Editor: Song Ngư
Hôm nay Vệ Phong mặc áo gấm màu tím nhạt hoa văn lá cây xanh của hoa mai, ngọc bội màu xanh tím, kim tôn ngọc quý. Hắn dừng chân lại nhìn về phía cô nương e lệ ngượng ngùng trước mặt, lại nhìn thoáng qua dây trường mệnh ngũ sắc trong tay nàng ta, phía trên đơm đậu đỏ, đậu đỏ biểu trưng cho sự tương tư, ý tứ không cần nói cũng biết.
Mặt mày Vệ Phong lạnh lùng, hắn hơi dừng một chút, sau đó không tiếng động mà cầm lấy dây trường mệnh trong tay của nàng ta.
Cô nương đó kinh ngạc ngẩng đầu, vừa e lệ vừa kích động, vốn dĩ lúc đưa cho Vệ Phong thì cũng không nghĩ tới hắn sẽ nhận lấy. Nhưng bây giờ lại được Vệ Phong nhận thì không chỉ làm cô nương đó kinh ngạc mà tất cả các cô nương đang đứng xem ở trên bờ cũng hối hận đan xen, thầm nghĩ nếu người vừa rồi đưa dây trường mệnh là mình thì Vệ thế tử có thể nhận lấy hay không?
Chỉ là sau đó Vệ Phong lại chầm chậm quấn dây trường mệnh 3 vòng lên cánh tay của vị cô nương kia.
Lúc hắn quấn dây trường mệnh không đụng đến cơ thể của cô nương đó, cử chỉ thoả đáng, nho nhã lễ độ, nói: "Vệ mỗ cảm ơn tâm ý của cô nương."
Đây là một câu từ chối uyển chuyển, vừa không làm tổn thương mặt mũi của cô nương đó, mà cũng biểu đạt lập trường của bản thân mình.
Vị cô nương kia tuy rằng cảm thấy mất mát nhưng có thể được Vệ Phong tự mình quấn dây trường mệnh cho nàng ta thì cũng đủ làm nàng ta vui vẻ rồi. Nàng ta đỏ mặt cúi người với Vệ Phong rồi lại xoay người đi về phía bờ biển. Cuối cùng Tô Hi cũng thấy rõ gương mặt của cô nương đó, thì ra là Lục cô nương Tống Như Cầm của phủ Trần Quốc Công, đúng là muội muội của nhị tẩu tương lại của nàng là Tống Khả Khanh.
Tô Hi cũng từng tiếp xúc vài lần với Tống Như Cầm, biết tính tình nàng ta nhút nhát nên cử chỉ hôm nay xác thật là hiếm thấy.
Tô Hi đang suy nghĩ miên man thì Vệ Phong đã cùng mấy công tử thế gia sắp đi tới trước mặt nàng. Nàng theo bản năng lùi về sau, nghiêng người không dấu vết trốn sau lưng Phó Thiếu Vân.
Vệ Phong không nhìn nàng, nhưng thật ra thì nhìn thoáng qua Phó Thiếu Vân, ánh mắt chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi lại dời đi.
Cả đám người đi về hướng Trọng Lan Lâu. Trọng Lan Lâu là một toà tháp cao 7 tầng, tầm nhìn rất tốt, có thể vừa nhìn toàn bộ phong cảnh của hồ Tương Thuỷ, đứng ngắm phong cảnh ở trên tầng cao nhất thì cực kỳ tuyệt vời. Đám thế gia công tử hôm nay bao hết tầng cao nhất, nhưng chỉ trong chốc lát thì người cũng đã đi xa.
Tô Hi đi ra từ phía sau của Phó Thiếu Vân rồi vỗ ngực, cực kỳ may mắn bởi vì bản thân sáng suốt mà đội mũ có màn che.
"Thiếu Vân biểu ca, muội về trước đây, bên ngoài nóng lắm nên huynh đừng đứng lâu quá."
Sau khi cởi bỏ hiểu lầm xong thì Tô Hi đối mặt với Phó Thiếu Vân thản nhiên hơn nhiều, nàng cười tạm biệt với Phó Thiếu Vân.
Phó Thiếu Vân gật đầu rồi nhìn theo nàng đi xa.
Tô Hi quay về dưới lều của gia đình mà tìm mãi cũng không thấy Tô Bách Vũ, hỏi: "Nương, sao không thấy Bách ca nhi vậy ạ?"
Ân thị đang nói chuyện cùng một vị phu nhân khác, nghe vậy thì nói: "Vừa rồi Bách ca nhi nói muốn đi xem thuyền rồng, cho nên Đại ca của con dẫn nó đi chơi rồi."
Có tám chiếc thuyền rồng đậu ở bờ hồ Tương Thuỷ, hình dáng rất to lớn, khí thế rất hùng vĩ, nhưng đúng là có thể lọt vào mắt của Tô Bách Vũ.
Tô Hi ngồi trong chốc lát, sau đó Ân thị dẫn nàng đi gặp vài vị phu nhân, lúc này nàng bất đắc dĩ phải bỏ mũ có rèm che xuống làm vài vị phu nhân kia nhịn không được mà nhìn thêm vài lần. Tô Hi đều hành lễ với từng người, có phu nhân phủ Trần Quốc Công, rồi có phu nhân của Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện.
Tô Hi lo lắng một mình Đại ca không trông được Tô Bách Vũ nên nói với Ân thị một tiếng rằng muốn đến tìm hai người.
Phu nhân của Tả Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện là Cao thị, nói: "Lệnh ái thật xinh đẹp, không biết năm nay đã bao nhiêu xuân xanh rồi?"
Ân thị cười lễ phép, "Vẫn chỉ là một nha đầu mà thôi, đầu năm nay mới qua sinh nhật thứ 12."
Cao thị cũng cười, không tiếp tục hỏi nữa nhưng trong lòng lại nảy lên chủ ý.
*
Ở ven hồ, Tô Bách vũ đứng dưới cây liễu, xung quanh là mấy tiểu gia hoả cũng trạc tuổi của nó, nhưng nó lại trông độc đáo nhất.
Những đứa nhóc khác đều hoạt bát thích ồn ào, mặt đầy ý cười chạy lung tung. Chỉ có mình nó với khuôn mặt nhỏ mang bộ dáng của ông cụ non, đi theo bên cạnh Tô Lễ y như người lớn vậy, nó kéo lấy quần áo của Tô Lễ, ngẫu nhiên nhìn thuyền rồng dừng bên bờ sông, nhưng cũng không có biểu tình gì đặc biệt.
Tô Lễ cười nói: "Bách ca nhi, sao con không nói chuyện với phụ thân vậy?"
Tô Bách Vũ nghiêm túc lắc đầu, vẻ mặt đầy mấy chữ 'Con không muốn nói chuyện với phụ thân'. Bỗng nhiên, nó như nhìn thấy cái gì mà bỏ tay Tô Lễ ra rồi chạy nhanh về phía trước.
Tô Lễ gọi nó: "Bách ca nhi, con đi đâu đó?" Sau đó chạy theo.
Tô Bách Vũ dừng trước một chiếc xe ngựa rồi ngồi xổm xuống nhặt đồ vật trên đất lên, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười, giơ tay lên đưa cho Tô Lễ xem: "Phụ thân, ở đây có một con búp bê vải nè."
Có lẽ người nào đó bỏ lại đây. Đó là một cặp con cọp bằng vải, cọp mẹ bảo vệ cọp con dưới người, trong mắt thì đầy sự cảm giác bảo vệ con mình, tay nghề có hơi thô nhưng đây đều là món đồ mà người bình thường hay đưa cho con nít chơi.
Bước chân của Tô Lễ hơi dừng lại, nhìn về phía Tô Bách Vũ đang cúi đầu nghịch con cọp bằng vải.
Tô Bách Vũ chưa từng nhận được đồ chơi này, trước ba tuổi thì bên cạnh nó chỉ bà vú, bà vú sẽ nói chuyện với nó, cho nó ăn cơm, rồi cho nó ngủ, nhưng lại không làm thú bông nhỏ cho nó. Sau ba tuổi thì Tô Bách Vũ bắt đầu thích khoá Lỗ Ban, thích Sudoku, thích những thứ cần phải động não, nhưng kỳ thật từ dưới đáy lòng của nó vẫn hâm mộ những đứa bé có thể chơi cọp vải này.
Tô Lễ thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Bách Vũ đứng đắn, nhưng trong mắt đầy vẻ tò mò thì trong lúc nhất thời bỗng nảy lên sự áy náy mãnh liệt.
Tô Lễ đang muốn đi qua thì chợt nghe bên tai truyền đến tiếng trống lớn vang bên tai thế là hắn nhìn lại phía sông Tương Thuỷ, thì ra đua thuyền sắp bắt đầu rồi. Tiếng trống điếc tai từng tiếng từng tiếng dội tới.
Tô Lễ quay đầu lại thì thấy con ngựa phía sau Tô Bách Vũ bị tiếng trống làm sợ hãi, rít lên một tiếng, rồi giơ cao móng trước, rơi xuống thì sẽ giẫm lên người Tô Bách Vũ ở phía trước——-
"Bách ca nhi!"
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì có một cô gái mặc váy màu sắc mùa thu từ một bên lao tới, nhanh chóng bế Tô Bách Vũ lên rồi trốn dưới vành móng ngựa.
Vó ngựa nặng nề rơi xuống trên mặt đất, không khó tưởng tượng nếu Tô Bách Vũ không thể tránh được thì sẽ có hậu quả thế nào.
Tô Lễ vội vàng tiến lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi, muốn nói cảm ơn với vị cô nương kia: "Cảm ơn cô nương đã ra tay giúp đỡ......."
Lúc cô nương ấy quay người lại, thì đúng là chất nữ Ân Bồng Bồng nhà mẹ đẻ của Ân thị.
Ân Bồng Bồng cũng rất sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, tay ôm Tô Bách Vũ vẫn còn run run. Nhưng trong lúc đó không biết sao lại không chút nghĩ ngợi mà xông tới. Bây giờ nàng ấy nhìn Tô Lễ trước mắt thì cố gắng dùng sức lực cuối cùng đặt Tô Bách Vũ xuống đất, sau đó thì hai chân mềm nhũn, không thể đứng nổi nữa.
"Tô đại ca......."
Tô Lễ duỗi tay đỡ lấy cánh tay của nàng ấy, nói: "Bồng Bồng? Sao lại là muội?"
Ân Bồng Bồng bình tĩnh lại nói: "Muội đi theo tỷ tỷ đến đây. Vừa đến bờ biển thì thấy một màn này, muội......."
Tô Lễ hỏi nàng ấy có bị thương không thì nàng ấy lắc đầu nói không có. Chỉ có hơi sợ hãi mà thôi.
Tô Lễ gọi Tô Bách Vũ đến trước mặt, nắm tay nhỏ của nó, nói: "Bách ca nhi, con lại đây nói cảm ơn với biểu dì Bồng Bồng đi."
Đôi mắt đen láy của Tô Bách Vũ nhìn về phía Ân Bồng Bồng rồi ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn biểu dì Bồng Bồng."
Ân Bồng Bồng cúi người sờ đầu của nó, dặn dò nói: "Lần sau Bách ca nhi đừng có đứng ở phía trước xe ngựa nhé, có biết chưa?"
Tô Bách Vũ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Ở một chỗ khác, Tô Hi xa xa nhìn thấy một màn vừa rồi. Lúc xe ngựa suýt nữa giẫm lên người của Tô Bách Vũ thì tim của nàng quả thật muốn như ngừng đập, sau đó lúc Ân Bồng Bồng lao tới thì cô vừa biết ơn vừa kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng thì Ân Bồng Bồng không thích lui tới với Tô phủ cho lắm.
Ân Bồng Bồng là Tứ cô nương của Ân phủ, tính tình hoạt bát, thông minh lanh lợi, cùng với Ân Thê Thê là con gái do chính thê của đại phòng sinh ra. Quan hệ chị em của nàng ấy và Ân Thê Thê cực kỳ tốt.
Tô Hi đứng ở nơi xa thấy Đại ca dẫn Ân Bồng Bồng tạm biệt với Tô Bách Vũ. Hai người bọn họ đã đi xa mà Ân Bồng Bồng vẫn còn đứng yên tại chỗ, yên tĩnh nhìn bóng của Tô Lễ, không nhìn thấy biểu tình của nàng, qua không bao lâu thì Ân Thê Thê lại đây tìm, sau đó thì nàng ấy mới cùng Ân Thê Thê rời đi.
Tô Hi nhìn một màn này thì có hơi khó hiểu.
Ân Bồng Bồng hình như không chán ghét người của Tô gia, vậy vì sao đời trước lần nào Tô gia mở tiệc thì nàng ấy cũng không tới chứ?
*
Trọng Lan Lâu.
Đại công tử Tần Tu của phủ Trịnh Quốc Công ngồi thảm hoa, trong tay cầm chiếc cung tiễn nhỏ bằng bạc, sau đó nhắm vòng tròn lớn màu đen hình con rồng lớn, sau đó kéo căng dây cung ra, rồi lại buông lỏng tay, mũi tên bay ra ngoài——-không bắn trúng hạt gạo vàng trên cái mâm.
Mấy người bên cạnh cười vang, nói: "Hôn kỳ của Tần đại công tử sắp tới rời, có phải ngày nào cũng nghĩ tới nương tử đến nổi xa lạ với tài bắn cung luôn không."
Trò chơi này gọi là "Bắn cục bột". Cắt hạt gạo vàng thành nhiều cục bột nhỏ đặt trên mâm, lại kêu người dùng bạc làm ra cung tiễn để bắn cục bột nhỏ, người nào bắn trúng thì có thể ăn. Chẳng qua cục bột làm rất nhỏ, mặt ngoài thì rất dính, nếu lực đạo không chuẩn thì mũi tên sẽ lệch ngay, cực kỳ không dễ dàng mà bắn trúng.
Tần Tu chính là vị hôn phu của Tứ cô nương Tô Lăng Nhân của phủ Tổng Đốc.
Tần Tu nghe mọi người trêu chọc thì cũng không giận, mà ngược lại đưa cung tiễn bạc cho người bên cạnh, "Mọi người tới thử xem."
Kết qua có thể nghĩ, vài người đều thử nhưng không có ai bắn trúng được cục bột cả.
Không biết ai đưa cung tiễn tới tay của Vệ Phong, nửa thật nửa đùa cười nói: "Nếu mọi người đã không bắn trúng thì không bằng Đình Chu tới thử một lần xem thế nào? Nghe nói tài bắn cung của huynh rất giỏi, hôm nay để chúng tôi mở rộng tầm mắt với."
Vệ Phong nhìn về phía dưới lầu Trọng Lan Lâu, nghe vậy thì như không có gì mà xoay đầu, cầm lấy cung tiễn bằng bạc mà người nọ đưa sang. Từ sau khi lên lầu thì hắn không mở miệng, một bộ dáng không có hứng thú. Trước mắt cũng không từ chối mà kéo cung tên ra, gần như không nhắm gì hết, chỉ thấy một thứ màu bạc xuyên qua, vững vàng cắm vào một cục bột.
Xung quanh đầy tiếng hoan hô.
"Tài bắn cung tuyệt vời!"
Hắn cất cung tiễn lại, thoáng cười nói: "Quá khen rồi."
Sau đó mấy người lại chơi vài trò nữa, càng ngày càng hứng thú. Vệ Phong thì ngồi ở một bên, ngẫu nhiên chỉ tham gia một hai lần, bởi vì ngày thường hắn cũng như thế cho nên cũng không ai biết tâm tình của hắn không tốt, mà còn có người muốn gọi tiểu Hoàng oanh của Du Phương Viện tới nữa. Nhưng chỉ ngại không phù hợp với dịp hôm nay, hai người Đế Hậu lại ngồi ở dưới lều kia coi đua thuyền rồng nữa, nên chỉ đành gạt bỏ tâm tư này đi.
Không bao lâu sau thì có một nam tử mặc trường bào mặc chàm đứng lên tạm biệt với mọi người: "Mọi người cứ từ từ uống, ta đi trước một bước."
Là Tiêu Tam công tử của Bình Viễn Hầu phủ.
Có người nói: "Không phải chứ Tiêu tam, lúc này mới bao lâu mà trở về rồi hả? Hay là giống như bên ngoài đồn là ngươi bị vị trong nhà kia quản lý chặt chẽ hả?"
Đều nói Tiêu tam công tử cưới phải một người vợ dữ dằn, sau khi thành thân thì y không thể tham gia nhiều hoạt động bên ngoài lắm. Hôm nay lại về nhà sớm như vậy nên khó trách có người chế nhạo y. Trong đám này chỉ có mình y là đã thành thân, hôm nay bị tóm được thì tất nhiên phải trêu ghẹo một phen.
Tiêu Tam công tử đẩy gã một phen, mắng: "Thì có làm sao?"
Người nọ lại vui vẻ, "Ta nghe nói tính cách của tẩu tử rất đanh đá, lúc chưa lấy chồng thì đã không ai dám trêu chọc rồi, không biết người ở chung với tẩu tử thế nào đây? Ài, hôm nay ngươi mà về trễ thì sẽ không phải bị phạt quỳ trên ván giặt đồ chứ?"
Tiêu Tam rất khinh thường, "Nhìn là biết ngươi là thường dân rồi, nói với ngươi thì ngươi cũng không hiểu đâu." Dứt lời lại không nhịn được mà nói: "Nữ nhân là phải dỗ dành, sao có thể lấy cứng chọi cứng được, ngươi mà ôm nàng trong lòng bàn tay thì nàng tự nhiên sẽ trở nên mềm mại thôi. Thôi, cái đạo lý này chờ sau khi ngươi thành thân sẽ hiểu thôi."
Dứt lời thì đứng dậy rời đi.
Vệ Phong ngồi ở trên giường sát cửa sổ, hắn vuốt cằm như suy tư điều gì đó. . ngôn tình sủng
Công cuộc dỗ dành Tô Hi bắt đầu rồi =))))