Sau khi dùng xong bữa sáng thì có một đoàn người tới đây, đều nói cung nhân và người hầu trong cung, nói là muốn mời công chúa đi gặp Tam vương gia. Ai ngờ công chúa khoát tay nói, “Không cần, bổn công chúa đã có người trong lòng rồi”.
Cung nhân rất kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn công chúa. Công chúa liền cười, đứng bên cạnh Nam Cung Ngự Thiên rồi nói, “Đây là phò mã tương lai của ta. Các ngươi không cần lo lắng, chuyện giữa hai nước ta sẽ trở về bẩm rõ với phụ hoàng, cũng sẽ đáp ứng điều kiện trong vòng mười năm không khởi xướng chiến tranh”.
Cung nhân kia mới thoáng nhẹ thở ra, đợi công chúa ký kết khế ước xong rồi mới rời đi.
Nhựng lúc này Nam Cung Ngự Thiên lại trầm ămtj xuống, không nói lời nào im lặng rời đi.
Xuyên Huyền nói với Linh Nhược, “Tiểu Linh Nhược, chi bằng chúng ta giúp Nam Cung Ngự Thiên qua được tình kiếp này trước, thế nào?”
Linh Nhược ngẩn người, thấy bộ dáng không được tự nhiên của Nam Cung Ngự Thiên và công chúa thật sự rất hợp nhau. Chỉ là thân phận của hai người vẫn là bất đồng, Linh Nhược liền lắc đầu.
“Nhưng một người là phàm nhân, một người là thần tiên, sao có thể…”
Xuyên Huyền cười cười, “Nàng thật sự nghĩ vị công chúa kia là phàm nhân sao?”
Linh Nhược nhìn nhìn Xuyên Huyền, hiểu được ý hắn liền gật đầu nói, “Ừm, nếu có thể giúp bọn họ thì cũng là chuyện tốt”.
Tuy Linh Nhược biết Nam Cung Ngự Thiên chưa động tâm với công chúa, nhưng không biết vì sao nàng cảm thấy rất muốn Nam Cung Ngự Thiên có được một người thuộc về mình, như vậy nàng mới an tâm được.
Mấy ngày kế tiếp, Linh Nhược không đi tìm Nam Cung Ngự Thiên nữa, thậm chí còn có phần trốn tránh hắn, mặt khác lại thường xuyên báo cáo hành tung và sở thích của Nam Cung Ngự Thiên cho công chúa biết. Công chúa biết được những điều này liền càng lúc càng quấn quít Nam Cung Ngự Thiên hơn.
Bốn ngày qua đi, Linh Nhược và Xuyên Huyền đều đi theo đoàn của công chúa Hướng quốc, còn Nam Cung một lần cũng chưa từng lộ diện, thậm chí công chúa còn phái rất nhiều người đi tìm mà không có tin tức gì.
Nửa tháng sau đoàn người của công chúa đã tới đô thành, Linh Nhượng không muốn ở trong cung nữa nên công chúa liền sắp xếp một biệt uyển cho bọn họ ở.
Hôm nay trời đổ mưa, Xuyên Huyền ra ngoài cũng mấy ngày rồi, Linh Nhược buồn chán ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài.
Nha hoàn hầu hạ thấy vậy liền chạy đến bên cạnh nàng hỏi, “Tiểu thư, sao mấy ngày nay người lại rầu rĩ như thế? Có chuyện gì phiền lòng sao?”
Linh Nhược buông tiếng thở dài nói, “Ta chỉ là nghĩ, không biết Nam Cung chạy đi đâu rồi. Còn cả Xuyên Huyền nữa..Sao lâu như thế mà vẫn chưa thấy trở về”.
Nha hoàn bỗng nói, “Nam Cung công tử? Người là đang nhớ hắn sao? Hay là lo lắng cho hắn?”
Linh Nhược trầm mặc một chút rồi đáp, “Đương nhiên là lo lắng cho an nguy của hắn”.
“Với năng lực của Nam Cung công tử, người có gì mà phải lo chứ…”
Linh Nhược nhíu mi, lại gật gật đầu, “Đúng thế, hắn cũng không phải là…” Nói tới đây nàng mới nhận ra mình suýt nữa thì làm lộ ra rồi, “Hắn lợi hại như thế…nhưng ta vẫn thấy không yên lòng”.
Nha hoàn cười cười, “Tiểu thư thế này không phải là nhớ hắn rồi chứ”.
Linh Nhược kỳ quái nhìn nha hoàn, “Nói bậy bạ gì đó!? Ta chỉ là không an tâm thôi”.
“Vậy người có gì mà bất an?”
“Ta chỉ là cảm thấy…” Nàng nặng nề thở dài, “Chỉ là không đành lòng”. Nàng rầu rĩ nói, “Công chúa kia tốt như thế, sao hắn lại không thích chứ?”
Nha hoàn bất đắc dĩ cười, “Tất nhiên là hắn đã có người trong lòng”.
Linh Nhược lại nhớ tới lời công chúa từng nói, thầm nghĩ, hay là Nam Cung Ngự Thiên thích mình? Nghĩ tới đây nàng lại lắc đầu, nàng là Phật tử, hơn nữa mình cũng chỉ quen biết hắn có mấy tháng thôi, sao có thể chứ…Nghĩ như vậy Linh Nhược lại cảm thấy không ổn, lúc trước thường bị Xuyên Huyền ngăn không cho suy nghĩ chuyện này, nhưng rõ ràng là nàng đã quên rất nhiều chuyện, vì sao Xuyên Huyền và Nam Cung Ngự Thiên không nói cho nàng biết?
Ý niệm này hình thành trong đầu, nàng cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nhưng vẫn không thể nhớ ra được cái gì. Hiện giờ lại không có tu vi, không có phép lực, biết làm sao đây…
“Ngươi muốn tìm lại ký ức đã mất?” Nha hoàn đột nhiên hỏi.
Linh Nhược hoảng sợ, khó tin nhìn nha hoàn trước mặt, vội lui về sau mấy bước.
“Ngươi là ai?”
Nha hoàn cười cười, có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, sau đó nhoáng một cái đã thay đổi bộ dáng. Không ngờ đây chính là Linh Hề nàng gặp lần trước.
Linh Nhược hơi híp mắt, “Linh Hề…”
Linh Hề gật gật đầu, trong mắt chứa đầy ôn nhu, “Ngươi còn nhớ ta”.
Linh Nhược lắc đầu, “Trước kia chúng ta quen nhau sao? Nhưng ta không nhớ ra ngươi….Ta dường như đã quên rất nhiều chuyện. Nếu không phải ngày đó ngươi xuất hiện, ta cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều như thế…”
“Ngươi thật sự đã quên nhiều chuyện”. Linh Hề than nhẹ, “Tuy ta không biết bọn họ đã nói với ngươi những gì, đưa ngươi xuống nhân gian làm gì, nhưng ngươi nếu muốn nhớ lại chuyện trước kia, ta nhất định sẽ giúp ngươi”.
Linh Nhược có chút cảnh giác nhìn Linh Hề, nhất thời do dự không biết nên làm gì ngoài việc gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Linh Hề cười khổ, “Trước kia ta…trước kia ta từng làm tổn thương ngươi. Lại không ngờ hiện giờ dù mất trí nhớ nhưng ngươi vẫn nhớ kỹ như vậy”.
“Ta chỉ là…” Linh Nhược cảm thấy tay chân luống cuồng, lắc đầu nói, “Ta cái gì cũng không nhớ…Nhưng ngươi…thân phận của ngươi khiến ta…”
“Ta biết”. Linh Hề tiến lên vài bước, thấy Linh Nhược lập tức lui về phía sau, hắn cười khổ, “Ngươi đừng sợ, Xuyên Huyền đã tạo kết giới quanh người ngươi, cho dù ta có thể phá bỏ nó nhưng sẽ bị hắn phát hiện ra. Ta sẽ không làm ngươi bị thương đâu”.
Linh Nhược lúc này mới thoáng an tâm, đứng thằng người hỏi hắn, “Không phải ngươi quay về Chi giới quỷ quái rồi sao? Sao bây giờ lại quay lại, còn nói với ta những điều này nữa?”
“Ta…” Trong mắt Linh Hề tràn ngập bi thương, “Ta chỉ là không muốn ngươi bị tổn thương nữa. Mấy năm nay nhân gian thật sự rất loạn. Ta sợ ngươi xuất hiện lúc này sẽ gặp phải chuyện không may nên đã cho ngươi đi tìm ngươi. Nhưng cũng may là bọn họ đã cứu được ngươi…”
“Ý ngươi là gì?” Linh Nhược càng nghe càng cảm thấy đau đầu.
Linh Hề nhìn nàng, “Ngươi không cần biết. Linh Nhược, ta muốn biết ngươi có cảm giác gì với Xuyên Huyền và Nam Cung Ngự Thiên?”
Linh Nhược tuy không hiểu ý hắn muốn hỏi gì nhưng vẫn đáp, “Bọn họ đều rất tốt. Ngươi hỏi thế để làm gì?”
Linh Hề cười khẽ, “Ngươi có cảm giác gì khi Nam Cung Ngự Thiên rời đi? Chỉ lo lắng thôi sao?”
“Nếu không thì còn có cảm giác gì nữa chứ…”
Linh Hề tròn mắt hỏi, “Ngươi không muốn hắn trở về?”
“Đương nhiên là ta muốn hắn trở về. Công chúa Hướng quốc còn đang đợi hắn kia kìa”.
“Ngươi muốn bọn họ ở bên nhau đến vậy sao?”
Linh Nhược ngẩn người. Chính mình cũng thấy kỳ quái. Sao nàng lại khăng khăng muốn tác thành cho hai người đó?
Linh Hề cũng không ép hỏi nàng nữa, liền chuyển chủ đề, “Vậy Xuyên Huyền đâu? Hắn cũng đi rồi sao? Vĩnh viễn không trở lại sao?”
Linh Nhược nao nao lòng, vội lắc đầu, “Không đâu. Hắn có thể đi luyện khí rồi”.
Linh Hề cười lạnh, “Không ư? Sao ngươi biết là không? Ngươi không còn tu vi nữa, chỗ nào cũng không đi được, nơi này lại là chỗ trú thân vô cùng tốt, hắn cũng tạo kết giới bảo vệ ngươi nữa. Cho dù hắn có đi mất thì cũng có sao?! Hắn không nợ ngươi cái gì, lại nói, nếu không phải vậy thì sao hắn không nói cho ngươi biết mình đi đâu chứ…Vì sao nhiều ngày rồi mà vẫn không có tin tức?”
“Ngươi đừng hòng giở trò ly gián! Uổng công ta còn thay đổi suy nghĩ về ngươi. Hóa ra ngươi lại là loại người thừa nước đục thả câu như thế!”
Linh Hề cười rộ lên, “Lần này xuống nhân gian ngươi cũng học được nhiều điều hơn đấy chú nhỉ?!”
Linh Nhược không đáp lại, mắt vẫn cảnh giác nhìn hắn.
Linh Hề vẫn không tiến lại gần, giữ khoảng cách vài bước chân hỏi nàng, “Ngươi có biết vì sao bọn họ đưa ngươi tới nhân gian?”
Linh Nhược ngẩn người, lắc đầu, “Vì sao?”
“Vì ngươi không trở về được nữa, ngươi không quay lại Ly Hận Thiên được nữa”.
Linh Nhược kinh hãi, thầm nghĩ tên Linh Hề này nói chuyện vốn không có lý lẽ, lời của hắn cũng không thể tin tưởng.
“Ngươi không tin?” Linh Hề nhíu mi, “Vậy ngươi ngủ một nghìn năm nay, lý nào tên hòa thượng trông coi Phật tử lại không phát hiện ra ngươi đã biến mất? Sao không đi tìm ngươi?”
Linh Nhược hừ hừ, “Đương nhiên ta biết nguyên nhân. Ngươi đừng hòng mê hoặc ta”.
“Nguyên nhân đó chắc là do Xuyên Huyền nói cho ngươi chứ gì…” Hắn lắc đầu, “Ngươi đúng là cái gì cũng nghe lời hắn nhỉ?! Đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế, ngươi vẫn như cũ, lúc nào cũng tin hắn…Nhưng nếu ngươi nhớ lại chuyện lúc trước liệu còn có thể tin hắn được nữa không đây…”
Linh Nhược rất bực mình, nhưng cũng không dám tùy tiện chọc giận hắn, đành im lặng không nói câu nào.
“Linh Nhược, không phải ta muốn ép ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi cảm thấy Xuyên Huyền đối xử với ngươi như thế nào?”
“Hắn đối với ta tốt lắm! Ngươi đi nhanh đi! Hắn sẽ trở lại sớm thôi”. Linh Nhược tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu lung lay, Xuyên Huyền đã mấy ngày nay chưa trở lại, bạch vô âm tín, lại thêm mấy lời Linh Hề vừa nói nữa, khiến nàng không thể không hoang mang.
“Linh Nhược…”
Linh Nhược nhìn chằm chằm vào Linh Hề, trên mặt đã rơi nước mắt, chính nàng cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội lau nước mắt.
Linh Hề trầm mặc nhìn nàng, lúc sau mới nói, “Ta biết rồi…” Nói xong hắn thi phép phá vỡ kết giới xung quanh nàng. Linh Nhược sợ tới mức vội vàng chạy đi, nhưng lại bị hắn ngăn lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Linh Nhược sợ hãi nhìn Linh Hề, hắn không nói một lời, chỉ vây nàng trong phòng. Linh Nhược không còn cách khác, chỉ đành lui về phía giường trừng mắt nhìn hắn.
Đúng lúc này có người xông vào đây.
“Tiểu Linh Nhược!:
Linh Nhược ngẩng đầu lên, thấy Xuyên Huyền thì lập tức lau nước mắt rồi nhảy xà vào lòng hắn. Linh Hề phía sau nhìn thấy hết thảy, khóe môi hơi nhếch lên.