Đến khi bị nhốt mới biết là trong Càn Khôn giáo còn có một phòng tối như thế. Nơi này cũng thật im ắng, bốn bức tường chỉ có lấy một cửa sổ. Trong phòng đốt một ngọn nến, còn có một cái giường nhỏ, một chiếc bàn tròn và hai cái ghế. Đây là tất cả những gì có trong phòng. Ta vốn định thi phép trốn khỏi đây, không ngờ trong này không dùng phép thuật được, khó trách Lạc Trần lại nhốt ta ở đây.
Ta thở dài, ngồi xuông giường. Nơi này thật sự yên tĩnh, lâu rồi không tiếp xúc với không khí thế này nên cũng có chút buồn phiền.
Khoảng hai canh giờ sau thì cửa phòng mở ra.
“Linh Nhược cô nương”.
Ta mở mắt ra nhìn thì thấy Kiều Trăn tới.
“Kiều sư huynh, sao lại tới được đây?” Ta chạy đến trước mặt hắn, thấy trong tay hắn đang mang một hộp thức ăn.
Kiều Trăn ngượng ngùng xoa xoa đầu mình nói, “Ta nghe nói ngươi bị nhốt ở đây, sợ ngươi bị đói nên mang chút đồ ăn tới”. Nói xong, hắn đi tới bàn tròn, mở hộp thức ăn ra.
Ta hơi nhíu mày, mấy đồ này chắc chắn không phải Kiều Trăn chuẩn bị, đây toàn là đồ chay, hơn nữa còn là món ăn ta thích.
Ta và Kiều Trăn không hay ở cùng nhau, sao hắn lại biết được những chuyện này chứ. Còn có, hắn lại có thể đi vào đây mà không bị người khác ngăn cản sao?
“Ai bảo ngươi mang tới?”
Kiều Trăn dừng một chút rồi mới thở dài nói với ta, “Linh Nhược cô nương, ngươi cũng đừng trách Lạc Trần, thật ra hắn vẫn rất quan tâm tới ngươi. Mấy thứ này là hắn bảo ta mang tới, nếu không ta cũng không vào đây suôn sẻ được như thế. Hơn nữa ta thấy hắn còn cố sai người làm toàn là món ngươi thích. Ta nghĩ hắn làm vậy với ngươi là bất đắc dĩ thôi, ngươi đừng tức giận nữa. Hiện giờ ngươi cố gắng ăn ngon ngủ ngon, chăm sóc bản thân mình cho tốt mới là quan trọng”.
Ta lắc đầu, “Ta không ăn, ngươi mang về trả cho hắn đi”.
Nói xong ta lại đến bên giường ngồi xuống.
“Linh Nhược cô nương…” Kiều Trăn tới gần, “Ngươi nghe lời ta đi, ngươi cứ như thế, khiến Lạc Trần hắn không biết làm thế nào cho phải nữa…”
“Việc này không phải là hợp ý hắn rồi sao? Nhốt ta lại, không cho ta tiếp xúc với người khác, hơn nữa còn không cho ta gặp sư phụ. Hiện giờ ta ăn không khí cũng đủ no rồi, đến ăn cơm hắn cũng muốn quản ta sao?”
Kiều Trăn hít một hơi, “Ngươi tội gì phải làm thế? Lạc Trần cũng không phải muốn đối xử với ngươi như thế này, đều là bất đắc dĩ cả”.
“Ta mới là bất đắc dĩ này, chuyện gì cũng bị hắn quản, bây giờ còn bị hắn nhốt ở đây, cái gì cũng không làm được. Hắn bất đắc dĩ chỗ nào chứ!? Ta thấy hắn căn bản đúng là vô lại mà!”
“Linh Nhược cô nương…”
Ta khoát tay, “Thôi thôi, không cần khuyên ta nữa, dù sao bây giờ ta ăn cũng không vào, ngươi vẫn là mang đồ ăn về đi”.
Kiều Trăn vẫn bày thức ăn ra, “Ta cứ để đây, nếu thấy đói thì ăn một chút, đừng tổn hại đến thân thể”.
Dứt lời hắn hơi cúi đầu rồi rời đi.
Ta nhịn không được nhìn về phía bàn, thật đúng là toàn đồ ta thích ăn, không ngờ lâu rồi không gặp Lạc Trần mà hắn vẫn còn nhớ kĩ như thế. Thậm chí ta ăn cái gì ở chỗ Nam Cung hắn cũng biết được nữa, chắc là hỏi qua bọn Cẩm Tú rồi. Trong lòng ta lại nhói lên một cái.
Thật sự không muốn nghĩ đến nữa, ta liền đi qua chỗ bàn ăn gạt đồ ăn xuống đất.
Mấy canh giờ sau lại có người đưa đồ ăn vào, thấy cảnh thức ăn ngổn ngang dưới mặt đất, hắn cũng không nói gì cả, chỉ phân phó người vào dọn sạch sẽ, sau đó lại bưng thức ăn mới để lên trên bàn.
Ta ngó qua, vẫn là nhưng món quen thuộc, ta lại chạy qua đó gạt đĩa ăn xuống đất.
Người đưa cơm không nhịn được lắc đầu nhẹ, rồi lại phân phó người dọn sạch.
“Đủ rồi!” Ta gần như rống lên, “Đừng đưa tới nữa, ta không ăn!”
Người đưa cơm lại lắc đầu, sau đó tất cả bọn họ lui ra ngoài.
Cả người ta nhất thời mất hết khí lực, chỉ có thể dựa người trên giường than thở.
Một lúc sau cửa lại mở ra, ta quay lại nhìn thì thấy Lạc Trần tới. Hắn tiến tới ngồi bên bàn, sau đó có mấy người bưng thức ăn vào, ta không buồn phản ứng, liền quay đầu nằm im trên giường, không để ý tới hắn.
Không biết là Lạc Trần đã ngồi đó bao lâu, ta lại nghe thấy có tiếng cửa mở, còn có mấy tiếng bước chân đi tới đi lui.
Nằm một lúc nữa, ta lại thử nghiêng đầu nhìn, Lạc Trần vẫn ngồi chỗ cũ, đĩa thức ăn trên bàn đã được thay mới, vẫn còn nóng hổi. Ta thở dài, vẫn nhất quyết không thèm phản ứng.
Lạc Trần cũng không nói gì, hắn chỉ gắp thức ăn vào bát của ta, đến khi gắp đầy thì lại ngồi yên như thế,
“Nhanh ăn đi, thức ăn nguội rồi thì không ăn được nữa đâu”.
Âm thanh của Lạc Trần có chút mất tiếng, tuy bây giờ đã là đầu hạ, nhưng không khí trên núi vẫn như mới đầu xuân. Thêm nữa, phòng này ngoài tối tăm ra thì không khí xung quanh cũng rất lạnh, Lạc Trần ngồi đây lâu như thế, nước cũng không uống, nên cũng khó tránh bị như vậy.
Ta thực sự không muốn ăn, nhìn bát cơm một lúc rồi mới nói với hắn, “Lạc Trần, khi nào ngươi mới điều tra xong chuyện Càn Khôn giáo? Ta ở nhân gian cũng lâu lắm rồi. Sợ là không đợi được đến lúc ngươi và Tương Tư lập gia đình, ta muốn trở về sớm một chút…”
Lạc Trần nhàn nhạt gật đầu, “Ta biết rồi, rất nhanh sẽ xong thôi”.
“Vậy ngươi có thể thả ta ra ngoài không? Ta đã đáp ứng với Nam Cung rồi…”
“Không được, Tiểu Linh Nhược, chỉ riêng có chuyện này là ta không thể đồng ý với ngươi được”. Lạc Trần nói xong liền đứng dậy định đi.
“Khoan đã!” Ta cũng không biết vì sao, tự dưng chạy ra nắm lấy tay hă,s
Tay Lạc Trần không ấm như bình thường nữa, mà rất lạnh, giống như một khối hàn ngọc không có độ ấm vậy.
“Ngươi…” Lòng ta đau nhói, vội nắm tay hắn xoa xoa nắn nắn, “Ngươi rất lạnh à?” Ta lại kéo tay hắn tiếp tục xoa tiếp, “Vẫn còn lạnh…”
Lạc Trần nhìn chằm chằm ta, sau đó rút tay về.
Hắn lạnh lùng nói, “Ta có lạnh hay không cũng không liên quan tới ngươi, Linh Nhược, ngươi tuy là Phật tử, nhưng hẳn cũng biết đến đạo lý “nam nữ thụ thụ bất thân”. Sau này đừng lại gần ta như thế nữa, chuyện này cũng chỉ có Tương Tư mới có thể làm”.
Tim ta lạnh lại. Ta nhất thời không biết phản ứng làm sao, khi hoàn hồn lại thì đã thấy cửa đóng lại.
Ở phòng tối được năm ngày, ta nghĩ mình sắp bị buồn chết ở trong này mất. Năm ngày nay Lạc Trần chưa từng tới thăm ta, nhưng mỗi ngày vẫn cho người đưa đồ ăn tới, ta cũng không động đũa đến.
Cuối cùng cũng đến lúc ta được rời khỏi đây, nhưng sau đó lại bị đưa đến tẩm điện của Lạc Trần.
Lúc này Lạc Trần đã xử lý xong công văn, thấy hắn cũng lười bắt chuyện, ta bèn đứng im một bên nhìn. Rõ ràng chỉ mới năm ngày mà ta lại cảm tưởng như năm năm vậy, bộ dạng gầy yếu của Lạc Trần trước mắt khiến ta không khỏi hoài nghi.
“Nhất định phải tới chỗ hắn sao?”
Lạc Trần quay đầu nhìn ta, dáng vẻ gầy yếu không chút nhu hòa khiến ta đau lòng.
Ta dừng một chút, biết hắn đang quan tâm ta, sợ ta bị Nam Cung lừa, nhưng ta cũng không thể nhẫn tâm để Nam Cung bị giáo chủ tra tấn như thế.
“Đương nhiên là muốn đi…”
Lạc Trần hơi nhíu mày, chống tay vào bàn đứng dậy.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi tin hắn đến thế sao?”
“Chuyện này và chuyện tin tưởng hắn cũng không liên quan, dù thế nào ta cũng muốn giúp hắn…”
Lạc Trần thở nhẹ, nhìn chằm chằm vào ta rồi mới mệt mỏi phất tay, “Thôi, ngươi đi đi…”
Ta nhíu mày, bộ dáng hắn thế này, bảo ta làm sao an tâm mà rời đi được chứ?
“Ngươi bị bệnh à? Sao lại gầy như thế này?” Ta tới gần hắn, “Lạc Trần, mấy ngày này ngươi sao vậy, không để ý tới ta thì thôi, nhưng ngươi đổ bệnh thế này thật khiến người ta lo lắng. Ta có pháp lực, có thể giúp ngươi… giống như trước kia, dù ngươi bị ốm đau như thế nào, ta đều có thể chữa khỏi”.
Lạc Trần nhếch miệng, lắc đầu nói, “Ngươi không chữa được, Linh Nhược, cơn đau này ngươi không chữa hết được”.
“Ngươi không nói thì ta làm sao biết được nguyên nhân chứ?” Ta tiến lên giữ hắn lại, “Ta xem cho ngươi…”
Lạc Trần vung tay gạt ta ra, “Đừng tới gần ta!”
Ta sững người, kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi…”
“Ngươi muốn tới Ngự Thiên Viên thì đi đi, khụ khụ…chuyện của ta không cần ngươi quan tâm”.
Ta còn định đi lên xem hắn thế nào thì Lạc Trần đã lui về sau.
“Đi đi!” Hắn nhìn ta, trong mắt chưa đầy lãnh ý.
Ta bị dọa đến giật mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, không dám tiến lên nữa, chỉ khẽ cắn môi rồi chạy ra bên ngoài.
Ra khỏi Bạch Lộc Cung thì va phải một người.
“Linh Nhược cô nương?”
Ta ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Kiều Trăn.
“Sao ngươi lại ở đâu?” Ta sụt sịt.
Liều Trăn lo lắng hỏi ta bị làm sao, tất đành nói ra cho hắn biết.
“Có phải Lạc Trần đã nói gì với ngươi không? Nhưng bất luận thế nào, hắn nhất định cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng không biết, mấy ngày nay vì sợ ngươi gặp chuyện nên Lạc Trần cũng không ăn uống được gì…” Nói xong hắn lại nhìn ta, “Nhìn ngươi thật ra cũng chẳng có gì thay đổi cả, chỉ có hắn là đáng thương, ngày càng gầy đi…”
Ta sửng sốt, “Ngươi nói mấy ngày nay hắn không ăn gì sao?”
Kiều Trăn còn định nói gì đó, nhưng ta đã không kiên nhẫn nổi, liền tự mình chyạ đi.
Trở lại Ngự Thiên Viên, ta chạy thẳng tới Khuynh Phàm Điện định tìm Nam Cung, còn chưa tiến vào thì đã bị Cẩm Tú ngăn lại.
“Ngươi ngăn ta làm gì?” Ta nhìn Cẩm Tú, thấy sắc mặt nàng ta có chút kỳ lạ.
Cẩm Tú nhíu mi, vẻ mặt sầu não, “Bây giờ ngươi chưa vào được…”
“Vì sao?”
“Đại tế ti, người….”
Ta thấy Cẩm Tú ấp a ấp úng, càng lo hơn, liền trực tiếp đẩy nàng ta qua một bên rồi tự mình xông vào.
Không ngờ ta lại thấy được bộ dạng chật vật nhất trong đời của Nam Cung…