Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Tô Hi cũng không biết Vệ Phong từ đâu bay ra, đáp án của nàng đã đến bên miệng rồi thế mà lại bị Vệ Phong đoạt mất. Tô Hi nghẹn một hơi ở cổ, nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ lúc xanh lúc trắng, nghĩ muốn mở miệng trách cứ Vệ Phong, nhưng lại cảm thấy người ta không làm gì sai cả, trên hoa đăng cũng không viết tên nàng.
Tô Hi mỏi mắt trông mong nhìn chiếc đèn lồng bốn mùa trong tay Vệ Phong, có lẽ vì không có được nên cực kỳ muốn. Nàng ngước mắt lên nhìn về phía Vệ Phong, uyển chuyển hỏi: "Đình Chu biểu ca không phải ở trên thuyền sao, huynh xuống dưới khi nào vậy? Huynh cũng thích hoa đăng sao?"
Vệ Phong cầm theo chiếc đèn bốn mùa đi về phía trước, từ từ nói: "Ừ."
Ừ?
Ừ có ý gì chứ?
Tô Hi bước đi theo sau. Vệ Phong dáng cao chân dài, bước chân tất nhiên cũng lớn, Tô Hi tuy rằng đã cao không ít nhưng vẫn phải cố hết sức mới đuổi theo được. Nàng vừa nhìn chằm chằm đèn hoa đăng lung lay trong tay Vệ Phong, vừa nghĩ mấy từ ngữ tốt, nói: "Đình Chu biểu ca nếu thích hoa đăng, vậy muội giúp huynh thắng cái khác nha, huynh đưa cái chiếc đèn này cho muội được không?"
Bước chân của Vệ Phong hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về tiểu nha đầu nhắm mắt theo đuôi bên cạnh, thấy bộ dáng nàng nghiêm túc, đôi mắt đen láy, không giống như nói giỡn. Vệ Phong bỗng nhiên hứng thú, đuôi lông mày giương lên, nói: "Muội muốn giúp ta thắng được hoa đăng?"
Tô Hi gật đầu, nhưng nàng có điều kiện, "Muội giúp Đình Chu biểu ca thắng mười chiếc đèn hoa đăng, đổi chiếc đèn trên tay huynh." Dứt lời lại nhìn Vệ Phong, lo lắng hắn không đồng ý, không quá xác định mà hỏi, "Được không?"
Vệ Phong cong môi, nói: "Được."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Hi tức khắc sáng lên, hai tròng mắt đen láy phản chiếu bóng dáng của hai con phố hoa đăng, lộng lẫy đến như che kín bầu trời đêm đầy sao. Nàng sợ Vệ Phong đổi ý, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy phía đối diện đường có mấy cái đèn lồng, bèn kéo váy đi về phía đối diện, bắt đầu đoán đố đèn.
Đố đèn của quán hàng rong này là————Dạ bán tân nguyệt quải chi đầu (trăng non nửa đêm treo ở trên cành cây), có một chữ.
Đôi mắt của Tô Hi nhanh như chớp dạo qua một vòng liền đoán được đáp án, "Đáp án là quý (mùa)."
Bên cạnh là mấy nam tử đang trầm tư suy nghĩ nhìn nàng, ánh mắt rơi xuống trên gương mặt nhỏ của nàng thì ngơ ngẩn. Chủ quán gỡ chiếc đèn lồng tú cầu đưa cho Tô Hi, tán dương, "Cô nương thật thông tuệ."
Tô Hi cười khanh khách nhận lấy đèn lồng, kỳ thật câu đố đèn này cũng không khó, so với mấy câu ngoặt nghèo quanh co như "Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ" thì cái này đơn giản hơn nhiều. Nửa đêm là giờ Tý, trăng non là huyền nguyệt, nhánh đầu là bộ "Mộc" (木), phía trên có thêm có treo khúc cong huyền nguyệt, đó còn không phải là "Quý" (季) nữa sao.
Tô Hi cầm đèn lồng quay lại bên người Vệ Phong, đưa đèn lồng tú cầu lên trước mắt hắn, ý cười trên mặt chưa tan, "Cái thứ nhất." Bộ dáng nhỏ hứng thú bừng bừng, như có ý tranh công.
Vệ Phong cầm lấy đèn lồng trong tay Tô Hi, nhìn thoáng qua chiếc lục lạc và dây đeo trên đèn lồng tú cầu, vừa cầm qua thì phát lên tiếng "Đinh linh đinh linh", cô nương gia thường thích loại đèn này, cũng giống như nam tử dùng để đổi lấy niềm vui của nữ tử. Ý cười bên môi của Vệ Phong không rõ, còn chưa mở miệng thì đã thấy Tô Hi đi đến hàng rong tiếp theo.
Câu đố đèn lần này thú vị hơn lần trước, Tô Hi nhìn chằm chằm câu đố không có một chữ nào dưới cái đèn lồng, không viết cái gì thì để người ta đoán thế nào được?
Người bên cạnh hình như cũng nghĩ như vậy, vò đầu bứt tai, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tô Hi cong đôi mắt hỏi chủ quán, "Đáp án là bạch chỉ đúng không?"
Chủ quán gật đầu liên tục, "Đúng vậy."
Bạch chỉ tức là giấy trắng, cũng không khó, chỉ là kiểm tra xem tư duy có nhanh nhạy hay không thôi. Vì thế Tô Hi lại được một chiếc đèn y chang đèn con thỏ thiếu nhi, phía dưới có bốn bánh xe, nàng nói với Vệ Phong, "Đình Chu biểu ca có thể kéo đi, huynh xem, lỗ tai của nó còn động nữa này." Lỗ tai con thỏ được làm từ vải bông mềm, mặt trên bọc một lớp lông tơ màu xám, thoạt nhìn cứ như thật vậy.
Nhưng làm sao mà giống thật được, cũng chỉ là đồ chơi cho trẻ con thôi, Vệ Phong sẽ không ghét bỏ mà không đổi cùng nàng chứ?
Tô Hi liếc mắt đánh giá Vệ Phong một cái, thấy hắn cũng không phải không vui, lúc này mới âm thầm nhẹ thở ra. Nàng giao chiếc đèn cho Vệ Phong, vừa đi về phía trước vừa nói: "Còn 8 chiếc đèn nữa, Đình Chu biểu ca nói phải giữ lời đó nha."
Vệ Phong nhìn về phía bên kia đường phố, đuôi mắt lạnh nhạt, sau đó thu hồi ánh mắt lại, nhìn bóng dáng của Tô Hi, cười nói, "Tất nhiên."
Kế tiếp Tô Hi đều thắng rất thuận lợi, nàng cứ đi dọc theo phố hoa đăng, có lẽ không có câu đố đèn nào có thể ngăn được nàng, nếu thực sự có, vậy thì nàng liền nhảy qua sạp quán tiếp theo thôi. Không đến nửa canh giờ, Tô Hi đã thắng được đủ mười chiếc lồng đèn, nhiều lồng đèn như vậy tất nhiên Vệ Phong không cầm được, hắn đưa cho hai người hầu phía sau còn mình thì cầm chiếc đèn lồng bốn mùa mà Tô Hi nhớ mong.
Tô Hi cầm chiếc đèn lồng bảo tháp, nhìn Vệ Phong như có ý trao đổi, mắt to chớp vài cái, vẫn không giấu được ý cười trong mắt, nói vậy quá trình đoán đố đèn đạt được không ít lạc thú. Nàng nói: "Đình Chu biểu ca."
Vệ Phong không lừa nàng, đặt chiếc đèn lồng bốn mùa vào tay nàng, biểu tình không nhẹ nhàng như lúc đầu, nói: "Trở về đi."
Tô Hi có được đèn lồng, nên bên môi giương lên ý cười nhẹ, "Ừ" một tiếng rồi đi phía sau Vệ Phong cùng quay lại.
Vệ Phong ở phía trước, tuy là chăm sóc Tô Hi cố ý thả nhẹ bước chân, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn có chênh lệch. Tô Hi đi ở phía sau, đang cúi đầu xem đèn thì bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, đối phương có chiếc mũi nhọn má khỉ, răng thì vàng khè, nhếch miệng cười nói, "Tiểu cô nương........"
Tô Hi hoảng sợ hét lên rồi lui về phía sau, nhưng người nọ nắm rất chặt, nàng tránh vẫn không thoát được.
Vệ Phong đi đằng trước xoay người, ánh mắt trầm xuống, không cần mở miệng thì hai tên người hầu phía sau liền tạm thời bỏ hoa đăng trên tay xuống, sau đó xuyên qua đám người nắm lấy cổ tay của mẹ mìn rồi mạnh mẽ bẻ quặt vào, một chân đá người nọ đó vào tường.
Vệ Phong che trước mặt của Tô Hi, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên tay của người nọ, người hầu hiểu ý, vặn gảy tay mẹ mình "răng rắc" một tiếng.
Chỉ nghe một tiếng kêu đau giữa đám đông, sau đó liên tục nói xin tha.
Mẹ mìn sớm để ý Tô Hi, thấy nàng ăn mặc phú quý chắc không phải gia đình bình thường.
Biết rõ bên người nàng có người che chở, nhưng gương mặt kia thật sự quá xinh đẹp, ở trong đám đông cực kỳ chói mắt, nếu bán đi không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nên chịu không được dụ hoặc mà chọn một nơi có nhiều người nhất để ra tay.
Ngân Nhạn và Ngân Hạc bị đám đông chen lấn, tuy thấy được tình huống bên này nhưng lại không tiến lên được, lúc này mới liều mạng xô đẩy đám người mà đến trước mặt. Ngân Hạc cầm tay của Tô Hi, hoảng sợ thất thố nói: "Tiểu thư, ngài không sao chứ........"
Nếu các nàng ở gần tiểu thư hơn thì làm sao những người dơ bẩn đó có thể gần tiểu thư được? . Truyện Full
Cổ tay của Tô Hi có hơi đau, cúi đầu nhìn dưới ánh đèn thì thấy một mảng đỏ.
Ngân Hạc cũng thấy được, tự trách nói: "Đều do nô tỳ không bảo vệ tốt cho tiểu thư........"
Ngân Nhạn bên kia cúi đầu, nói vậy cũng ý thức được mình sai.
Tô Hi xoa cổ tay, lắc đầu nói, "Trở về rồi nói sau."
Vệ Phong sai Lý Hồng đưa mẹ mìn đến quan phủ, xoay người lại thấy Tô Hi cứ nhìn chằm chằm dưới chân mình, cho rằng nàng bị sợ hãi, nên an ủi nói: "Không có việc gì rồi."
Tô Hi ngẩng đầu, đôi mắt ảm đạm, chỉ vào chiếc đèn lồng trong góc, tiếc nuối nói: "Vừa rồi bị người đụng phải, đèn lồng bị quăng hỏng rồi."
Chiếc đèn lồng bốn mùa kia nằm trên mặt đất, lúc rơi xuống đất thì ngọn nến bên trong cũng bị rơi ra, lúc này bị thiêu cháy chỉ còn nửa bên. Vệ Phong nhớ bộ dáng hứng thú bừng bừng của tiểu nha đầu này vì chiếc đèn lồng này mà đoán đố đèn, bước chân hơi ngừng, sau cùng chỉ nói: "Nếu muội thích, thì mười chiếc đèn lồng vừa rồi đều cho muội."
Tô Hi nói không cần, cúi người đi phía sau Vệ Phong. Nàng chỉ muốn chiếc đèn lồng bốn mùa kia thôi, những cái khác đều không cần.
Trở lại bờ hồ Tương Thuỷ, trên mặt hồ vẫn hát du dương như cũ, bóng đêm đã buông xuống. Tô Hi không muốn quay lại thuyền hoa phủ Công chúa mà chỉ muốn về thuyền hoa của nhà mình, nàng nói cảm ơn với Vệ Phong rồi gọi Ngân Nhạn đi tìm thuyền hoa Tô phủ, sau đó cáo từ rời đi.
Mới vừa bước lên đầu thuyền, thì nghe có người hỏi, "Đình Chu, sao ngươi cầm nhiều đèn lồng vậy? Lấy ở đâu thế, chắc không phải do thắng đố đèn chứ?"
Tô Hi quay đầu nhìn lại, xa xa nhìn thấy Vệ Phong đứng bên dưới cây liễu, vị trí đó hơi khuất nên không thấy rõ mặt hắn thế nào, cũng không nhìn rõ người đang nói chuyện với hắn là ai. Tô Hi nhớ tới lúc mình đoán đố đèn vừa rồi, môi mềm hơi cong lên, được rồi, ít nhất lúc đó nàng cũng vui vẻ.
Người nọ lại nói: "Chiếc lồng đèn bảo tháp này thật độc đáo, còn nhiều hơn hai tầng so với trên thị trường nữa, tặng cho ta được không?"
Thuyền hoa dần dần xa nên Tô Hi không nghe rõ Vệ Phong trả lời thế nào. Nàng chui vào trong khoang thuyền, hôm nay đã quá mệt mỏi rồi, cả người mềm như bông mà ngã vào trên ấm sụp, dựa vào chiếc gối hoa, rồi lại than thở khi nhớ tới chiếc đèn lồng cầm không được mười lăm phút của mình.
Ở ven hồ, Tô Điều "ôi" một tiếng, "Đình Chu?"
Vệ Phong liếc mắt nhìn Tô Điều một cái, cong khoé môi, lạnh nhạt nói: "Không cho."
Lúc đầu, Tô Hi chỉ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận đường chờ Nhị ca trở về, không ngờ nhắm mắt một cái liền ngủ luôn.
Tô Chỉ đi thuyền hoa của phủ Tổng đốc, lúc này tiệc rượu đã tan, Tô Điều say khướt, nên đến bờ biển để tỉnh rượu. Chỉ còn Tô Chỉ là thanh tỉnh, phân phó hạ nhân đưa từng người say trong bữa tiệc về thuyền hoa, hắn xoa ấn đường, nhìn về người vẫn đang nhắm nghiền mắt nằm trên sàn nhà vẫn luôn không nhúc nhích, Lệ Diễn.
Thuyền hoa của Lư Dương Hầu phủ ở gần đây, Lệ Diễn lúc tới không dẫn theo hạ nhân, Tô Chỉ đành phải an bài hai người khác đỡ hắn ta dậy rồi tự mình đưa hắn ta về.
Lúc Tô Chỉ đưa Lệ Diễn đến thuyền hoa thì vừa lúc Lệ An Nghi và Uyển Bình Công chúa cũng trở về, thấy Tô Chỉ đứng sau bèn sửng sốt ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày quên cả nói chuyện. Hai người hầu đỡ Lệ Diễn không biết phải dàn xếp thế nào, nên Tô Chỉ nhìn về phía Lệ An Nghi, lên tiếng nói: "Lệ cô nương."
Lệ An Nghi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, lại sai hạ nhân, "Nhanh, nhanh nâng ca ca ta vào bên trong đi." Cho đến khi Lệ Diễn bị nâng vào trong khoang thuyền, nàng ta mới dám nhìn về phía Tô Chỉ lần nữa, cũng may sắc trời đã tối, ánh sáng xung quanh cũng hơi mờ nên không nhìn thấy nàng ta đỏ mặt, "Đa tạ Tô công tử đã đưa ca ca ta trở về......."
Tô Chỉ thấy sắc trời không còn sớm, không muốn để Tô Hi đợi lâu, chỉ nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, Lệ cô nương không cần khách khí." Hành lễ cáo từ sau đó đi về hướng đầu thuyền.
Lệ An Nghi muốn nói cái gì, mấp máy môi vài lần nhưng cũng không nghĩ ra đề tài thích hợp, chỉ trơ mắt nhìn Tô Chỉ đi xa bước lên thuyền hoa khác. Trong lòng nàng ta ảo não không thôi, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Tô Chỉ mới thu hồi tầm mắt rồi xoay người vào khoang thuyền.
Bên này, Tô Chỉ trở lại thuyền hoa Tô phủ, thấy Tô Hi nằm trên ấm sụp ngủ sâu rồi, khuôn mặt nhỏ dựa trên gối đầu, hàng lông mi dày trên làn da trắng sứ, giống như chiếc quạt nhỏ tinh xảo. Hắn không để nha hoàn đánh thức Tô Hi, mà bế ngang nàng lên, ngồi lên xe ngựa của phủ Tướng Quân rồi trở về nhà.