản thân chịu đả kích. Lúc mấy vị khách muốn trọ kia đến, hoặc là ngại bài trắc nghiệm khảo sát quá phiền, hoặc là mấy cô gái nhỏ như lang như hổ nhìn chằm chằm cậu YY, suýt chảy nước miếng nữa thôi. Chưa bao giờ có người nào sắc bén như Lạc Dương, hơn nữa khả năng tiếp thu lớn, còn thông minh đến mức người khác không thể tưởng tượng.

Cậu nên nói cái gì đây?

Cậu cái gì cũng chưa nói, thấp thỏm gật đầu, tỏ vẻ Lạc Dương đã đoán đúng, rằng cậu là thể chất song tính ẩn.

Lạc Dương khẽ nhíu mày: “Tôi có thể chấp nhận được. Thật ra, ngoài việc là giáo sư trường đại học, tôi cũng thích nghiên cứu vật thể sống nhưng chỉ là nghiệp dư thôi. Tất nhiên, cậu cũng đừng sợ, tôi không có ý đem cậu trở thành đối tượng nghiên cứu, chẳng qua... Hừm, tôi muốn nói là, tôi có thể tiếp thu mấy chuyện kỳ lạ, cậu không cần lo lắng tôi sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.”

Tô Tử Dương nhìn kỹ đôi mắt Lạc Dương, nếu loại bỏ khả năng người này là cao thủ diễn xuất, hẳn là rất chân thành.

Nếu người ta đã nói vậy thì không cần hỏi thêm cái gì nữa, Tô Tử Dương vươn tay: “Vậy hoan nghênh anh đến ở, sau này... Còn cần anh chiếu cố nhiều hơn.”

“Yên tâm, tôi biết rồi.” Lạc Dương vươn tay nắm lại tay Tô Tử Dương, một bản hợp đồng cứ vậy được ký kết.

Tảng đá trong lòng Tô Tử Dương rơi xuống, lại cảm thấy dạ dày sôi trào, cậu rút tay về, chạy vào toilet nôn lần nữa.

Lạc Dương ánh mắt chuyển động, đứng ở cửa toilet, nhẹ giọng dò hỏi: “Cậu... Có thai rồi?”

Tô Tử Dương rửa miệng, yếu ớt trả lời: “Ừ.”

“Mấy tháng?” Lạc Dương lại hỏi.

“Ừm... Còn chưa tới một tháng.” Tô Tử Dương thở dài.

“Chưa đến một tháng? Sớm như vậy đã bắt đầu nôn nghén?” Lạc Dương tò mò trợn to hai mắt.

“Ừm... E rằng còn sẽ rất lâu...” Theo kinh nghiệm kiếp trước, ít nhất cũng ba tháng, không chừng còn tới bốn tháng...

Dù sao cậu cũng là đàn ông, còn có thể mang thai, chắc chắn sẽ đau đớn và vất vả hơn so với phụ nữa mang thai...

Lạc Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi câu hỏi cuối cùng: “Vậy... Ba của đứa bé đâu?”

Ánh mắt Tô Tử Dương thay đổi, sau đó híp mắt cười khổ một tiếng: “Đây là kết quả sau một đêm phong lưu, tôi còn có thể đi đâu tìm ba của đứa bé bây giờ?”

“Vậy tại sao không phá thai đi?” Lạc Dương nhíu mày, cảm thấy người thanh niên trước mắt này có phải ngốc hay không. Người bình thường gặp loại tình huống này nhất định sẽ đi bệnh viện giải quyết hết đứa bé trong bụng. Huống chi cậu ta còn là đàn ông, sau này nếu vác cái bụng to xuất hiện trước mắt người khác, không phải rất làm người ta chú ý sao? Hơn nữa nói không chừng còn bị người khác bàn tán ra vào...

Nụ cười của Tô Tử Dương lần này mang theo chút tự giễu, nhưng lại thoải mái hơn: “Thứ nhất tôi sợ, sợ lúc phẫu thuật có sai lầm gì đó thì mạng nhỏ của tôi cũng không còn, thứ hai, tôi cảm thấy có thể có một bảo bảo bồi tôi cũng không tệ, cho nên cứ mặc cho số phận đi!”

Hy vọng kiếp này, có thể bình an vô sự vượt qua mười tháng kế tiếp... Cũng hy vọng bảo bảo của cậu, có thể an toàn ra đời...

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.