Sau khi thỏa thuận xong với Cơ Trạch, ta liền đi nói chuyện với Ức Cẩn, còn không ngừng khen Cơ Trạch tốt như thế này như thế kia.
Có điều Ức Cẩn cũng thật thông minh, nàng vừa nhìn thấy ta đã cười nói, “Tiểu Phật tử, ngươi khen nhiều như thế, không phải là hắn nhờ ngươi tới thuyết phục ta chứ?”
Ta giật mình, gượng cười nói, “Chuyện này hả…Tuy nõi thế cũng đúng nhưng hắn không phải thật sự rất tốt sao?! Hơn nữa ta hiện giờ…Tương lai của ta và Chiết Lan khó biết trước sẽ như thế nào, các ngươi cũng không dễ dàng gì, chi bằng lúc này các ngươi tiến hành trước cho chúng ta được an tâm đi!”
Ức Cẩn nghe xong cười ha ha, sau đó lại thở dài, “Tiểu Phật tử, không phải ta không muốn gả cho hắn, nhưng dù sao chúng ta cũng là tiên yêu không cùng đạo, dù thiên giới không tìm chúng ta gây phiền toái, nhưng thiên kiếp thì cũng không thể tránh khỏi. Huống chi…” Ức Cẩn dừng một chút, “Huống chi ở trên thiên giới ta cũng đã có đính ước…”
Ta cả kinh, “Đính ước??? Sao ta lại không biết chuyện này?”
Ức Cẩn dừng một lát lại bất đắc dĩ cười, “Ngươi đương nhiên không biết. Việc này ta chỉ từng nói với Khuynh Nhan thôi”.
“Vậy…Người đó là ai? Có thể so với Cơ Trạch sao?”
Ức Cản than nhẹ, “Cũng không phải như thế, nhưng hắn có ân cứu mạng với ta, cho nên lúc trước ta liền đáp ứng lấy thân báo đáp”.
Ta có chút nổi nóng, cuối cùng đành thở dài một hơi, “Ngươi…Ngươi sao có thể qua loa đáp ứng người ta như thế chứ?! Ngươi nói thật đi, hắn rốt cuộc là ai? Hắn thúc giục ngươi à? Hiện giờ đang ở nơi nào? Là người của giới nào?”
Ức Cẩn không nói gì, một lát sau nở nụ cười nói, “Tiểu Phật tử, ngươi một lúc hỏi ta nhiều vấn đề như thế, ta làm sao trả lời được đây?”
Ta nhất thời ngơ ngác, luống cuống đứng một bên chờ nàng trả lời.
Ức Cẩn vẫn là bình tĩnh hơn ta. Nàng nắm tay ta nói, “Ngươi không cần sốt ruột như thế. Kỳ thật người đó cũng không trả lời ta, hắn đã quen cuộc sống tự tiêu tự tại, chính là cảm thấy có người bên cạnh sẽ rất phiền hà nên hắn mới luôn ở một mình. Khi đó ta cũng không biết, chỉ luôn nghĩ biện pháp báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Có điều đã qua nhiều năm rồi, cũng không biết người đó đi nơi nào, chắc là hắn vẫn ngao du tứ hải, vẫn chưa chơi đủ. Ta cũng không biết hắn còn nhớ tới lời hứa hẹn của ta với hắn năm xưa không. Hay là hắn đã nghe được nhiều nữ tử nói với hắn như thế rồi, nên đối với lời ước hẹn của ta hắn đã sớm bỏ qua rồi”.
Ta lại nhen nhói lên hy vọng, vội hỏi, “Vậy kệ hắn đi. Người này thật không đáng tin. Cơ Trạch tốt hơn hắn nhiều. Ngươi xem hắn đã chờ ngươi được vạn năm rồi. Ngươi cũng đã nói ân nhân cứu mạng của ngươi không biết chừng nào mới xuất hiện, thậm chí đến giờ phút này ngay tên hắn ngươi cũng không biết, hơn nữa chưa chắc người ta đã để ngươi vào trong lòng, mà kể cả có thì sau này không chắc là người đó sẽ đối xử tốt với ngươi. Nhưng Cơ Trạch thì không như vậy, hắn thương ngươi chiều ngươi như vậy, khẳng định về sau sẽ đối xử với ngươi như với Phật tổ. Tuy rằng các ngươi sẽ chịu thiên kiếp nhưng nhất định hắn có cách để vượt qua chuyện này. Ngươi cũng không cần lo lắng, vẫn là sớm gả cho hắn đi thôi, tránh cho đêm dài lắm mộng”.
Ức Cẩn nghe ta nói thế liền buồn cười nói, “Tiểu Phật tử ngươi, nếu có kiếp sau nên đi làm bà mối đi!”
Ta ngẩn người, cũng không quản được nhiều như thế liền tiếp tục khuyên nàng, “Ngươi cứ kệ kiếp sau của ta! Ngươi đồng ý đời này gả cho Quỷ vương đi!”
“Nhưng ta thực sự không thể đáp ứng”. Nàng có chút bất đắc dĩ nhìn ta, “Ta cũng vừa nói với ngươi rồi, tuy ta không biết hiện giờ ngươi đó ở đâu, nhưng lời hẹn ước còn đây, nếu ngày nào đó hắn nhớ ra, vậy không phải là ta đã bội ước sao?”
Ta gấp đến độ liên tục thở hắt, “Ngươi…Ngươi rõ ràng là không muốn gả cho Cơ Trạch mà, cần gì phải tìm nhiều cớ như thế chứ, cái gì mà thần tiên ngao du tứ hải, ta thấy làm gì có người nào như thế đâu”.
Ức Cẩn cười cười, “Vế trước ngươi nói đúng rồi, nhưng thật sự chuyện này ta không lừa ngươi, quả thật có người như thế mà”.
“Vậy..Vậy rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới có thể bằng lòng gả cho Cơ Trạch?”
Ức Cẩn im lặng nửa ngày, sau đó mới kéo tay ta hỏi, “Tiểu Phật tử, ngươi không phải là có chuyện nhờ hắn chứ?”
Ta sửng sốt vội lắc đầu, “Không có! Không có!” Có điều nhìn vẻ mặt không tin của Ức Cẩn, ta biết ai cũng nhìn ra là ta nói dối rồi, cuối cùng đành nói với nàng, “Ta đúng là có một vài việc nhờ hắn, đây cũng là giao dịch lúc đó của chúng ta…”
Ức Cẩn hừ nhẹ, “Quả nhiên…” Đột nhiên mắt nàng sáng ngời, có chút hung hãn, “Có phải hắn uy hiếp ngươi, nếu ngươi không thể thuyết phục ta thì sẽ đuổi các ngươi ra khỏi quỷ giới rồi giao cho thiên giới không?”
Ta không ngờ nàng lại nghĩ theo chiều hướng này, đành biết thờ biết thế mà gật đầu, “Ừm, hắn còn nói sẽ khiến Chiết Lan bị thương đầy mình, đoạt tiên thân của hắn”.
Ức Cẩn cười lạnh, “Quả nhiên…” Sau đó nàng thở dài, “Có điều đây đúng là địa bàn của hắn, có thể lưu lại chúng ta ở đây đến bây giờ đã là tốt lắm rồi…”
Ta càng sốt ruột hơn, nàng quả nhiên là đang muốn vứt bỏ chúng ta rồi.
“Ức Cẩn…” Ta vội kéo tay nàng cầu xin, “Ta có thể để thiên giới bắt đi, nhưng Chiết Lan…” Ta bày ra bộ dạng ủy khuất, “Ngươi nhờ hắn cứu Chiết Lan là được rồi…”
Ức Cẩn im lặng nửa ngày, trong giọng nói chứa đầy áy náy và lo lắng.
“Nhưng ta..”
“Ngươi rốt cuộc là sợ cái gì?” Ta không khỏi hỏi nàng.
Ức Cẩn hơi giật mình đứng lên, nàng giải thích, “Linh Nhược, ta không muốn làm khó ngươi, nhưng ta thật sự không có lừa ngươi. Ta đối với người kia…Ta…”
“Ngươi thích hắn?”
“Ta không biết…Ta cũng thích Cơ Trạch, nhưng ta không quên được ngươi kia. Cho nên mấy năm nay ta nghe nói Cơ Trạch ở quỷ giới mà cũng chưa từng tới đây thăm hắn. Nếu không phải vì lần này quá mức khẩn cấp, ta cũng sẽ không đưa các ngươi tới đây…”
Ta cũng không biết làm sao, Ức Cẩn không sai, nàng thích tên thần tiên ngao du tứ hải kia cũng không sai, nàng không muốn lúc này gả cho Cơ Trạch cũng không sai…Nhưng…Nhưng nói thì nói vậy, Xuyên Huyền phải làm sao đây? Tàn hồn hắn còn chưa thu thập đủ, nếu ta nhớ không nhầm, thời gian ta còn lại chỉ còn có năm ngày thôi…
“Ức Cẩn…”
Ta còn muốn nói thêm nhưng không có lý do gì để miễn cưỡng nàng nữa.
Ức Cẩn thở dài, “Thôi, tóm lại ta thiếu nợ ngươi rất nhiều, nếu lần này có thể thành toàn cho ngươi và Chiết Lan, thực ra cũng là chuyện không tồi”.
Ta lắc đầu, không dám nói ta và Chiết Lan căn bản không có gì, chỉ khuyên nàng, “Không không, ngươi không cần miễn cưỡng. Cơ Trạch cũng sẽ không làm vậy với ta và Chiết Lan đâu, hắn cũng chỉ hù dọa chúng ta thôi. Ngươi nếu không muốn thì không cần làm. Ta đã như vậy, sao có thể kéo ngươi giống như ta chứ…”
“Ta đúng là thích Cơ Trạch. Chỉ là không hiểu được vì sao mình không buông bỏ người kia xuống được thôi”.
“Nếu không bỏ xuống được sẽ không phải miễn cưỡng chính mình, nếu lcú đó hắn trở về ngươi muốn hối hận cũng không kịp! Ngươi cũng biết…Ngươi cũng biết quy củ của quỷ giới, nếu ngươi gả cho Cơ Trạch, vậy ngươi sẽ không thể bỏ hắn mà đi nữa”.
Ta nói đến đây lại không khỏi thầm thở dài một phen, quỷ giới còn si tình hơn so với nhân gian, thậm chí là tiên giới…
“Linh Nhược…”
Ức Cẩn còn muốn nói thì đã bị một âm thanh đánh gãy.
“Nàng còn nhớ tới vị thần tiên cứu nàng năm đó?”
Ta và Ức Cẩn đều ngẩn ra, nhìn về phía Cơ Trạch đang đi từ phía cửa.
“Ức Cẩn, nàng quả nhiên là vì còn nhớ rõ người đó nên không muốn gả cho ta?”
Ta nhíu mi, sao nghe hắn nói cứ như thể hắn cũng biết người đó nhỉ…
Không biết Ức Cẩn làm cái gì mà một lúc sau Cơ Trạch cười rộ lên vài tiếng, “Hóa ra trong lòng nàng có hắn…Không….Trong lòng nàng có ta”. Hắn bỗng nhiên tiến lên, kéo Ức Cẩn qua, còn Ức Cẩn vẫn nắm tay ta không buông.
“Ức Cẩn, chúng ta đã bỏ lỡ tám nghìn sáu trăm năm, nàng thật sự muốn tiếp tục cách xa ta như thế sao?”
Ức Cẩn tựa hồ cũng bị choáng váng một phen.
Lúc này Cơ Trạch cười cười nói, “Làm gì có thần tiên ngao du tứ hải nào chứ, chỉ là ta làm một chút phép thuật lừa nàng thôi”.
Ô! Hóa ra Cơ trạch chính là vị thần tiên đã cứu Ức Cẩn sao? Nhưng hắn rõ ràng là quỷ mà… Hơn nữa tu vi khi đó của Ức Cẩn cũng không kém hắn là bao, hẳn là sẽ không thể nhìn ra phép thuật biến hình của hắn chứ nhỉ?!
“Ngươi..là ngươi?”
Hiển nhiên Ức Cẩn cũng không dám tin.
Cơ Trạch lên tiếng, “Là ta, đương nhiên là ta. Lúc ấy nàng lịch kiếp thành tiên ở nhân gian, ta tính ra kiếp nạn của nàng rất nạng, cho nên luôn ở đó chờ ngươi, thời gian cũng không chênh lệch là bao, sau đó ta cứu được nàng. Chỉ là khi đó ta đã đạt được đến mức tu vi của Quỷ vương, chắc chắn vô duyên với tiên giới, mà nàng một lòng muốn tu tiên, ta chỉ sợ nàng sẽ nhận ra rồi chán ghét ta, nên ta đã hóa thành tiên nhân vô danh để gặp nàng”.
Ta mò mò ghế rồi ngồi xuống, nghe câu chuyện cũ của đôi uyên ương số khổ mà trong lòng không khỏi cảm khái.
“Ngươi nói người đó là ngươi? Làm sao ta biết có phải là thật không?” Ức Cẩn lầm bầm không tin.
Cơ Trạch lại rất sủng nịch nhẹ nói, “Lúc trước nàng bị thương, còn không biết mình bị ngất, ngủ suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại ta đã an bài để nàng ở trong sơn cốc. Sơn cốc kia tên là Ức Tình Cốc, đúng không?”
Ức Cẩn im lặng, hóa ra…
“Sau đó nàng tỉnh lại, ngây người ở Ức Tình Cốc ba mươi sáu ngày, trước khi nói từ biệt với ta nàng còn đưa cho ta một tín vật, tín vật đó là hoa tai bằng gỗ của nàng, đúng không?”
Ức Cẩn vẫn im lặng.
“Tiên nhân nàng gặp kia cũng không phải chưa nói tên của cho nàng. Tên hắn là Cẩm Trạch, phải không?”
Ức Cẩn vẫn không nói gì. Tất cả đều nói lên sự thật, vị thần tiên đó chính là Cơ Trạch…
“Thế nào? Nàng vẫn chưa tin ta? Nàng cũng biết vì sao người kia tên là Cẩm Trạch mà, phải không?”
Lúc này Ức Cẩn rốt cuộc cũng mở miệng, nhỏ giọng nói, “Ức Cẩn, Trạch Vực…”
Cơ Trạch Vực nhẹ nở nụ cười, sau đó lại nói với Ức Cẩn, “Người đó bây giờ nàng cũng tìm được ra, nàng cũng tìm được ta rồi, như vậy nàng còn chần chừ gì nữa mà không gả cho ta?”