Bồ Đề Kiếp

Chương 18: Chương 18: Không rành thế sự.




Trên đường lúc này vô cùng náo nhiệt, Lạc Trần nhìn chả giống người bị giáng chức gì cả, mà giống một công tử nhà giàu hơn. Thấy cái gì cũng mua, còn đều ném đồ cho ta cầm.

Thật khó chịu, ta thì vất vả, hắn lại rất nhàn rỗi. Ngồi xuống một tửu lâu, ta lúc này mới bỏ được mấy thứ đồ xuống.

“Ngươi không có việc gì mà sao mua lắm đồ thế hả?” Ta vừa xoa bóp tay vừa phàn nàn, tuy ta không phải phàm nhân, nhưng cũng vẫn biết mệt. Mà Lạc Trần vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn ta, ta bực mình: “Nặng chết ta mất“.

Ngón tay thon dài của Lạc Trần cong lên nhẹ gõ gõ bàn.

“Mới có vậy mà đã cảm thấy nặng nề rồi? Sau này ngươi vẫn còn phải chịu đựng nhiều việc lắm“.

Ta giật giật mắt: “Sớm biết thế ta liền....”

“Sao?”

Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt của Lạc Trần làm cho nghẹn ứ, ta lại nhìn xung quanh, phát hiện ra dường như có vài người nhìn hai người bọn ta. Liền gắng gượng đem câu “không hóa hình người” nuốt vào.

“Ngươi nếu không phải được bản công tử kiếm về thì đã sớm bị bán đi rồi, lúc này có khi còn đang lao dịch ở thanh lâu“. Lạc Trần than nhẹ, “ngươi thật không biết đủ là gì....”

Ta càng lúc càng không hiểu, “lao dịch” thì ta biết, chính là làm chút việc nặng. Có điều “thanh lâu” là sao? Mấy năm gần đây ta đi theo Lạc Trần, tuy cũng đã nghe qua từ này mấy lần, nhưng vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến qua.

“Lạc....”

Lạc Trần nhìn ta, hơi nhíu mày, ta liền vội vàng đổi cách gọi: “Lạc công tử“.

Hắn chớp mắt: “Chuyện gì?”

“A...Ngươi vừa mới nói “vào thanh lâu” là ý gì?”

Ánh mắt Lạc Trần lóe sáng, rồi ấm áp cười, hắn đưa tay vò vò tóc ta, nói: “Tiểu hài tử không cần biết đến cái đó“.

Ta dùng lực gạt tay hắn, trong lòng tràn đầy khó chịu, dám gọi ta là “tiểu hài tử“. Ít nhiều thì ta cũng đã sống được hai nghìn năm rồi đó!

Lạc Trần cũng không để ý đến ta, đúng lúc này có người bưng thức ăn đặt lên bàn chúng ta, Lạc Trần thờ ơ cầm đữa, gắp rau vào trong bát ta.

“Được rồi, nhanh ăn đi, nếu để lạnh ăn vào sẽ bị tiêu chảy đấy“. Lạc Trần cười cười. Hắn rất tự nhiên gắp thịt vào bát của mình.

Ta nhìn lại đồ ăn trong bát, không phải không thể ăn, nhưng sống cũng đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta biết đến mùi vị của thức ăn chín. Thế là ta bắt chước dáng vẻ cầm đũa của Lạc Trần, có điều vì đây là lần đầu tiên nên cầm có chút không quen, ta muốn gắp sợi rau lên nhưng lại làm rơi, vài lần như thế, Lạc Trần nhìn ta rồi không khỏi than nhẹ.

Lúc hắn đang định bỏ đũa xuống để giúp ta, bỗng có một âm thanh vang lên: “Vị công tử này...”

Ta và Lạc Trần cùng ngẩng đầu, liền thấy một nam nhân tương mạo bình thường, người hơi béo, mặc đồ sang quý cùng người hầu của hắn đang hướng về Lạc Trần nghiêng đầu hành lễ.

“Vị công tử này, vừa rồi ta hình như nghe thấy....” Nam nhân đó nhìn Lạc Trần, rồi lại chuyển mắt sang nhìn lướt qua ta, rồi lại nói: “...thấy công tử nói tiểu nha đầu này...là do công tử nhặt về?”

Ta đưa mắt nhìn Lạc Trần, người này hỏi chuyện này làm gì???

Mà Lạc Trần cũng nhìn ta mỉm cười, lại nói với nam nhân đó: “Nha đầu này là ta vừa mới nhặt được ở trên đường. Lúc đầu trông dáng vẻ rất nhếch nhác, bây giờ sửa sang lại cũng sáng sủa mặt mày ra một chút“.

Ta khó chịu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lạc Trần, hận không thể nhìn thủng người hắn ra.

Mà lúc này nam nhân kia cũng cười, đem ánh mắt đặt trên người ta, ta thấy rất không thoải mái. Lại nghe hắn nói: “Nha đầu này....không biết công tử có muốn bán lại cho ta không? Tại hạ nhất định sẽ đưa ra giá tốt“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.