Tô Tuyết vẫn không cho ta vào. Đúng lúc này có người từ bên trong đi ra. Tô Tuyết thấy hắn liền thi lễ gọi một tiếng “Sư thúc“.
Người đó gật đầu, lại nhìn về phía ta, “Linh Nhược cô nương?”
Ta gật gật, hơi ngớ người, sao hắn biết ta nhỉ? Hắn bỗng đi đến trước mặt ta thi lễ, “Phàm Quân đã từng gặp mặt Linh Nhược cô nương. Gần đây cô nương khỏe chứ?”
“A...Cũng không tệ lắm!” Ta nhìn hắn một lượt, Tô Tuyết gọi người này là “sư thúc”, theo lý mà nói thì thân phận chắc cũng không thấp, vì sao hắn lại hành lễ với ta nhỉ?
Phàm Quân gật đầu cười, “Cô nương khỏe là tốt rồi. Đại tế ti đối với cô nương hết mực chăm sóc đấy! Cũng lâu rồi cũng chưa thấy hắn ra ngoài“.
Ta ngẩn người, hóa ra Nam Cung Ngự Thiên không có ra khỏi Ngự Thiên Viên.
“Chăm sóc gì chứ...Mà ta cũng lâu rồi chưa có thấy mặt hắn...”
Phàm Quân hơi ngẩn ra, lại nói: “Đại tế ti mấy ngày nay không phải là cùng cô nương tu luyện sao? Sau lễ tế hắn còn đặc biệt dặn dò, về sau nếu gặp Linh Nhược cô nương đều phải chiếu cố một chút. Cô nương là đồ đệ của Đại tế ti, vừa rồi nói những lời như vậy, tất nhiên mọi người có thể bỏ qua. Nhưng cô nương cũng phải nhận ra được Đại tế ti đối với cô rất có lòng“.
Ta trợn mắt, hóa ra làm đồ đệ của Nam Cung Ngự Thiên lại còn được lợi như thế....
Ta nâng mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Ta có thể vào trong Thừa Dương Cung xem qua không?”
Hắn gật đầu, “Đương nhiên!”
Nói xong, Phàm Quân quay lại nhìn Tô Tuyết, ôn nhu nói: “Tô Tuyết, những người khác thì không thể vào, nhưng Linh Nhược cô nương thì khác!”
Tô Tuyết rủ mắt xuống không nói câu nào. Ta ngẩng đầu nhìn Phàm Quân nói tạ ơn, sau đó nghênh ngang tiến vào Thừa Dương Cung.
Vào trong đã thấy được nơi luyện võ, vừa khéo đang là lúc bọn họ nghỉ ngơi, ta liền chạy tới chỗ Lạc Trần.
Lạc Trần thấy ta liền mỉm cười, kéo ta lại gần rồi hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây?”
“Lâu rồi không gặp ngươi, nên muốn đến đây nhìn một chút“. Nói xong ta bĩu môi, “Xem ra ngươi vẫn rất tốt, lâu như thế cũng chả thèm đến gặp ta, ta thì cứ bị nhốt ở trong phòng luyện nội công....”
Lạc Trần tròn mắt nhìn ta, “Ta đương nhiên là muốn đến gặp ngươi, nhưng không ngờ, Ngự Thiên Viên trừ người ở đấy ra, những người khác không được vào.”
Ta thật không biết là còn có quy định như vậy, liền gật đầu nói: “Hóa ra là thế...”
Lạc Trần kéo ta ngồi xuống dưới gốc cây, lại hỏi ta: “Hắn đối xử với ngươi thế nào?”
“Ai? Nam Cung Ngự Thiên hả? Hắn đối xử với ta rất tốt. Đúng rồi, ta mang cái này đến cho ngươi.” Ta lấy ra trong áo một túi hương đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
“Thứ này dùng tốt lắm!” Ta lại gần tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Nam Cung Ngự Thiên nói khi luyện nội công thì đốt cái này lên, có thể tăng nội công lên rất nhanh, ta mang rất nhiều đến cho ngươi, ngươi cứ dùng đi, hết ta lại mang tiếp cho“.
Hắn hơi nhíu mày, nhìn xung quanh rồi thở dài, nhéo nhéo mặt ta nói: “Được rồi, ngươi nhớ đến ta là tốt rồi“.
Ta cười cười, “Ta không nhớ đến ngươi thì còn có thể nhớ đến ai nữa“.
Đúng lúc này gió thổi làm hoa bay nhẹ qua, nhìn Lạc Trần trong cảnh này rất mê hoặc, ta nhất thời ngẩn người, vội đem túi hương nhét vào tay hắn.
“À...Ta...Buổi tối ta lại tới gặp ngươi được không?”
“Ngày nào ta cũng ngóng ngươi đến gặp ta. Ta ở một mình một phòng, ngươi cứ đến đi“.
Ta gật đầu, “Vậy ta về trước nhé. Nam Cung Ngự Thiên nói sẽ tới kiểm tra ta“.