Tô Tử Dương bình tĩnh nhìn Lăng Triển Dực vài giây rồi đem cái ly đưa cho hắn: “Giúp tôi cầm một chút.”
Khóe miệng Lăng Triển Dực giật giật, rất muốn phủi tay bỏ chạy lấy người. Có điều nghĩ lại, cầm thì cầm thôi, tự mình theo dõi cậu ta mới tốt, đỡ cho thằng nhóc này âm thầm giở trò gì đó mà mình không biết, vì thế hắn vươn tay nhận lấy cái ly.
Tô Tử Dương rũ mắt, che giấu những suy tính trong đáy mắt. Anh xốc vạt áo thể thao lên, cởi quần, để lộ ra lão nhị nhà mình, sau đó ngẩn đầu lên, trên mặt trưng ra nụ cười xán lạn, nói với Lăng Triển Dực: “Dực ~ phải phiền anh giúp tôi hứng - nước - tiểu - rồi ‐-”
Lăng Triển Dực cũng không giận, hơi cúi người đem cái ly trong tay để sát vào lão nhị của Tô Tử Dương, tầm mắt hắn lơ đãng lướt qua vùng eo bụng lộ ra do vạt áo bị xốc lên của anh -- làn da non mềm trắng nõn, vẫn mê người giống như đêm hôm đó -- chẳng qua đêm hôm đó nơi này bằng phẳng không tì vết, bây giờ lại hơi nhô lên, tựa hồ như bên trong thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé.
Nghĩ đến ngày ấy lúc cùng Tô Tử Dương lăn giường, sắc mặt cậu ửng hồng, hình ảnh anh thở hổn hển kêu mình 'Dực', Lăng Triển Dực có chút thất thần.
Mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác ấp áp, Lăng Triển Dực mới chợt hoàn hồn, vừa cúi đầu nhìn xuống, thiếu chút nữa đem cái ly nước tiểu trong tay hất vô mặt Tô Tử Dương!
- - Tên này! Thế mà tiểu lên tay mình!
Mẹ kiếp! Lấy nước tiểu thử thai thôi mà, cậu có cần tiểu đến thỏa mãn vậy không!
Tô Tử Dương vội vàng đóng 'van xả nước' lại, vẻ mặt áy náy nói: “A! Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Nhất thời không nhịn lại được! Tôi giúp anh lấy khăn giấy!”
Lăng Triển Dực nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của người kia, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ gia hỏa này không phát hiện ra, mỗi khi anh cố gắng nín nhịn cái gì, cái khóe miệng đang cong lên cùng với cặp lông mày nhướn cao đã bán đứng anh hay sao!
- - Tên này, chính là cố ý!
Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, đem lửa giận áp xuống, chịu đựng cảm giác chán ghét đem cái ly đưa cho vị bác gái đang ngồi trên ghế, hỏi: “Mất khoảng bao lâu mới có kết quả?”
“Nhanh thôi“. Bác gái ho nhẹ một tiếng, xem hai người này đùa giỡn đủ rồi, bà nghiêm túc mang găng tay vào, nhận lấy cái ly, lấy que thử thai bắt đầu xét nghiệm nước tiểu...
Không bao lâu, kết quả xét nghiệm trên que thử thai đã có, hai vạch rõ ràng khiến mắt kính bác gái thiếu chút nữa rớt xuống. Bà kinh ngạc mà nhìn qua Tô Tử Dương, rất muốn hỏi một câu: cậu thật ra là nữ giả nam à? Nhưng vừa rồi lúc lấy nước tiểu, bà đã thấy rõ lão nhị của người ta, không có khả năng là nữ được. Nhưng mà... Kết quả này... Tình huống này là như thế nào được?!
“Làm sao vậy?” Lăng Triển Dực nhíu mày, xem bác gái này phản ứng như thế, trong lòng hắn tự nhiên có dự cảm không tốt. Chẳng lẽ nào... Thật sự mang thai?! Sao có thể?!
“Kết quả hai vạch, cậu... cậu ta... cậu ta thật sự có thai!” Bác gái nhìn chằm chằm vào hai vạch kia, khó khăn mà mở miệng nói
Tô Tử Dương vứt cho Lăng Triển Dực cái nhìn đắc ý, như đang nói: xem đi, tôi có lừa anh đâu?
Trong đầu Lăng Triển Dực nổ 'oang' một tiếng, hắn bực bội mà kéo cà vạt, tự mình nói: “Kết quả này không chính xác đúng không? Có cách xét nghiệm nào chính xác hơn không?”
“Có, xét nghiệm máu, siêu âm thai đều chuẩn hơn so với cách này!” Bác gái vội vàng đề xuất.
Nhất định là không chính xác, bằng không làm sao có thể nhìn thấy được nam nhân mang thai?!
Lăng Triển Dực lôi kéo Tô Tử Dương đi đến phòng siêu âm: “Xét nghiệm lần nữa!”
“Ê, khu siêu âm phóng xạ rất lớn, không tốt đối với đứa bé...” Tay Tô Tử Dương bị hắn kéo đến phát đau, nhịn không được khinh thường nói: “Anh nếu không muốn chịu trách nhiệm thì đứa nhỏ này tôi sẽ tự nuôi dưỡng...”
“Câm miệng!” Lăng Triển Dực quát lớn cắt lời đối phương, đẩy mạnh anh vào phòng siêu âm, lạnh lùng nói với bác sĩ: “Siêu âm thai cho cậu ta!”
Kết quả siêu âm thai đưa ra, vẫn giống với kết quả xét nghiệm nước tiểu lúc trước, Tô Tử Dương đã mang thai ba tháng...
..........