Ta đưa tay dò xét hơi thở của nam nhân đó, quả nhiên hơi thở đang rất mong manh. Lại nhìn
ngực hắn đang tỏa ra đầy tà khí. Ta kiểm tra khắp thân thể hắn, thầm
than. Trong ngực hắn làm gì có tà khí, mà là một mảnh hồn kính nhỏ.
Hồn kính là vật hiếm, vốn là của một thiên nữ trên trời, nhưng về sau thiên nữ hạ phàm thì làm rơi hồn kính xuống đây, sau đó một đạo sĩ nhặt được, đeo hồn kính này trên người nhiều năm nên pháp thuật đã tăng lên rất
nhiều. Không lâu sau đạo sĩ kia cũng thành tiên, nhưng hắn gặp một kiếp
nạn trên thiên giới. Hắn đã qua đời lúc đánh nhau cùng một số đại yêu
quái, từng mảnh hồn kính cũng bị tà khí xâm nhập vào, tản ra khắp nơi.
Pháp lực của hồn kính này rất lớn nên rất nhiều yêu quái, thậm chí những người đang tu tiên cũng tìm kiếm nó.
Nam tử này rõ tàng là phàm
nhân, chắc là yêu quái nào đó muốn báo ân nên đã cho hắn dùng mảnh hồn
kính này. Chỉ là đây không phải là việc nên làm, số mệnh người này đã
tận, làm thế này chỉ khiến hắn bị trì hoãn chuyển thế luân hồi. Hơn nữa
mảnh hồn khí này cũng sẽ khiến xung quanh bị nhiễm tà khí. Khó trách ở
đây ngoài hắn ra không ai ở được.
Ta muốn cứu hắn, liền đưa tay
ra định lấy mảnh hồn khí trong ngực hắn. Tuy đoán được yêu quái kia đã
bày kết giới, nhưng ta không nghĩ kết giới này lại mạnh như thế, khiến
ta không thể phá vỡ nó. Ta không khỏi nhíu mày, dừng lại một chút rồi
lại định xông vào.
“Dừng tay!”
Phía sau bỗng có một người ngăn ta lại, sau đó nhanh chóng đánh một chưởng về phía ta. Cũng may ta phản ứng nhanh nên né được.
Nhìn kĩ lại hóa ra là một nữ tử, hơn nữa nàng ta là yêu quái...Xem ra là xà yêu.
“Ngươi là ai?” Khẩu khí của xà yêu không nhỏ, hung hăng cảnh giác che chở nam nhân phía sau.
Ta ôm ngực nhìn nàng, nhíu mày nói: “Ta là Phật tử trên Ly hận thiên, hiện đang làm nhiệm vụ dưới phàm giới. Ngươi là xà yêu phải không? Tại sao
phải dùng hồn kính giữ mệnh cho người kia? Ngươi cũng biết nếu làm
thế...”
Ta còn chưa nói xong, nàng ta đã giận dữ gào thét: “Việc này không liên quan đến ngươi! Câm miệng!”
Ta ngẩn người, thở dài: “Thế gian này mọi việc đều có nhân quả, chấp niệm chỉ làm hại người, ngươi làm thế chính là hại hắn!”
Xà yêu không nhẫn nại nữa, liền đánh một chưởng về phía ta. Có điều nàng
ta cũng không mạnh, ta có thể ứng phó được. Bỗng nhiên xuất hiện một
người chạy đến chắn trước mặt ta, có người chắn cũng chả sao, nhưng
người này lại là Lạc Trần, nên ta rất tức giận!
“Ngươi.... Ngươi
chạy vào làm cái gì? Không phải đã dặn ngươi không được tới gần đây rồi
còn gì?!” Suýt thì ta tức quá mà xỉu đi, thậm chí còn quên mất sự tồn
tại của xà yêu kia.
Xà yêu cũng không ngu, liền nhìn ra được Lạc
Trần là phàm nhân, liên lập tức xông đến bắt hắn lại, sau đó uy hiếp ta: “Chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, nếu đồng ý rời khỏi đây,
ta sẽ thả hắn ra“.
Ta nhíu mu, thằng nhãi Lạc Trần này thật giống như bị vô cảm, bị yêu quái tóm mà còn có thể cười được.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi định thế nào?”
Ta nhìn nam tử bên kia, lại nói đạo lý với xà yêu: “Ngươi làm thế này sẽ
gây nguy hiểm cho hắn...Hơn nữa ngươi còn phải duy trì mạng của hắn,
hàng ngày chắc đã làm không ít chuyện ác!?”
Xà yêu hơi híp mắt,
lạnh lùng nói: “Đó không phải là việc của ngươi! Ngươi muốn giữ mạng cho tên này hay là thích quản chuyện bao đồng hả?”
Mà Lạc Trần lúc này cũng đang nhìn ta chằm chằm, giống như rất chờ đợi câu trả lời của ta.