Trên đường trở về Ngự Thiên Viên ta bỗng nghĩ đến hai chuyện. Thứ nhất là về Tô Tuyết, đúng là bình thường hắn không hay nói chuyện với mọi người, nhưng thật sự thái độ của hắn đối với ta có chút ác liệt, không biết là ta đã đắc tội gì với hắn nữa? Thứ hai là về Lạc Trần, từ khi nào hắn lại có hứng thú với huân hương vậy?
Cẩm Tú hình như nhìn ra ta có tâm sự nên hỏi chuyện. Ta kể cho nàng ta nghe về chuyện Tô Tuyết. Còn chuyện về Lạc Trần thì tốt hơn hết vẫn không nên kể.
Cẩm Tú nghe xong liền cười, “Xem ra Tô Tuyết kia mười phần là thích Lạc Trần công tử rồi!”
Ta hơi giật mình. Không thể nào! Tô Tuyết là nam tử cơ mà... Mà cũng không phải không thể, hội chùa đợt trước ta và Lạc Trần tham gia, Nam Cung cũng giả vờ có tình cảm với Lạc Trần, mà chả thấy người xung quanh dị nghị gì, cho nên chuyện này cũng có khả năng là thật lắm!
“Không được!” Ta nhíu mi, Tô Tuyết hiện giờ luôn được ở gần Lạc Trần, bọn họ còn là đồng môn, lúc nào cũng có thể gặp mặt. Nếu như hắn cướp mất Lạc Trần, vậy Tương Tư phải làm sao? Nếu hắn là nữ tử thì còn đỡ, đằng này lại là nam tử, nếu Lạc Trần thật sự có thể thích một nam tử, thế thì Tương Tư thật sự là hết cách cứu vãn.
Cẩm Tú thấy ta hoảng hốt, liền kéo tay ta, “Hóa ra cô nương cũng thích Lạc Trần công tử...”
Ta nhíu mày trợn mắt nhìn nàng ta, “Nói bậy bạ gì đó! Sao ta có thể thích hắn được! Còn hắn cũng không thể thích người khác được!”
Cẩm Tú cười, “Lạc Trần công tử là nam nhân, ngươi đương nhiên có thể thích hắn, mà hắn đương nhiên cũng có thể thích người khác...”
“Tóm lại hắn không thể thích những người khác!” Ta có chút sốt ruột, Tô Tuyết và Lạc Trần, mới vừa rồi bọn họ còn cùng nhau luyện kiếm, nhỡ sau này còn ở chung phòng, Tô Tuyết nhất định sẽ có cơ hội quấn quýt lấy Lạc Trần...
“Ngươi rõ ràng là thích Lạc Trần công tử”, Cẩm Tú che miệng cười.Ta cũng không thể nói rõ với nàng ta mọi chuyện, đành than một tiếng, “Thôi thôi, có một số việc ngươi không hiểu được đâu!”
“Cẩm Tú đúng là không hiểu, nhưng ta thật sự biết cách khiến cho Lạc Trần công tử không thích được tên Tô Tuyết kia!”
Ta kinh hỉ, vội nắm lấy tay nàng ta, “Thật sao? Có biện pháp gì? Ngươi mau nói đi!”
Cẩm Tú đảo mắt, ghé sát vào ta nói: “Đây không phải chuyện đơn giản. Trước hết ngươi phải thường xuyên gặp được Lạc Trần công tử, về phần kế hoạch chi tiết ta sẽ nói với ngươi sau“.
Ta gật đầu, “Được...Ta sẽ thường xuyên gặp mặt hắn“.
Lúc này toàn thân ta mới thả lỏng được, có điều vẫn còn chút không yên lòng.
Đi một lát thì gặp một tên đệ tử áo đỏ tiến tới, hắn bỗng dưng quỳ gối trước mặt ta, “bụp bụp bụp” dập đầu ba cái.
Hắn ngẩng đầu lên nói: “Linh Nhược cô nương, xin cô nương cứu Tam sư huynh đi!”
Ta không hiểu lắm liền hỏi lại, “Ngươi là ai? Mà Tam sư huynh là ai?”
Hắn lau nước mắt nói, “Đệ tử là Kiều Trăn, là đệ tử của Cầu Dung Cung. Một tháng trước Tam sư huynh đã đả thương cô nương. Sư huynh tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng đối với bọn ta vô cùng tốt. Có lẽ do không muốn để Cầu Dung Cung thua trong cuộc tỷ thí đó nên mới ra tay nặng như vậy. Đại tế ti hạ lệnh phế võ công của sư huynh, còn muốn chặt đứt một bàn tay của huynh ấy, sau đó trục xuất khỏi Càn Khôn giáo. Nếu không phải chúng ta hùa vào xin giúp, có lẽ huynh ấy thật sự đã bị phế tay rồi. Hiện giờ võ công mất hết, nhưng huynh ấy vẫn nhất quyết không chịu rời khỏi Càn Khôn giáo, còn ở lại đây làm người hầu....Đại tế ti sau khi biết được đã rất tức giận...có thể sẽ giết huynh ấy mất...Van xin cô nương, xin cô nương hãy đi khuyên nhủ Đại tế ti đi...”
Ta nhíu mày thở dài, khoát tay nói: “Ngươi đứng lên đi đã. Hiện tại sư phụ ta đang ở chỗ các ngươi phải không? Phiền ngươi đưa ta qua đó“.