Nói đến Không Giới đại sư, lúc trước cũng là người có phép lực cao cường trong Phật giới. Năm đó hắn hạ phàm, vốn muốn cứu độ thế nhân khốn khổ, tình cờ gặp gỡ một tiên tử trên thiên giới cũng đang độ kiếp cứu người dưới trần gian. Ngàn vạn năm trôi đi, Không Giới vẫn chưa biết tính danh của nàng.
Lại nói lúc trước hai ngươi gặp nhau, vốn là Không Giới cứu được tiên tử kia, nếu chỉ thế thì đã không có gì đáng nói. Chính là sau một khoảng thời gian chung sống với nhau, tiên tử đối với Không Giới đã có chút khác lạ. Có điều nàng cũng rất giữ chừng mực, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Không Giới cứu trợ thế nhân, thỉnh thoảng cũng qua đó hỗ trợ hắn. Lại qua thêm một thời gian nữa, chấp niệm của tiên tử ngày một nặng, Không Giới phát hiện ra liền quyết định rời đi. Chỉ là không nghĩ tới, hắn vừa rời đi, tiên tử đó liền thương nhớ tới phát bệnh, sắp chết mà vẫn muốn đi tìm Không Giới. Một ngày nọ đã mất trên đường tìm hắn.
Nàng mất đi cũng không việc gì, có điều Không Giới trong lòng tràn ngập áy náy, đương nhiên cũng sẽ nhớ tới nàng. Không ngờ ở kiếp thứ hai của tiên tử, nàng và Không Giới gặp lại nhau. Vì muốn bù đắp cho nghiệt duyên của kiếp trước, Không Giới liền luôn dõi theo nàng, từ năm tiên tử mởi chỉ tám, chín tuổi, hai người đã gặp mặt nhau. Hắn liền ở một bên thầm bảo hộ nàng. Nhưng không hiểu sao thể nhược của tiên tử thật lắm bệnh, lại toàn là bệnh vô phương cứu chữa, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng bề ngoài vẫn luôn mang vẻ bệnh tật lầm lì nên nàng chỉ nói chuyện được với một mình Không Giới. Theo lý thuyết mà nói thì đáng ra nàng sẽ không biết đến sự có mặt của Không Giới, nhưng có lẽ hắn ở bên cạnh trong một khoảng thời gian dài nên nàng cũng cảm nhận được. Lúc bắt đầu Không Giới không đáp lại nàng, tiên tử một mình tự thì thào. Về sau hắn không nhẫn tâm như thế nên đã hiện thân nói chuyện với tiên tử. Chỉ là vừa hiện thân đã không thể quay lại, ngày thường tiên tử cũng không nói nhiều, nhưng khi thấy hắn thì nói rất nhiều, còn thường xuyên kéo hắn đi đọc sách, vẽ tranh với nàng, thật coi hắn giống như thư đồng. Nhưng khiến cho người ta vui mừng đó là thân thể của nàng cũng ngày một tốt lên, hơn nữa tinh thần cũng tốt hơn lúc trước. Cứ thế qu vài năm, tiên tử cũng đến tuổi lập gia thất. Trong nhà đã an bài việc hôn sự. Tiên tử như thế nào cũng không chịu nghe Không Giới khuyên bảo, nàng đã rời bỏ trần gian từ lúc đó.
Cho nên nợ tình của Không Giới đối với tiên tử lại lặp lại vào kiếp này. Hắn lại đợi lần tái thế tiếp theo của nàng, lần này rất nhanh đã tìm được nàng.
Một đời này hắn xuất hiện bên cạnh nàng rất bình thường, không ngờ lần này tiên tử đó vẫn yêu hắn. Cuối cùng tới năm nàng hai mươi tuổi, thậm chí đã vì Không Giới mà đi xuất gia. Nhưng nàng còn chưa kíp xuất gia đã bị con cái ngu đần nhà quan phủ coi trọng, hắn liền lợi dụng gia thế nhà mình mà trói buộc nàng ở cùng hắn. Cuối cùng tiên tử đồng ý hôn sự, gả cho hắn, nhưng vào ngày thành hôn nàng liền tự sát. Trong lòng Không Giới lúc này mới dao động, nhận ra tình cảm của mình đối với nàng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng lần này tiên tử tự sát vì tình nên biến thành oan hồn, quanh quẩn ở địa phủ. Thực ra lần này nàng tới thế gian cũng là để lịch tình kiếp tam thế. Vì thế lúc Không Giới tới địa phủ tiên tử đã phải trở lại thiên giới. Hai người khó tránh khỏi sụt sịt một phen, tiên tử còn chưa dùng đan dược nên vẫn nhớ được Không Giới, nhớ cả tâm tình của mình dành cho hắn. Nghẹn ngào nói lời lời cảm tạ xong, tiên tử quay về thiên giới. Không Giới cũng quyết định để nàng đi, như thế là tốt nhất cho cả hai.
Sau khi nàng rơi đi, Không Giới vẫn ở lại nhân gian, tuy nói ở lại nhân gian nhưng hắn cũng thường xuyên tìm cơ hội hoặc tự mình lén tới thiên giới nhìn trộm tiên tử. Qua vài trăm năm sau, Không Giới nghe được tin tức hôn sự của tiên tử, trong lòng cảm thấy như bị thiên đao vạn quả, trước mặt chúng tiên gia liền cướp tiên tử đi mất. (Like mạnh :]])
Pháp lực của tiên tử không bằng Không Giới nên nàng cứ thế chịu trận bị hắn đưa xuống nhân gian. Chỉ là giờ phút này tiên tử đã quên sạch về Không Giới rồi, nhưng Không Giới đã sinh chấp niệm, sau khi mang tiên tử rời đi liền thành đọa Phật.
Ở nhân gian được một khoảng thời gian, tiên tử khăng khăng đòi về nhưng Không Giới nhất định không chịu. Sau đó còn làm phép khiến tiên tử quên hết mọi chuyện, hai người trở thành phu thê như phàm nhân, sống cuộc sống bình thường ở nhân gian. Vài năm sau còn có một đứa con. Khi đưa nhỏ được sinh ra, thiên giới rất nhanh đã tìm tới. Sau một trận tranh đấu, Không Giới cuối cùng bị lưu đày ở Hoang vu chi cảnh, mất tung tích với tiên tử. Chỉ có đứa nhỏ kia, pháp lực bị phong ấn, lúc còn sống đã sinh được một đứa con, người đó là Nam Cung.
Ngàn vạn năm trôi qua, Không Giới cũng trở thành tôn thượng của Hoang vu chi cảnh, cũng từng có ý muốn đi tìm tiên tử tới đây nhưng lại dằn lại. Cho đến khi Nam Cung tới đây, hắn liền cưng nựng Nam Cung hết sức.
——— —————— ——————-
Sau khi nghe xong ta không khỏi sụt sùi một trận, hóa ra trên thế gian này lại có một câu chuyện thần phật cảm động như thế, so với chuyện của ta thì còn oanh liệt hơn.
Nam Cung chấm chấm nước mắt cho ta, cười nói, “Đó là tự nhiên thôi. Cho nên nàng không cần buồn quá, không phải bây giờ nàng còn có ta sao?”
Ta thở dài, nhìn Nam Cung mà không hiểu sao lại nghĩ đến Xuyên Huyền, nhớ đến thời điểm hắn vẫn còn là Lạc Trần, hắn tốt với ta như thế, tuy có lúc phúc hắc, có lúc mồm miệng hơi độc, nhưng ta biết trong lòng hắn luôn nghĩ cho ta, bây giờ cảnh còn người mất…
Có lẽ Nam Cung nhìn ra ta đang buồn nên hắn liền kéo tay ta nhảy lên một đụn mây bay đi.
“Chúng ta đi đâu?”
Nam Cung chớp mắt nhìn ta một cái rồi đáp, “Cứ đi theo ta”.
Lúc hạ xuống mới nhận ra đây là sơn thôn bình thường giống ở nhân gian. Nhưng khắp thôn lại tỏa ra mùi thơm lạ lùng. Ta hỏi Nam Cung đây là mùi gì. Nam Cung nói, “Đây là chỗ để hương dược”.
Ta nhíu mày, “Trong thôn sao nặc mùi hương thế, không phải ở đây có ai bị bệnh nặng chứ?”
Nam Cung chỉ kéo ta tới một căn nhà, vừa đi vừa nói, “Không phải có người bị bệnh, chỉ là trong thôn có một vài người có chút y thuật cao minh”.
Ta gật đầu, “Vậy chúng ta tới nhà ai?”
“Cứ đi thì biết”.
Hắn dẫn ta vào một phòng, sau đó tự động ngồi xuống rót trà uống, tựa như đây là nhà của mình mà hành xử. Đúng lúc này một người đi vào, còn thập phần cung kính thi lễ với Nam Cung, ta còn tưởng nơi này và người này là do Nam Cung nhất thời hứng lên biến ra.
“Ngươi…” Ta đi đến trước mặt hắn, vòng quanh vài vòng rồi mới quay về phía Nam Cung nói, “Ta biết hắn”.
Nam Cung cười không nói, bỗng nam tử mở miệng nói, “Tại hạ đúng là Hắc Nha ở Chi giới quỷ quái”.
“Đúng là ngươi!” Ta thở dài, có chút hổ thẹn vội nâng hắn đứng lên, “Ngươi đừng quỳ nữa, lúc trước nếu không phải ta mang tiên cốt của ngươi đi, ngươi cũng không đến nỗi bị như thế này…”
Hắc Nha ngẩn đầu, ánh mắt hết sức trong vắt, hắn cười nhẹ, “Kỳ thật còn phải cảm tạ cô nương, nếu không phải ngươi mang tiên cốt của ta đi, ta cũng không thể bị Phùng Cơ bắt đi, lại càng không thể hội ngộ với sư phụ đã thất lạc nhiều năm, là Ngụy Hành Giả”.
“A? Ngụy Hành Giả là sư phụ của ngươi?”
Hắc Nha gật đầu, “Đúng thế, là ta vô tình đi vào trong Chi giới quỷ quái, không thể thoát khỏi ba nghìn kết giới. Vốn dĩ muốn cướp ngươi đi cũng là vì muốn chạy ra khỏi đó, không ngờ chẳng những không ra được mà lại còn để liện lụy tới ngươi…”
“Đừng đừng đừng…” Ta vội xua tay, “Cũng không phải lỗi của ngươi…”
Nam Cung ngồi một bên cười rộ lên, “Tiểu Phật tử nàng, thật là tính tình không thay đổi chút nào”.
Ta bĩu môi, lại thấy có người từ bên ngoài đi vào, hóa ra là lão Ngụy Hành Giả.
Lão vừa thấy ta liền lập tức vui vẻ chạy đến, “Là tiểu nha đầu ngươi đây mà! Sao rồi, còn chưa hết bệnh đúng không?” Lão nói xong lại lắc đầu thở dài, “Chi bằng để ta xem đi! Đan dược của ta ở đây vô cùng tốt, bảo đảm ngươi ăn vào sẽ không có việc gì, sẽ không thèm nghĩ tới cái tên vong ân bạc nghĩa kia nữa”.
Ta ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
“Nha đầu, như vậy đi, nếu ngươi không muốn quên hắn, ta đây vẫn còn một loại dược nữa”. Nói xong lão lôi từ trong áo ra một bình sứ nhét vào tay ta, “Đan dược này có thể khiến hắn quên người ở bên cạnh mình”.
Ta càng giật mình, lão lại nói tiếpm “Thuốc này lợi hại hơn, khiến hắn cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ một mình ngươi. Sau khi ngươi cho hắn ăn xong thì bỏ đi, để hắn ở đó mà thống khổ một mình! Thuốc này được không?”
Ta còn chưa lên tiếng Nam Cung đã tới đây cầm lấy bình sứ. Vừa đùa nghịch bình sứ trong tay vừa nói. “Đan dược này tốt đấy. có điều ta thấy nàng không biết cách dùng, không bằng cho ta đi. Tới lúc thích hợp ta sẽ dùng”.
Nói xong hắn quay lại trừng mắt nhìn ta một cái.
Ta cũng không đoạt lại, nghĩ thầm, nếu thật là Xuyên Huyền chỉ nhớ mỗi mình ta thì đó là tốt nhất.
Ngụy Hành Giả thấy Nam Cung cướp bình dược đi, lại nhìn hai chúng ta, đương nhiên cũng đã đoán già đoán non được một chút. Lão sợ là mình nói sai rồi, vội thở dài, “Nam Cung đại nhân mà muốn thì sai người tới lấy cũng được mà…” Nói xong lão nhìn ta, “Tiểu nha đầu, đan dược này ngươi thật sự không cần?”
Ta lắc đầu, “Không cần, ngoài đan dược này của lão ra thì còn có một cách khác”.
Trong mắt Ngụy Hành Giả sáng ngời, đang định hỏi ta thêm thì Nam Cung đã kéo ta đi, “Hôm nay đã quấy rầy rồi, sau này rảnh chúng ta lại tới”.
Hắc Nha rất thức thời kéo kéo đẩy đẩy Ngụy Hành Giả rồi chắp tay cáo từ . Ngụy Hành Giả cũng không nói được thêm cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cung đưa ta đi.