Lúc quay về Ngự Thiên Viên, Nam Cung liền đưa ta vào trong một căn phòng.
“Cấm túc trong phòng một ngày, không được ăn cơm!” Hắn lạnh lùng nói rồi bước ra ngoài.
Ta thở dài, cũng may ta không biết đói, cấm túc ra ngoài một ngày cũng không sao.
Ta cứ ngồi ngẩn ra như thế, tối đến lại leo lên giường nằm ngẩn ra tiếp, bỗng nghe được âm thanh cửa mở. Quay ra nhìn thì thấy Nam Cung tới, ta vội ngồi ngay ngắn dậy.
Nam Cung cười, “Còn làm bộ cái gì, ngươi tưởng sư phụ không biết sao?” Hắn chậm rãi bước tới rồi ngồi xuống giường, sau đó lại có người bưng thức ăn vào.
Ta giật mình, hắn còn định chơi trò này sao, bưng đồ ăn ngon đến trước mặt ta nhưng lại cấm ta ăn? Ta hừ hừ, quay phắt đi không thèm để ý đến hắn.
“Không ăn cơm à? Thật sự muốn bị đói sao?” Tiếng của Nam Cung chậm rãi truyền đến, khiến ta hơi sửng sốt.
Hắn...cho ta ăn cơm tối?
Ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hắn đang cầm đũa gắp rau vào trong chiếc bát đối diện.
“Đều là đồ ngươi thích ăn, sư phụ cũng lâu rồi không ăn cơm cùng ngươi, mau đến ăn cùng đi“.
Ta nghi hoặc, tên Nam Cung này đúng là tâm tình bất định, buổi sáng thái độ lạnh như băng, còn phạt ta, bây giờ lại bày ra vẻ mặt nịnh bợ ta, gắp rau cho ta nữa chứ.
Càng nghĩ càng khó hiểu nhưng ta vẫn qua đó ngồi đối diện với hắn, nhìn chiếc bát chồng chất thức ăn, lại càng thấy không hiểu nổi Nam Cung.
“Nam...à…sư phụ“.
Nam Cung nhíu mi, “Còn biết gọi ta là “sư phụ” cơ à? Ta cứ nghĩ ngươi vẫn gọi tên ta cơ!”
Ta hơi chau mày, lại hỏi hắn, “Sư phụ, ngươi...không tức giận à?”
Hắn lác đầu nói: “Vốn không phải lỗi của ngươi, sư phụ tức giận với ngươi làm gì?!”
Ta gật gật đầu, an tâm bắt đầu ăn cơm.
“Miệng vết thương thế nào rồi?”
“Khá hơn nhiều rồi“.
“Vậy mai chúng ta lại tiếp tục luyện nội công, tập võ có thể giúp ngươi bình phục nhanh hơn“.
Ta gật đầu đồng ý. Ăn cơm xong Nam Cung vẫn không có ý định rời đi, còn bình thản ngồi uống trà.
Mãi một lúc sau, Nam Cung lấy ra từ trong ống tay áo một hộp gỗ nhỏ đưa cho ta.
“Ngươi giữ cái này đi!”
“Đây là gì thế?” Ta nhận lấy rồi nghiên cứu một hồi, vẫn không biết mở nó ra kiểu gì.
Nam Cung tỏ vẻ thần bí nhìn ta cười, “Mang theo bên người, nhưng đừng để người khác biết được, đến lúc muốn dùng thì tự nhiên sẽ biết cách mở“.
Ta cũng không để ý nữa, liền đem cất hộp gỗ đi.
Đêm đến ta lại lôi ra nghiên cứu thêm lần nữa, còn làm phép để mở nó ra nhưng vẫn không mở nổi. Ta không khỏi kinh hãi, mới nhớ ra Nam Cung là Đại tế ti, hắn nhất định cũng biết chút dị thuật, hắn đưa cho ta hộp gỗ không thể mở ra được như vậy, hay là...hắn đã sớm nhìn ra thân phận của ta? Nếu là như thế, tại sao hắn lại không biết ta không thể ăn đồ tanh, sao vẫn dạy ta luyện nội công? Mà ta cũng chỉ là một tiểu Phật tử, hắn giữ ta cũng không có tác dụng gì. Rốt cuộc là hắn đã nhìn ra hay chưa nhìn ra đây? Nếu đúng là nhìn ra, vậy hắn đem ta về, còn nhận ta làm đệ tử, rốt cuộc có mục đích gì?
Ta có chút hoảng loạn, bèn nhân lúc tất cả mọi người đang ngủ, ẩn thân chuồn ra ngoài tìm Lạc Trần.