Lúc ta tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của Nam Cung đâu nữa, ta ngồi
dậy mới nhận ra mình đang nằm trong phòng. Chắc là hôm qua Nam Cung đã
đưa ta về. Nhưng nghĩ lại thì tối qua hình như hắn nói là...khi nào ta
tỉnh sẽ có thể gặp Lạc Trần, không biết có phải là ta mơ không hay là
hắn thật sự nói vậy nữa.
“Cô nương! Cô nương!”
Bên ngoài có tiếng người gõ cửa gọi ta, ta liền đứng lên mở cửa.
Người tới chính là đồ đệ hôm qua đã tiếp đãi chúng ta, hắn lo lắng nói, “Cô nương có ngủ ngon giấc không?”
Ta thấp thỏm gật đầu, “Rất tốt“.
Hắn nhíu mi nhìn ta một chút, sau đó hơi cúi người xuống, “Vậy là tốt rồi,
bữa sáng đã chuẩn bị xong cả rồi, cô nương mau tới ăn thôi“.
“Được, cảm ơn“. Ta cười cười, xoay người vào trong phòng.
Nhìn bộ dạng hắn vừa rồi thì chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi, giống như có người xâm nhập vào đây, có điều sao lại khéo thế, đúng lúc ta và Nam
Cung tới đây thì lại có người xông vào.
Hay là do Nam Cung làm? Hắn muốn tìm hồn phách của Lạc Trần nên mới thiết lập cục diện như thế này sao?
Ta cảm thấy hoang mang, định ra ngoài tìm Nam Cung hỏi hắn. Vừa mới ra khỏi cửa đã thấy Nam Cung cũng tử phòng mình đi ra.
“Nam Cung?” Ta tới gần hắn, “Không phải ngươi...”
Còn chưa nói hết Nam Cung đã lắc lắc đầu, “Chuyện sáng nay không liên quan tới ta“.
Ta hơi giật mình, không liên quan đến hắn, vậy lúc này còn ai xuất hiện nữa?
Nam Cung bình tĩnh hơn ta rất nhiều, hắn kéo ta đi ra ngoài vườn.
“Chúng ta cứ đi xem xét kỹ tình hình đã“.
Ta gật đầu. Mới đi khỏi chưa bao lâu thì đã thấy rất nhiều người đang đi về một phía. Sắc mặt họ khẩn trương.
“Cuyện gì thế?”
Nam Cung giữ lại một tiểu đệ tử rồi hỏi, tiểu đệ tử kia đáp, “Nghe nói
Huyền Tịch Các có người xâm nhập, sư huynh đang triệu tập mọi người đến
để tìm ra kẻ khả nghi“.
Ta không khỏi xoa cằm, “Huyền Tịch Các kinh khủng như vậy sao? Một kẻ xông vào cũng khiến tất cả mọi người đều bị triệu tâp?”
Tiểu đồ đệ buông tiếng thở dài, “Cô nương không biết đấy thôi, Huyền Tịch
Các ban đầu vốn là nơi ở của Thiên tôn Xuyên Huyền, từ sau khi Thiên tôn Xuyên Huyền lên trên thiên cung thì chỗ đó bị cấm không cho người vào.
Bây giờ kết giới ở đó còn bị phá nữa, nên đương nhiên phải triệu tập mọi người, phòng có gian tế trà trộn vào“.
Ta gật đầu, tiểu đệ tử liền cúi đầu rồi đi.
“Nam Cung...ngươi nói xem, xảy ra chuyện gì được chứ?”
Nam Cung thờ ơ, một tay hắn đặt lên vai ta.
“Ta làm sao biết được, ngươi không phải vẫn hay nói tất cả đều do mệnh số
cả sao? Vậy thì cứ kệ đi, không bằng trước mắt chúng ta đi dùng bữa sáng đã, ta cảm thấy đói rồi“.
Ta cũng không biết làm gì hơn, đành để hắn lôi đi ăn sáng.
Dùng xong bữa sáng, ta thấy các đệ tử ở đây vẫn còn đang khẩn trương về vụ
có người đột nhập, ta với Nam Cung cũng không để ý nữa. Chỉ có điều ở
đây còn có hai người ngoài là bọn ta, thế mà các đệ tử này lại không
nghi ngờ bọn ta một chút nào, có chút kỳ lạ.
“Nam Cung, ngươi nói xem vì sao bọn họ không nghi ngờ chúng ta?”, ta gõ lên mặt bàn, “Hơn
nữa chúng ta là người từ bên ngoài tới đây, bọn họ một chút cũng không
dò hỏi gì chúng ta cả, ta thấy hơi kỳ quái...”
Nam Cung khẽ cười, “Người ta không nghi ngờ thì thôi, ngươi băn khoăn cái gì, cũng may
ngươi không phải là người xâm nhập vào cấm địa, nếu không khẳng định lúc này chúng ta đang bị tra xét“.
“Nhưng chúng ta đúng là đang muốn xông vào đó mà...”
“Tai vách mạch rừng, ngươi đừng nói bậy nữa!”
“Ừm...”
Vừa dứt lời thì đại đệ tử kia chạy tới tìm bọn ta.
“Hai vị, chiêu đãi không chu toàn rồi, thật có lỗi quá“. Hắn chắp tay nói,
sau đó lại nhìn nhìn ta, “Linh lực của cô nương ngày càng yếu đi rồi...”
Ta nặng nề thở dài, nằm xoài trên bàn.
“Ngươi đừng nói là...”
Đệ tử cười khẽ, sau đó lại nói, “Hôm nay Hư Lam Sơn xảy ra chút chuyện,
mong hai vị thứ lỗi. Hiện giờ đã bắt được kẻ xâm nhập, ta phải đi xử lý
rồi. Ba ngày sau cây thảo dược sẽ mọc ra, đến lúc đó sẽ có người đưa tới đây“.
Ta gật gật đầu, “Đa tạ đa tạ, ngươi có chuyện thì cứ đi đi, không cần bận tâm đến chúng ta đâu“.
Hắn hơi cúi đầu mỉm cười, liếc sang Nam Cung một cái rồi rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Nam Cung quay sang phía ta nhíu mi, “Tiểu đồ nhi, có chuyện khó cho chúng ta làm đây“.
“Chuyện gì?”
Nam Cung chậm rãi phun ra hai chữ, “Cướp ngục!”
Ta ngớ người, Nam Cung đã nhanh chóng kéo ta đuổi theo phía các đệ tử.
“Nam Cung...”
Nam Cung bịt miệng ta, ra hiệu đừng có lên tiếng, sau đó lại chỉ chỉ về một đám người ở phía trước. Cũng may bọn họ không phát hiện ra bọn ta đang
đi theo.
Không lâu sau những người đó đi vào một chỗ giống với
thiên lao, ta và Nam Cung theo sau, sau dó nhìn thấy một đệ tử của Hư
Lam Sơn đang bị nhốt trong một phòng giam.
“Chiết Lan, ngươi xông vào Huyền Tịch Các là có mục đích gì?”
Đệ tử tên là Chiết Lan từ từ ngẩng đầu, ánh mắt vô định nhìn hắn, sau đó lại híp mắt cười, “Tất nhiên là có chuyện quan trọng“.
“Ngươi mau nói ra sự thật, nếu không ngươi sẽ bị xử theo môn quy“.
Chiết Lan lắc đầu, “Đại sư huynh, chuyện này ta không nói ra được“.
“Ngươi...”
Hai người trầm mặc, sau đó Đại sư huynh thở dài, “Ta cho ngươi hai ngày,
ngươi suy nghĩ kỹ đi, đợi đến khi sư phụ về thì ta cũng không có cách
nào cứu ngươi đâu“.
Chiết Lan không nói gì, sau đó Đại sư huynh đưa mấy đệ tử khác rời đi.
Nam Cung nhàn nhạt cười rồi buông ta ra.
“Ngươi là ai?” Nam Cung vừa mới buông ta ra thì Chiết Lan trầm giọng cất tiếng.
Ta ngẩn người, vội đưa ngón tay lên miệng, ý bảo hắn đừng lên tiếng, sau đó ta mới nhỏ giọng nói, “Chúng ta tới đây cứu ngươi“.
Nam Cung khoanh tay trước ngực dựa vào cửa lao nhìn ta cười.
“Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau nhanh nhanh nghĩ cách cứu hắn ra?!” Ta sốt ruột mắng hắn.
Nam Cung hơi híp mắt, sau đó nhìn về phía Chiết Lan đang ở trong lao.
“Chúng ta vẫn chưa thể khẳng định có thể cứu hắn ra hay không“. Nói xong hắn
gõ gõ cửa song sắt, “Ngươi tới đây là vì Xuyên Huyền phải không?”
Chiết Lan sứng mặt, hắn có chút khó tin nhìn Nam Cung.
“Các ngươi...”
Ta cũng đoán hắn biết chuyện của Xuyên Huyền, nhưng cũng thật kỳ lạ, rõ
ràng chưa ai nói qua chuyện này, mà Nam Cung và Chiết Lan cũng không
quen nhau, sao hắn lại biết hồn phách của Xuyên Huyền ở đâu nhỉ?
Lúc này Nam Cung mới lên tiếng, “Chúng ta cũng vì hắn mà đến đây“.
Chiết Lan túc mi, sau đó đi đến trước mặt chúng ta.
Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi hỏi, “Ngươi là Phật tử?”
Ta tròn mắt gật đầu, “Ừm, ngươi...ngươi cũng biết chuyện của Xuyên Huyền à?”
Chiết Lan cười cười, “Ngươi muốn nói tới chuyện hắn hồn phi phách tán? Hay là chuyện hắn phải dùng niết bàn thuật để sống lại?”
Hắn quả nhiên là biết chuyện Xuyên Huyền có thể sống lại, nhưng sao hắn biết được?
“Sao ngươi biết? Hơn nữa “niết bàn” là cách nói chỉ có người Phật giới mới
dùng. Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta có chút lo lắng, hắn cũng không phải là
người Phật giới.
Chiết Lan than nhẹ, “Tất nhiên là có người nói
cho ta rồi“. Hắn lại nhìn Nam Cung, “Ngươi là phàm nhân, lại biết được
nhiều huyền thuật, thuật ẩn thân của ngươi ngay cả sư huynh của bọn ta
cũng không phát hiện ra, quả nhiên lợi hại“.
Nam Cung sờ lên khóa phòng giam.
“Lúc này không phải là lúc để nói mấy lời đấy, ngươi cứ đi theo bọn ta trước đó, chuyện hồn phách của Xuyên Huyền thì nói sau“.
Dứt lời khóa cửa tự bật mở. Chiết Lan nhìn Nam Cung, trên mặt lộ rõ vẻ tán
thưởng, sau đó Nam Cung lại dùng thuật ẩn thân đưa chúng ta ra ngoài.
Chiết Lan đưa chúng ta ra chỗ vắng sau núi, dặn dò chúng ta, “Hồn phách Thiên tôn ở trong Huyền Tịch Các, đêm qua ta đã qua đó xem thử, bây giờ kết
giới bị phá rồi. Kết giới ở đó là do sư tổ của bọn ta thiết lập, sư
huynh chắc chắn sẽ không có cách nào thiết lập lại. Nhân lúc sư phụ chưa trở về, các ngươi vào tìm luôn đi. Có điều sư huynh nhất định đã tăng
số người canh trừng Huyền Tịch Các rồi, các ngươi phải cẩn thận“.
Nói xong hắn nhìn về phía tam “Ta biết ngươi đang hoang mang không hiểu vì
sao ta lại biết thuật niết bàn, nhưng thật ra ta cũng không hiểu. Là do
Thiên tôn từng tìm đến rồi nói với ta cái này, người nói nếu có ngày
người không thể hoàn thành lịch kiếp thì chắc chắn sẽ bị hồn phi phách
tán, nếu Thiên giới không có cách nào thì đến lúc đó khắc có người tới
đây tìm hồn phách của người, sau đó dùng thuật niết bàn giúp người sống
lại. Cho nên ta mới tới trước để phá kết giới, để các ngươi có thể dễ
dàng đi vào đó.” Chiết Lan than nhẹ, “Thiên tôn có ân cứu mạng với ta,
tuy chuyện này là làm trái với quy môn, nhưng nếu là chuyện Thiên tôn
giao cho ta thì cho dù là vào nơi nước sôi lửa bỏng ta cũng bất chấp
hết. Chuyện sau này chỉ có thể dựa hết vào các ngươi, ta đi theo chỉ tổ
liên lụy các ngươi thôi. Hôn phách của Thiên tôn đang ở tầng thử 3, các
ngươi cứ tìm chỗ nào ánh trăng chiếu xuống thì hồn phách của Thiên tôn ở đó“. Dứt lời hắn dừng một chút rồi lại nói, “Hiện tại sư phụ và vài vị
có tu vi cao cũng không có mặt ở đây, chỉ có Đại sư huynh và vài người
nữa ở lại, ta sẽ kéo dài thời gian, các ngươi nhanh một chút, nếu Đại sư huynh quay lại thì không ứng phó được nữa“.
Ta cảm động gật gật đầu, Chiết Lan không trì hoãn thêm nữa, liền chắp tay rời đi.
Nam Cũng duỗi cánh tay lên quàng vai ta, ngáp một cái rồi nói, “Tiểu đồ
nhi, chúng ta về ngủ một giấc đã, tỉnh ngủ thì chúng ta sẽ đi tìm người
phụ bạc của ngươi“.
Ta nhíu mày, chẳng hiểu hắn có ý gì, vì thế hừ hừ nói, “Cái gì mà “người phụ bạc” chứ, Lạc Trần không phải như vậy...”
Nam Cung lắc đầu, “Thôi thôi, tóm lại ta nói ngươi cũng chả tin. Chúng ta
về nghỉ trước, buổi tối gặp được hắn rồi thì ngươi tha hồ hỏi cho rõ
ràng“.
Ta ngửa cổ, nhấc cánh tay đang ở trên vai mình bỏ ra, sau đó liền tự đi về trước.