Không đến mấy ngày, phủ của Lạc Trần đã an trí ổn thỏa.
Thế là Lạc Trần không ở lại Tiết gia nữa mà mang ta tới phủ riêng của hắn.
Nơi này tuy không khí thế bằng Tiết phủ, nhưng cũng có nét thanh nhã. Ta càng nhìn càng thích, chỉ là thời gian ta ở lại cũng không nhiều nữa,
nơi này cùng ta cũng không liên quan đến nhau.
Lạc Trần dọn về
đây được mấy ngày rồi, hắn hình như càng lúc càng bận, suốt ngày mang
theo ta vào cung rồi về phủ, về phủ rồi vào cung. Ta thấy việc triều
đình thật phiền toái. Cho nên mỗi khi hắn vào cung thì ta lăn ra ngủ,
mãi đến khi hắn hạ triều, vào trong xe ngựa rồi mới gọi ta dậy.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi không thích triều đình sao?”
Ta than thở: “Toàn chạy theo danh lợi, tranh quyền đoạt thế, thật phiền“.
Lạc Trần cười, khẽ thì thào: “Vậy sao....”
Hắn không nói gì nữa, rồi đem ta trở lại vào túi hương.
Về đến quý phủ, hạ nhân thấy Lạc Trần liền lập tức chạy đến thông báo Tiết lão gia và phu nhân, còn có Tương Tư đến đây, hiện đang ở đại sảnh đợi. Lạc Trần nghe vậy cũng tức tốc đi đến đó.
Ta ở trong túi hương
có thể cảm giác được Lạc Trần đang đi rất nhanh, nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng, vững vàng, nên ta cũng không bị xóc nhiều.
Lạc Trần tới đại sảnh, rồi bọn họ hàn huyên một lúc, cũng không đề cập tới chuyện hôn lễ của Tương Tư.
Lúc này Tiết lão gia thở một hơi rồi nói: “Trần nhi à, thời gian qua ngươi
bận như vậy, nhưng vẫn phải chú ý đừng để mình bị mệt quá“.
Lạc Trần cười: “Lão gia đừng lo lắng, Lạc Trần không sao cả“.
Tiết phu nhân cười khanh khách nói: “Vẫn còn gọi chúng ta là lão gia, phu nhân nữa. Nên sửa cách gọi thôi“.
Lạc Trần nhàn nhạt cười trả lời: “Vâng...”
Ta sốt ruột đụng đụng hắn, hắn lúc này mới dừng một chút rồi nói: “Thời
gian này Lạc Trần quả thật rất bận, về chuyện lúc trước con nói là đến
khi quý phủ ổn thỏa rồi sẽ đến Tiết gia cầu thân....Mong lão gia, phu
nhân thứ lỗi“.
Tiết lão gia liền nói: “Việc này bọn họ không
biết, nhưng chẳng lẽ ta còn không hiểu sao? Thời gian nghỉ ngơi của
ngươi bây giờ cũng rất ít, chúng ta có thể hiểu“.
Mấy người im lặng một lát, lại nghe Lạc Trần nói: “Hai người yên tâm. Trong vòng ba ngày tới, Lạc Trần sẽ đến quý phủ cầu thân“.
Tiết phu nhân vội đáp: “Được, được, được....Ta chờ con rước nha đầu này về,
cũng sẽ dạy bảo tốt con bé, không để con bé tự do ra ngoài nghịch ngợm
đâu“.
Tương Tư xấu hổ kêu vài tiếng, dù không nghe rõ, nhưng ta
biết là nàng đang thẹn thùng. Ta lúc này mới an tâm một chút, lại có
chút bực Lạc Trần, rõ ràng đã nói sẽ sớm cưới vợ, hại ta lại phải nán
lại thêm mấy ngày, nhiều việc ở trần gian rất phiền toái, không được như Ly hận thiên, vừa thanh nhàn vừa yên tĩnh. Cứ nghĩ đến, ta lại tò mò
không biết chúng Phật tử ở Ly hận thiên bây giờ ra sao rồi?
Lạc
Trần đã nói nội trong ba ngày hắn sẽ đến Tiết gia cầu thân, cho nên hôm
này hắn vội vàng giải quyết việc trong triều sớm rồi đi chuẩn bị sính
lễ, bận tối mày tối mặt, thời gian nói chuyện với ta cũng ít đi.
Sang ngày thứ hai, Lạc Trần chuẩn bị đến Tiết phủ đưa sính lễ, thì có chuyện ngoài ý muốn xảy đến. “Chuyện ngoài ý muốn” này chính là Tề vương.
Nói tới Tề vương ta cũng có chút ấn tượng, chính là buổi tối hôm đó hắn đã
quấy rầy buổi gặp mặt của Lạc Trần và Tương Tư. Người này đúng là không
chọc người không vui, vừa không lễ độ, lại bá đạo, tuy trên người hắn bị phong ấn linh lực, nhưng ta nghĩ với phẩm đức của hắn cũng không thể
nào là thần tiên tốt.
Sự việc ngoài ý muốn thứ hai xảy ra vào sau buổi chiều hôm nay.
Lúc đó Lạc Trần đang ở trong cung gặp mặt hoàng đế, bọn họ cùng một đám đại thần bàn luận đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.
Một lúc sau nghe được tiếng cười vui vẻ không kiêng dè gì, mọi người đều im bặt, mà ta vì tò mò nên cũng lặng lẽ ẩn thân rồi chạy ra.
Tiếp
đó thì thấy một bóng người xông vào, thấy hoàng đế cũng không hành lễ,
chạy đến trước mặt hắn hì hì kêu một tiếng “Phụ hoàng“.
Hoàng đế cười, cũng không tức giận, nhàn nhạt trách cứ nàng: “Lớn như vậy rồi mà không có chút lễ nghi gì cả“.
Nữ tử vẫn vui vẻ kề cận bên hoàng đế: “Hôm này con vừa mới trở về, phụ
hoàng cũng không đến thăm con, nên con liền đến thăm phụ hoàng“. Nói
xong nàng hừ hừ, “Cũng không biết là vị khách quý nào đến khiến phụ
hoàng quên luôn cả con“.