Lăng Triển Dực nháy mắt nghĩ đến đứa nhỏ kia nhất định là của mình, trong lòng lập tức vui vẻ! Nhưng ngay sau đó vẻ mặt anh bỗng nhiên cứng đờ!
Người vừa mới... Kêu Tử Dương kia... Hình như là một người đàn ông... Hơn nữa giọng điệu nói chuyện với Tử Dương còn rất quan tâm, dường như... Còn hơi mập mờ...
Càng nghĩ là càng cảm thấy nguy hiểm, ánh mắt Lăng Triển Dực chợt lướt qua quyển tạp chí ném lung tung trên cái ghế bên cạnh, trên trang bìa lại là tin tức anh cùng Tô Tử Kỳ sắp kết hôn cực kỳ bắt mắt!
Trong lòng Lăng Triển Dực thầm kêu không ổn! Chết tiệt! Nhất định Tử Dương đã thấy được trang bìa kia! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cậu ấy chắn chắn sẽ hiểu lầm!
Lăng Triển Dực nhấc chân hướng phía hành lang bên này đuổi theo, vừa đuổi theo vừa kêu: “Tử Dương!”
Mà giờ phút này, tiếng rên rỉ mỏng manh của Tô Tử Kỳ truyền đến, tất cả người bên cạnh kêu lên một tiếng.
Bước chân Lăng Triển Dực hơi sững lại, quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tử Kỳ ôm bụng xụi lơ dựa vào vách tường trượt xuống...
Lúc vừa mới tránh thoát Tô Tử Kỳ, Lăng Triển Dực dùng lực không nhỏ, suýt chút nữa là đem Tô Tử Kỳ đẩy ra, ai biết vậy mà lại làm cô động thai... Nếu cô ta thực sự mang thai...
Nhìn vài giọt chất lỏng màu đỏ rơi trên mặt đất, Lăng Triển Dực rất muốn quay đầu rời đi, nhưng bên cạnh đã cí người khác tiến lên đỡ Tô Tử Kỳ, còn có người chỉ trỏ Lăng Triển Dực: “Người trẻ tuổi, có cần phải làm vậy không? Làm người ta lớn bụng không muốn chịu trách nhiệm thì cũng không cần làm người ta sảy thai chứ? Có chuyện gì thì cũng ngồi xuống thương lượng không được à?”
“Đúng vậy, thanh niên thời buổi bây giờ... quá loạn...”
“Chàng trai trẻ, cậu thất thần cái gì? Còn không mau ôm bạn gái cậu lên khoa phụ sản lầu 3?”
“Còn chần chừ thêm nữa, cẩn thận một người hai mạng!
“......”
Từng câu chỉ trích ồn ào hỗn loạn truyền đến, Lăng Triển Dực còn muốn nhấc chân đuổi theo Tô Tử Dương cũng không thể đi được nữa.
Anh hít sâu một hơi, bất lực nhìn thoáng qua cuối hành lang, sau đó quay người bước nhanh trở về, cúi người ôm Tô Tử Kỳ đang ôm bụng rên rỉ, gần như xụi lơ trên mặt đất lên, hướng lầu 3 chạy lên.
Sau khi giải thích ngắn gọn tình huống với bác sĩ xong, Lăng Triển Dực bận rộn một buổi mới có thể nhàn rỗi. Nhưng anh biết bây giờ có đi xuống đuổi theo nhất định cũng không gặp được Tô Tử Dương.
Haizzz...
Lăng Triển Dực thở dài, vật nhỏ kia... Rốt cuộc là tại sao vẫn luôn tránh anh như tránh lũ với thú dữ vậy hả hả hả...
Nhớ đến Tô Tử Dương cũng tới nơi này kiểm tra, ánh mắt Lăng Triển Dực bỗng nhiên sáng lên, anh kéo một bác sĩ trực lại hỏi: “Cho hỏi... Vừa nãy có một người tên là Tô Tử Dương tới đăng ký khám bệnh phải không?”
“Tô Tử Dương? Tô... Tử... Dương... A, tìm được rồi, đúng vậy, anh ta xếp số 26, vừa mới gọi cậu cậu ta cả buổi trời cũng không có ai đi lên...”
“Vậy cho hỏi... Cậu ta muốn khám khoa nào vậy?” Lăng Triển Dực lại hỏi.
“Ờ... Hình như là... Khoa tiết niệu... Ừ, đúng rồi, khoa tiết niệu.”
“Khoa tiết niệu?” Lăng Triển Dực nhất thời không phản ứng kịp, tại sao lại là khoa tiết niệu? Không phải khoa phụ sản sao? Đang êm đẹp cậu ta đi khoa tiết niệu làm gì?
Lúc Lăng Triển Dực đang nghi ngờ không cẩn thận lẩm bẩm thành tiếng, bác sĩ kia nghe được anh lẩm bẩm không nhịn được cười: “Anh ta là đàn ông, đi khoa phụ sản làm gì! Anh thiệt là mắc cười!”
Lăng Triển Dực mím môi, không nói thêm nữa, khoanh tay dựa vào vách tường, nhìn khoa tiết niệu nằm xéo khoa phị sản, lại thở dài.
Quả nhiên, đàn ông mang thai vẫn úa mức không thể tưởng tượng được!
Nhưng mà không sao, cho dù tỷ lệ có nhỏ, anh cũng muốn thử một lần.
Trước đó... Lăng Triển Dực liếc mắt nhìn phòng phẫu thuật Tô Tử Kỳ, trong mắt lộ ra tinh quang. Trước khi bắt đầu cùng Tô Tử Dương, anh cần phải giải quyết cho xong Tô đại tiểu thư phiền toái này!
Dưới bóng bức tường ngoài bệnh viện thành phố, Tô Tử Dương một tay vịn tường một tay ôm bụng, nửa cong eo thở hổn hển.
Lạc Dương lo lắng nhìn cậu: “Có sao không? Vừa mới chạy nhanh như vậy... Có đau bụng hay không?”
Tô Tử Dương xua tay, yếu ớt nói: “Không sao... Để tôi nghỉ một lát... Là được rồi...”
“Thật không sao chứ? Cậu đừng có cậy mạnh!” Lạc Dương không yên tâm nhìn sắc mặt của cậu, tuy vừa rồi chạy nhanh nên mồ hôi đầm đìa nhưng không sao, gương mặt khôi ngô trắng nõn hơi đỏ, chắc là không có gì lớn ngại
Việc chạy trốn khi nãy khiến y sợ hãi, tim như nhảy lên cổ họng không hạ xuống được.
Cậu ta bị cái gì vậy? Đang êm đẹp tự nhiên chạy xuống đây, sống chết không chịu đi xin giấy bác sĩ, một hai phải về nhà.
Lạc Dương sợ cậu chạy nhanh như vậy, lỡ như động thai khí chờ lát nữa đau bụng sẽ không tốt. Nên y mới ngăn không cho cậu rời khỏi bệnh viện mà dẫn cậu lại chỗ bóng mát này để nghỉ ngơi một chút. Xác định Tô Tử Dương thật sự không có chuyện gì, y mới dám dẫn cậu về nhà.
Một lúc sau, Tô Tử Dương xoa bụng, cảm giác không căng giống lúc nãy cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhếch miệng cười hì hì: “Được rồi, không sao đâu, về nhà thôi!”
“Cậu không lấy giấy xin nghỉ phép nữa?” Lạc Dương nghi hoặc nhìn Tô Tử Dương, không thể hiểu được rốt cuộc cậu trốn cái gì.
“Không lấy, tôi đang nghĩ, hai ngày nay tình trạng ốm nghén hình như là bớt không ít, hay là... Tôi tiếp tục đi làm!” Tô Tử Dương phun ra một câu nói hùng hồn.
Khoé miệng Lạc Dương co rút: “Mấy ngày trước có người nôn tới chết đi sống lại gào hết trong lúc mang thai tuyệt đối không đi làm là ai hả?”
Tổ Tử Dương cào mặt, cười ha ha, kéo Lạc Dương ra ven đường đi: “Cái đó nói sau đi, tôi mười ngày phép năm có thể sử dụng, trước hết cứ xin nghỉ phép bằng cái này đi, nếu còn nôn nhiều qua thì tôi lai đi xin đơn nghỉ bệnh.
Lạc Dương hết cách đành phải đi lên phía trước cùng cậu, sau đó đứng ở ven đường vẫy tay gọi taxi, lên xe, về nhà!
Đúng là bị Lạc Dương nói trúng, Tô Tử Dương về nhà lại ôm bồn cầu nôn hết nửa ngày vì di chứng say xe lần hai, chờ đến lúc cậu nôn đến đầu váng mắt hoa cả người vô lực sau đó lăn lên giường, không bò dậy nổi, cơm chiều cũng là Lạc Dương làm mang vào phòng cho cậy mới miễng cưỡng ăn một ít.
“Anh nói đúng, tôi nên ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai vẫn tương đối quan trọng hơn.”
Ngày hôm sau, Lạc Dương dùng hết cả sức cũng không gọi Tô Tử Dương từ trong ổ chăn dậy được, bất đắc dĩ y đành phải chừa cơm lại cho cậu rồi đi dạy ở trường đại học.
Hết tiết, Lạc Dương tự mình đi bệnh viện tìm người bạn tốt kia lấy giấy nghỉ ốm sau đó mới về nhà.
Tô Tử Dương còn mơ màng ngủ, bộ dạng nửa chết nửa sống.
“Hôm nay nôn hết mất lần rồi?”
“... Mới nôn xong lầm thứ sáu...”
“A, đây là giấy nghỉ ốm tôi giúp cậu lấy nè, thấy cậu vầy chắc cũng không đi công ty được. Ngày mai tôi có một tiết, chờ tôi lên lớp xong thì đi công ty xử lý thủ tục nghỉ phép, cậu có muốn giải thích thêm gì không?”
Lạc Dương thả giấy nghỉ ốm xuống, mở tủ lạnh ra xem, thấy cơm mình chuẩn bị cho Tô Tử Dương cậu không có ăn một miếng, có chút bất lực nói: “Ăn không vô cũng phải ráng ăn một chút, bằng không làm sao có dinh dưỡng được?”
Tô Tử Dương híp mắt nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ thăm dò Lạc Dương, miễng cưỡng nói: “Thật sự ăn không vô...”
“Được rồi, chờ lát nữa tôi giúp cậu nấu hai cái trứng gà, bây giờ bảo bảo chắc cùng gần bốn tuần tuổi rồi, ăn nhiều trứng gà tương đối tốt.”
“Tha cho tôi đi!” Tô Tử Dương kêu rên, trứng gà có nhiều cách ăn như vậy, cậu ghét ăn nhất chính là canh trứng gà... Trời ơi!
“Vì bảo bảo suy nghĩ.” Lạc Dương không hề cùng cậu thương lượng, sau khi tự quyết định liền đi vào nhà bếp bắt đầu nấu cơm.
Tô Tử Dương khẩy khẩy đồ ăn vặt Lạc Dương mang về, thấy một túi mận chua, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Tôi thích ăn cái này!”
Lạc Dương cũng không lại đây xem, trực tiếp cao giọng đáp: “Thích ăn cái gì thì ăn cái đó, không cần phải nói với tôi!”
“Cám ơn!” Tô Tử Dương xoay người ngồi dậy, khoanh chân đem bịch mơ chua mở ra, lấy hai viên ném vào miệng, vị chua lan ra nhưng cậu lại hoàn toàn không để ý, ăn đến ngon miệng.
Ăn gần hết nủa túi mơ chua, Lạc Dương cũng làm cơm xong. Tô Tử Dương bị y khuyên can mãi mới miễng cưỡng ăn nữa cái trứng gà, sau đó nói cái gì cũng không muốn ăn
“Địa chỉ công ty cậu ở đâu? Viết cho tôi, tôi giúp cậu đi làm giấy nghỉ phép, sau đó đem mấy đồ vật thuộc về cậu trong công ty liệt kê hết ra, đến lúc đó tôi mang về cho cậu.” Ăn cơm xong, rửa hết chén dĩa, Lạc Dương cầm giấy bút đưa cho Tô Tử Dương phân phó.
“Này cũng ngại quá đi, tôi đi cùng anh vậy!” Tô Tử Dương gãi đầu, xấu hổ nói.
Lạc Dương đẩy mắt kính, dựa vào cạnh bàn cười nói: “Thôi, đừng khách sáo, viết nhanh đi, viết xong tôi còn đi ngủ, ngài mai tôi có có lớp tiết một buổi sáng, buồn ngủ chết.”
“Vậy được rồi.” Tô Tử Dương viết địa chỉ công ty mình xuống, sau liệt kê mấy đồ dùng văn phòng của mình, sau đó đưa cho Lạc Dương “Sau này sẽ mời anh một bữa cơm thịnh soạn.”
“Nhớ kỹ đó, sau khi bảo bảo chào đời sẽ đòi cậu sau!” Lạc Dương cầm lấy tờ guấy gấp hai lần rồi bỏ vào thí áo, sau đó để gói mơ chua để trên đầu giường của cậu “Nửa đêm nếu thấy khó thì có thể ăn một viên, tôi đi ngủ đây, ngủ ngon.”
“Ngon ngon.”
Cái người tên Lạc Dương này thoạt nhìn hiền lành hoà nhã, khi y đến công ty Tô Tử Dương xử lý thủ tục nghỉ phép thì lịch sự thành thạo, cười chào hỏi với các đồng nghiệp quen biết Tô Tử Dương. Nhưng sau khi y nộp đơn xin nghỉ phép xong, khi xách theo một đống thiết bị chụp ảnh phải đi, vài đồng nghiệp của thậm chí cấp trên của Tô Tử Dương nói bọn họ sẽ đến thăm Tô Tử Dương, yêu cầu y nói tên bệnh viện Tô Tử Dương đang nằm, Lạc Dương lắc đầu cười: “Xin lỗi, cậu ấy hiện tại cần yên tĩnh tịnh dưỡng, chỉ sợ không thể nói cho mọi người biết được, chờ cậu ấy khoẻ chắc cậu ấy sẽ báo cho công ty biết. Cám ơn, tạm biệt.”
Sau khi Lạc Dương bắt xe rời đi, xe Lăng Triển Dực dừng lại trước cửa công ty của Tô Tử Dương...
..........