Sau khi nghe xong chuyện của Chiết Lan, ta không khỏi cảm thấy thổn thức một chút.
Đúng lúc tiếng bước chân của Chiết Lan vang lên, ta liền thả lỏng rồi vội hỏi hắn, “Có phát hiện ra cái gì không?”
Chiết Lan không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng, “Không phát hiện ra cái gì cả. Chúng ta vẫn phải tìm cơ hội ra ngoài cung để tìm hồn phách của
thiên tôn”.
Ta gật đầu, lại nghe Xuyên Huyền nói, “Xem ra có không ít chuyện đã xảy ra”.
Nghe hắn nói thế, ta không khỏi có chút lo lắng cho Chiết Lan. Tuy tiếp xúc
với hắn chưa được bao lâu nhưng ta thấy hắn cũng là người biết có ân báo ân, suốt thời gian vừa rồi nếu không có lòng trung thành với Xuyên
Huyền thì chỉ với tiên thân ta mượn được cũng chả thể tới được đến bước
này. Hiện giờ chúng ta đang ở thế hạ phong, nếu tâm trạng Chiết Lan mà
không tốt, vậy thì thời gian tới không khí trên đường đi sẽ rất trầm
lặng.
“Chiết Lan…” Ta gọi hắn, nhưng cũng không biết nên an ủi như thế nào cho phải.
Chiết Lan chắc là cũng đoán được ta muốn nói gì, liền cười nhẹ, “Đừng lo lắng, ta không sao”.
Ta tự nhắc nhở mình không được nhiều lời nữa, xem ra hắn cũng đồng cảnh
ngộ với ta, là một người lưu lạc chân trời góc bể, không có chốn để về.
Nghĩ một lúc liền thấy hơi mệt nên ta bảo hắn trở về.
“Ta quên đường về mất rồi…”
Ta ngẩn người, không ngờ Chiết Lan cũng có những lúc như thế này. Ta vừa
buồn cười vừa không biết phải làm sao. Lúc này mới nhớ ra chiếc chuông
Ức Cẩn đưa cho ta, ta bèn lấy ra lắc vài cái.
Không bao lâu sau thì có người tới đây.
“Linh Nhược cô nương, Chiết Lan công từ, mời theo ta”.
Chiết Lan dẫn ta đi theo cung nữ đó. Ta cảm thấy giọng của nàng ta có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra nổi.
Hay nàng ta là Phật tử trên Ly Hận Thiên từng nói chuyện với ta, vì gặp chuyện gì đó nên mới phải xuống quỷ giới này?
Nhưng nghĩ lại thì ta không nhớ nổi là mình đã từng nói chuyện với Phật tử nào như thế cả.
Về tới tẩm điện, Ức Cẩn vừa thấy người liền chạy tới nắm tay ta.
“Tiểu Phật tử nhà ngươi, sao lúc nào cũng khiến cho người ta lo lắng như thế chứ!”
Ta vừa nghĩ thầm “ta cũng có bị sao đâu” thì đã bị Ức Cẩn ôm, “Sao ngươi
chạy đi lâu như thế, cũng không lắc chuông, ta còn phái người đi tìm
ngươi nữa mà tìm không thấy”. Nàng nói xong liền nghẹn ngào, “Nếu có
chuyện gì thì ta làm sao yên tâm nổi đây…”
Ta cười cười, hóa ra nàng lo lắng quá mà thôi.
“Ngươi yên tâm, ta muốn đi nhiều nơi một chút nên không lắc chuông, sau đó Chiết Lan lại không nhớ đường về nữa”.
Ức Cẩn nghe xong liền quay về phía Chiết Lan cười, “Nhìn không ra đấy!
Bình thường ngươi vẫn luôn bình tĩnh, hóa ra cũng là người mù đường à”.
Ta cũng cười theo. Bỗng nhớ tới cung nữ có giọng nói quen thuộc kia, ta
liền hỏi Ức Cẩn, “Tiểu cung nữ vừa mới dẫn đường cho chúng ta là ai
thế?”
Ức Cẩn dừng một chút, “Sao ngươi lại có hứng thú với tiểu cung nữ đó thế? Ngươi quen biết nàng ta à?”
“Nghe giọng nói có hơi quen thuộc, có thể đó là Phật tử trước kia sống cùng ta trên Ly Hận Thiên.”
“Thân phận của cung nữ kia thì ta không biết. Có điều ngươi đã nói thế thì để ta bảo Trạch Vực để ý đến nàng ta một chút”.
“Trạch Vực?” Tên này ta chưa từng nghe qua.
Ức Cẩn quanh co một hồi rồi mới nói, “Cơ Trạch Vực, đó là Quỷ vương”.
Ta cười cười, “Không ngờ tên của Quỷ vương này cũng đẹp đến thế!”
Ức Cẩn khụ hai tiếng rồi nói, “Nhắc đến hắn ta làm gì. Để ta đưa ngươi đi nghỉ một lát, ở đây vẫn còn nhiều chỗ thú vị lắm!”
Sau đó chúng ta bỏ lại Chiết Lan phía sau. Đối với mấy chuyện ở dưới quỷ
giới, ta cái gì cũng không biết, chưa từng nhìn qua hoặc nghe nói qua,
có chăng cũng chỉ nghe nói nơi đây âm trầm, lạnh như băng. Nhưng quỷ
giới mà Ức Cẩn miêu tả lại rất khác so với những gì ta được nghe trước
đó.
“Hôm nay có chuyện gì thú vị không?” Ức Cẩn không đợi ta trả
lời đã nói tiếp, “Đủng rồi đúng rồi, lúc trước Trạch Vực…À…Quỷ vương có
cho ta vài thứ, ta để lại cho ngươi rất nhiều, bây giờ đưa ngươi đi xem
thử đã”.
Ức Cẩn đưa ta vào trong một gian phòng, vừa tới cửa ta
đã ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng, ta hỏi nàng đấy là hương gì thì Ức
Cẩn nói, loại hương này nàng cũng không rõ luyện chế như thế nào, chỉ
biết là chỉ có ở quỷ giới mới có loại hương này.
Ta cũng không
phải là không thích mùi hương này, nhưng ngửi thấy lại không khỏi nhớ
tới Nam Cung. Tuy Nam Cung có lừa gạt ta, nhưng trừ điểm ấy ra thì hắn
đối xử với ta rất rất tốt.
Ức Cẩn ở bên cạnh cười đùa mãi, chắc là Quỷ vương kia đã tặng nàng không ít vàng bạc châu báu và trang sức rồi.
Ta đang xuất thần thì Ức Cẩn lên tiếng, “Thử cái này xem”.
Nói xong nàng lại cầm thứ đó cắm lên đầu ta, có vẻ như đó là một cây trâm. Ôi dù sao cũng vô dụng, ta cũng đâu nhìn được.
Ức Cẩn lại nói, “Ấy…Hơi tục, không xứng với ngươi”.
Ta cười cười, “Có sao đâu, dù sao ta cũng không nhìn được”.
Ức Cẩn bất mãn, “Nữ nhân phải biết tự làm đẹp cho mình, cái này Tiểu Phật
tử ngươi không hiểu đâu. Mắt sẽ có cách để chữa khỏi, tội gì ngươi cứ
phải mộc mạc như thế, Chiết Lan nhìn cũng sẽ không thích đâu. Người mình thích lại không thích mình, sẽ rất khổ sở…Huống chi đêm nay hắn còn
phải đưa ngươi ra ngoài nữa, nữ tử ở dưới quỷ giới so với yêu giới lại
càng biết cách ăn mặc hơn. Ngươi thật sự muốn để bọn chúng nhìn Chiết
Lan đưa một nữ tử một thân bạch y như quỷ đi ra ngoài hả?”
Ta cúi đầu không nói gì, Ức Cẩn lại nghĩ là ta ngượng ngùng bèn cười cười.
Nàng không hề biết lòng ta trước nay chỉ có một người duy nhất, bây giờ
phải diễn trò với Chiết Lan, thật sự là ủy khuất cho hắn.
Ức Cẩn
lại loay hoay trên đầu ta một hồi, làm ta nhớ tới lúc trước khi Lạc Trần chải tóc giúp ta. Thời gian tựa như đã qua trăm ngàn năm vậy… Cây lược
gỗ mà Lạc Trần từng mang theo, ta vẫn còn giữ trong người. Nhưng hắn
không bao giờ chải tóc giúp ta nữa rồi.
“Ức Cẩn”.
“Hả?”
“Nam nhân chải tóc cho nữ nhân, chính là biểu thị hắn thích nàng ta sao?”
Ức Cẩn dừng một chút rồi cười, “Đương nhiên rồi! Vẽ lông mày, chải tóc tuy chỉ là những việc bình thường, nhưng đó lại là cách biểu đạt tình cảm
của phu thê dành cho nhau. Hơn nữa nam nhân mà chịu làm chuyện đó cho nữ nhân, vậy chứng tỏ hắn rất yêu người đó. Nhưng sao ngươi lại hỏi cái
đó? Hay là Chiết Lan từng chải tóc cho ngươi rồi? Ngươi chê ta chải tóc
không đẹp sao?”
“Không phải. Ức Cẩn…” Ta lôi chiếc lược từ trong áo ra, “Ngươi dùng lược này chải tóc cho ta được không?”
Ức Cẩn cầm lấy, tựa hồ đánh giá một hồi rồi mới nói, “Lược này có chỗ nào đặc biệt à?”
Ta không nói, đương nhiên là đặc biệt. Nhưng kể từ lần này trở về sau, nó sẽ trở thành một chiếc lược bình thường…
“Giúp ta chải đi”.
“Được”.
Động tác của Ức Cẩn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cả hai chúng ta đều trầm mặc.
Ta có cảm giác người đang chải tóc cho ta chính là Lạc Trần, Lạc Trần
của năm nào vẫn hay gọi ta là “Tiểu Linh Nhược”.
Một lúc sau Ức Cẩn vỗ tay nói, “Nhìn cũng được đấy chứ!”
Nói xong nàng lại ghé vào tai ta, nắm nhẹ lấy cằm ta, “Nhìn đẹp lắm, chắc
chắn Chiết Lan cũng sẽ thích. Đợi một lát nữa ta thoa cho ngươi một chút son và bột phấn, khẳng định còn đẹp nữa”.
Ta vội cự tuyệt, “Thôi, làm nhiều như thế để làm gì, ta không muốn”.
“Sao có thể chứ? Ta đều chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, nếu không đẹp thì ta lại tẩy sạch giúp ngươi, không cần lo đâu”.
Sau đó nàng lấy bột phấn ra, mùi như hoa anh đào nhưng rất dễ chịu. Dặm
phấn lên mặt có chút mát mát, cũng không khó chịu như ta tưởng nên ta
mặc kệ nàng.
“Đừng dặm nhiều quá nhé!”
“Yên tâm yên tâm, cứ giao cho ta, đêm nay ngươi nhất định sẽ trở thành mỹ nhân hút hồn nhất”.
Ta than thở, “Ta không muốn khiến người khác chú ý”.
Ức Cẩn không nói gì, lại tiếp tục dặm phấn cho ta.
Qua một lúc sau, Ức Cẩn bảo ta đứng dậy, “Aiz… Ta nói này, ta nhớ rõ lúc
trước Lạc Trần từng mua cho ngươi rất nhiều xiêm y đẹp, sao ngươi cứ
nhất nhất mặc một màu trắng mộc mạc như thế này chứ?”
Nàng vừa
nhắc tới Lạc Trần, cả người ta liền cứng lại. Ức Cẩn không phát hiện ra, lại nói tiếp, “Cũng may ta đã chuẩn bị mấy bộ”.
Dứt lời Ức Cẩn
liền gọi người đưa y phục vào. Nàng lựa một lúc mà chưa được, lúc này
cung nữ có giọng nói quen thuộc kia lại đưa cho Ức Cẩn xem một bộ, nàng
mới cầm lấy mang cho ta mặc thử.
Ta kệ Ức Cẩn làm, còn mình dùng linh thức hỏi Xuyên Huyền, “Xuyên Huyền, về sau ngươi có chải tóc cho Tương Tư không?”
Xuyên Huyền tựa như suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Đương nhiên, nếu nàng trở thành nương tử của ta, ta đương nhiên sẽ chải tóc cho nàng cả đời”.
“Ra vậy…”
Xuyên Huyền dường như nhận ra điều gì đó, rồi lại im lặng. Ta lại nói, “Ta
chỉ là nghĩ, về sau ta gả cho người kia, hắn có phải cũng sẽ chải tóc
cho ta không…”
Xuyên Huyền than nhẹ, “Đương nhiên rồi”.
“Ừm, nghĩ cũng đúng…Sau này ta cũng mong hắn có thể chải tóc, vẽ mày cho ta, chúng ta sẽ như thế cả đời”.
“Như thế là tốt rồi…”
Thanh âm của Xuyên Huyền tựa như có chút lo lắng, lại có chút an tâm, lại tựa như có chút ưu sầu đau khổ.