Cõi hồng trần loạn lạc, liệu có người nào nguyện ý cùng ta sớm tối bên
nhau, không quản chuyện thế sự? Sinh ly tử biệt, liệu có người nào
nguyện ý khóc mòn mỏi mắt, ôm chấp niệm cả đời vì ta?
Tô Niệm Trần, Tô Niệm Trần…
Cớ sao khiến người ta phải thở dài khi nghe tới tên? Nỗi nhớ hồng trần, chấp niệm hồng trần. Ai cũng vì hắn mà sinh tình kiếp…
——————–
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là lúc hắn bị bệnh phải nằm liệt giường.
Bị bệnh tận mấy ngày liền, hắn còn tưởng mình sắp đến quỷ môn quan rồi
chứ. Toàn thân đau đớn, nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ dáng vẻ lờ mờ của
người đã luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Cuối cùng vào một tối hắn
cũng “bắt” được nàng, nàng vận bạch y, dáng vẻ thanh tú. Hắn biết nàng
sẽ ngồi ở đầu giường, sau đó ân cần chăm sóc cho mình.
“Ngươi là ai?”
Nàng đành hiện thân.
Nàng có chút bối rối, hắn chỉ sợ nàng sẽ biến mất, liền nhanh chóng nói, “Ta nhận ra ngươi!”
Quả nhiên nàng sững lại, hắn liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Ta chính là hạt bồ đề trong túi hương của ngươi”. Nàng trả lời.
Hắn hơi giật mình, nhưng rất nhanh chóng lại có cảm giác thân thiết với
nàng. Sau đó biết được, hóa ra nàng đã tu luyện trên Ly Hận Thiên được
hai nghìn năm.
Nàng nói, nàng tới đây là muốn giúp hắn thành nhân duyên với nữ nhi của Tiết gia.
Hắn dùng tên giả Lạc Trần, vào triều đình, ra giang hồ, người đến người đi
trong đời hắn rất nhiều, nhưng hắn chỉ có một người bạn duy nhất là Tiểu Phật tử Tiểu Linh Nhược bên người.
Quãng thời gian vui nhất
trong cuộc đời hắn, có lẽ là lúc rời Lạc Nguyên đi tới Lâm Thủy. Không
cần băn khoăn gì cả, mang theo tiểu bồ đề hơn hai nghìn tuổi hay ngủ gà
ngủ gật, không rành thế sự đi du ngoạn sơn thủy. Mỗi ngày trêu đùa nàng, cùng nàng ngắm nhìn cảnh đẹp trên nhân gian.
Thảo nào người ta vẫn hay bảo tiêu dao giống như thần tiên, hóa ra cảm giác hạnh phúc chính là như thế này…
Nhưng cả hai đều biết, niềm vui này rồi sẽ có ngày chấm dứt. Hắn là phàm nhân, nàng là Phật tử.
Vì thế hắn sao có thể bắt nàng ở lại nhân gian với mình, sao có thể trơ mắt để nàng phải chịu kiếp di hồn phiêu bạt khắp nơi…
Ngày gia nhập Càn Khôn giáo, hắn rất muốn gặp nàng, một ngày không gặp như
cách ba thu, xem như hắn đã hiểu được nỗi khổ của Tương Tư rồi. Không
biết nha đầu vô tâm vô phế này có cảm nhận giống hắn không nữa?
Lúc nàng tới gặp hắn có mang theo một số đồ, hắn xem thử thì phát hiện có
điểm không ổn. Vì thế hắn lo lắng nhắc nhở nàng đề phòng.
Sau đó không lâu, hắn gặp lại một cố nhân, chỉ qua một đêm mọi chuyện liền thay đổi.
Giáo chủ của Càn Khôn giáo, sư phụ của hắn, cũng là…thúc phụ của hắn.
Ngày nhập quan, hắn gỡ mặt nạ vàng xuống, Lạc Trần liền biết là có chuyện.
“Lạc Trần, ngươi sẽ làm giáo chủ Càn Khôn giáo”.
Lạc Trần nhíu mi, chỉ gọi hắn một tiếng “Sư phụ…”
“Ta không chỉ là sư phụ, mà còn là thúc phụ của con nữa…” Hắn cười khẽ, “Ta là huynh trưởng của phụ thân con. Không cần kinh ngạc. Tuy ta là người
của Tô gia, nhưng người biết thân phận của ta cũng chỉ có phụ thân con
mà thôi…” Nói xong, hắn đứng lên thở dài.
“Sư phụ, vì sao người biết con muốn trở thành giáo chủ?”
Hắn không đáp mà hỏi lại, “Con tới đây là muốn giúp triều đình điều tra về
Càn Khôn giáo, phải không?” Hắn cười khẽ, “Không cần điều tra nữa, ta
thật sự chưa từng muốn đối nghịch với triều đình. Trần nhi, con cũng
biết, năm đó cha mẹ con chết đi cũng là do có người trong triều vu oan
giáng họa. Người đó chính là Tả Tướng. Vốn chúng ta là chỗ bạn bè cũ,
nhưng hắn đã từng hãm hại ta, khiến ta có một khoảng thời gian sống
không bằng chết. Cũng may chúng ta vẫn có một nước cờ cuối, đó là người
của tộc Nam Cung. Ta được phụ thân lựa chọn làm giáo chủ Càn Khôn giáo,
cho nên vốn dĩ cũng không quen biết Tả Tướng, số lần tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng ta vẫn luôn coi hắn là bằng hữu, không ngờ hắn lại….Thời
gian đó Càn Khôn giáo chưa được cường mạnh như bây giờ, ta chỉ có cách
tiếp nhận vị trí giáo chủ đến đây dưỡng thương”.
Hắn nhìn Lạc
Trần, giọng lạnh đi, “Ta vốn không muốn đối địch với triều đình, nhưng
hắn là hậu hoạn đã hãm hại Tô gia, hiện giờ leo lên được chức Tả Tướng,
hoàng thượng lại rất trọng dụng hắn, nếu giết hắn, chính là đối địch với triều đình. Trần Nhi, thân phận của con bây giờ rất đặc biệt. Chỉ cần
con tiếp nhận vị trí giáo chủ, việc giết hắn cũng không phải là việc khó nữa…Khụ khụ…” Hắn ôm ngực đứng lên ho mấy tiếng, sau đó đem kiếm đưa
cho Lạc Trần, “Dùng kiếm này giết ta đi!”
Lạc Trần ngẩn ra, bất giác lui về sau hai bước.
“Sư phụ?”
Hắn cười: “Muốn kế thừa năng lực của tộc Nam Cung, nhất định phải tự tay
giết một người được chỉ định, ta cũng sống không được lâu nữa, con cứ
giết ta đi”.
Lạc Trần lắc đầu, “Không đâu, năng lực này bị thất truyền nhiều năm như thế rồi, bây giờ không thể nào…”
“Con cho là nó bị mất rồi?” Hắn hừ lạnh, “Bọn chúng đều là tự mình giết đi
người thân mới có được năng lực này. Chẳng qua ngàn năm qua, Tô gia
không biết tới chuyện này, hoặc có thể là không muốn thi chú thôi…”
“Sư phụ…” Lạc Trần ném kiếm đi, “Con sẽ không giết người, cũng không giết được người”.
“Con phải làm!” Hắn nhìn chằm chằm Lạc Trần, “Người đi cùng con không phải
là phàm nhân, đúng không? Nếu ta nhìn không lầm, nàng ta chính là Phật
tử, đã tu luyện ít nhất một ngàn năm?”
“Sư phụ…”
Hắn cười, “Lúc trước học võ cùng ta, con cũng đã học được một chút huyền thuật,
như thế con cũng phải biết vì sao Nam Cung nhận nàng ta làm đồ đệ…”
Lạc Trần lắc đầu, “Không thể nào, tuy hắn biết thân phận của Linh Nhược nhưng sẽ không lợi dụng nàng để giải chú thuật đâu”.
“Đương nhiên có thể! Chỉ cần nàng ta động tâm, sinh chấp niệm…”
“Linh Nhược sẽ không…”
“Không?! Nàng ta theo con nhiều năm như thế, con sớm đã sinh chấp niệm với nàng
ta, vậy con nghĩ nàng ta thì không chắc? Con cũng chẳng phải là rất mong nàng ta động tâm với mình, sau đó không thể quay về nữa, sau đó ở bên
con tới khi con chết, cuối cùng nàng ta sẽ bị hóa thành du hồn lởn vởn ở nhân gian?”
“Con…”
Lạc Trần lắc đầu, đúng thế, Linh Nhược thật sự có thể sinh chấp niệm…Hắn biết, thật ra trong thâm tâm mình rất muốn trong lòng Linh Nhược có hắn…
“Chắc là tiểu nha đầu kia
không biết được chuyện này?! Sau khi con xuất quan liền chặt đứt tư tâm
của nàng đi! Như thế biết đâu còn có thể quay về. Nhưng nếu nàng đã
biết, với tâm tư của Phật tử, chắc chắn nàng sẽ bị hoang mang, sau đó
lún sâu vào mất!”
“Sư phụ!” Lần đầu tiên Lạc Trần cảm thấy thấp thỏm đến thế, “Con thật sự không biết…”
“Hiện giờ nàng đang ở cùng Nam Cung. Nếu hắn nói ra chuyện này nhất định nàng sẽ không tin, nhưng về sau rất nhanh thôi sẽ thừa nhận chấp niệm này.
Con cũng biết, bây giờ để nàng ở bên cạnh Nam Cung rất nguy hiểm. Cứu
một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu tiểu Phật tử kia biết nàng có
thể cứu một người khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhất định đến chuyện hi
sinh tính mạng nàng ta cũng làm”.
“Con phải xuất quan!”
“Con yên tâm! Hiện tại Nam Cung sẽ không làm nàng bị thương. Có điều nếu con giết ta, ta có thể khiến Nam Cung không nói chuyện này ra, còn nói cho
con biết cách giải chú thuật. Tính mạng của tiểu Phật tử sẽ không bị đe
dọa nữa. Con cũng sẽ có cơ hội chặt đứt tâm niệm của nàng dành cho con”.
Lạc Trần lại lắc đầu, “Sư phụ…con không thể…”
Hắn cười khẽ, “Không sao, ta có thể cho con thời gian. Ước chừng ta vẫn còn hai năm nữa, trước tiên con cứ ở đây bế quan tu luyện đi. Nhưng đến khi ta trở về, con phải có câu trả lời!”
Dứt lời hắn liền phất tay rời đi.
Trong suốt một năm rưỡi, Lạc Trần bế quan luyện công, thường xuyên nghĩ đến
chuyện của Linh Nhược. Hắn biết mình đúng là vẫn còn cơ hội cứu được
nàng. Nhưng hắn sẽ phải giết đi người thân duy nhất của mình…
Ngày xuất quan, người đầu tiên hắn muốn thấy nhất là Linh Nhược, nhưng khi
nhìn được rồi thì những lời sư phụ nói lại quanh quẩn trong đầu hắn.
Cho nên đón tiếp nàng lại là khuôn mặt lạnh lùng, cự tuyệt nàng, thậm chí dùng cả biện pháp uy hiếp nàng…
Hắn thấy nỗi đau khổ cùng ủy khuất trong mắt nàng, hắn cũng nhìn thấy nước
mắt của nàng…Hắn có cảm giác như mình đang bị lăng trì vậy! Nhưng hắn
không dừng lại được, nếu không sẽ làm hại nàng mất!
Vì thế sau
khi giải trừ chú thuật trên người Nam Cung, hắn buộc mình phải để nàng
đi, ngồi trong phòng tối im lặng ôm lấy bộ y phục mà nàng vẫn hay mặc,
nhớ tới nàng. Y phục còn đây, coi như nàng vẫn đang bên cạnh hắn.
Sau đó hắn rời khỏi Càn Khôn giáo, trở lại kinh thành lấy Tương Tư.
Dưới ánh nến đỏ, y phục trên người như có lửa, hắn nghe thấy nàng khóc, nghe thấy tim mình đang đổ máu.
“Tiểu Linh Nhược, sau khi quay về, nàng hãy quên ta đi…”
Hắn nằm trong ngực nàng, đau đớn đã không còn, chỉ có sự ấm áp từ cơ thể nàng.
Hắn thấy nàng lắc đầu, nước mắt đã đẫm cả khuôn mặt, hắn muốn chạm tay vào nhưng cả người đã không còn sức.
“Nàng yên tâm, ta chết đi rồi cũng sẽ hóa thành du hồn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, được không?”
Nàng ra sức gật đầu, hắn vô cùng mãn nguyện. Nhưng hắn không hề biết thân
phận thật sự của mình, cũng không hề biết lần từ biệt này không chỉ là
sinh tử…