Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 63: Chương 63: Thất tịch khất xảo




Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo

Trở lại phủ, Tô Hi trước tiên phân loại các hương liệu hôm nay đã mua, rồi cất vào trong ngăn tủ khắc hoa, sau đó nhớ lại những lời Lý Hồng đã nói.

"Sáng sớm hôm kia Thế tử gia đã khởi hành, chưa kịp từ biệt với Cửu cô nương. Nếu Cửu cô nương có chuyện gì thì có thể nói với tiểu nhân." Lý Hồng thẳng thắn kể ra những tai mắt ở trong phủ Tướng Quân cho Tô Hi, thế là nàng mới biết không chỉ có Hoa Lộ Thiên Hương và Thu Đường Cư có người của hắn mà ngay cả bên Nhị phòng cũng có một người.

Khó trách mỗi khi nàng xảy ra chuyện thì hắn đều biết.

Tô Hi nhẹ nhàng khều hương tro trong lò đốt Bác Sơn (1), không vui chũn mũi. Nàng nói mà, tự nhiên tối hôm đó Vệ Phong cứ nằng nặc bắt nàng cả đêm may vá cho xong túi tiền, thì ra hôm sau phải về đất phong ngay. Cái gì gọi là không kịp từ biết chứ, hắn ở trong khuê phòng của nàng cả một đêm, thậm chí không thể nói một câu sao? Tô Hi mới không thèm tin, chắc chắn là hắn cố ý lừa nàng, nhưng nếu vậy thì sao lại phải sai Lý Hồng tới nói với nàng chứ? Chẳng lẽ hắn nghĩ nếu nàng nghe được tin này từ trong miệng người khác thì sẽ thêm tức giận sao?

Tô Hi có hơi tức giận, vì thế lúc chọn hương liệu cho Vệ Phong thì đặc biệt chọn mấy loại có mùi hết sức kỳ lạ, chẳng hạn như cây mộc hương, gừng cát, ngũ gia bì hương. Những hương liệu này có mùi rất dị, vừa dị mà vừa nồng nặc, ngoại trừ những một số công dụng đặc biệt bên ngoài thì người bình thường hiếm khi sử dụng những loại này. Mà người hay bắt bẻ như Vệ Phong thì càng không.

Sau khi chọn xong thì Tô Hi còn nhìn thoáng qua biểu cảm khổ mà không nói nên lời của Lý Hồng thì tâm trạng mới thoải mái hơn một tí.

Lầm sau không bao giờ thêu túi tiền cho Vệ Phong nữa, Tô Hi nghĩ thầm.

Lúc Ngân Nhạc đi vào thì thấy Tô Hi ngồi trên ghế thêu hoa lê ngũ khai quang, đang cầm một miếng bánh hương hương, vừa bẻ vụn rơi vãi vào trong lò đốt, vừa suy nghĩ gì đó. Ngân Nhạn đặt chén canh nấm trắng với nước dừa lên bàn, nàng ấy nhìn Tô Hi, như muốn nói lại thôi: "Tiểu thư....."

Tô Hi không ngẩng đầu, nàng cầm cái kẹp đồng bỏ thêm than vào, "Hả?"

Ngân Nhạn đuổi hai nha hoàn nhị đẳng ra hết ngoài, nàng ấy thấy Tô Hi cụp mắt, hết sức tập trung đùa nghịch lò đốt thì cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà buột miệng thốt ra: "Người hôm nay tiểu thư gặp ở cửa hàng hương liệu có phải là người hầu của Vệ thế tử không?"

Động tác khảy hương liệu của Tô Hi khựng lại, tim cũng ngừng đập trong khoảnh khắc, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Ngân Nhạn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hỏi: "Sao ngươi biết?"

Ngân Nhạn vừa thấy phản ứng này của Tô Hi thì biết mình đã đúng được tám chín phần rồi. Nàng ấy thở dài một hơi, tính tình của tiểu thư nhà mình mà nàng còn không sao, căn bản là không biết nói dối, trong lòng nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt: "Đợt cung yến lần trước thì nô tỳ có nhìn thấy y đi theo bên cạnh Vệ thế tử. Bởi vì cằm y có vết sẹo nên nô tỳ mới nhớ rõ."

Cằm của Lý Hồng đúng là có một vết sẹo không dài, kích thước chỉ bằng cái móng tay, nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Trước đây Tô Hi chưa từng để ý tới, hôm nay nghe Ngân Nhạn nói như vậy nàng nhớ lại thì hình như đúng là có thật.

Ngân Nhạn thấy Tô Hi không nói gì thì có hơi sốt ruột, nàng ấy tiến lên hai bước, nói: "Tiểu thư, có thật là người......"

"Ngân Nhạn tỷ tỷ." Tô Hi ngắt lời nàng ấy, nắm chặt cái kẹp đồng trong tay, "Ngươi đừng nói cho nương ta biết."

Ngân Nhạn vừa nghe xong thì quỳ gối cái "rập" xuống bên chân của Tô Hi, nàng ấy sợ tới mức mặt trắng bệch: "Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc nghếch."

Tô Hi vội vàng đỡ nàng ấy dậy, nói: "Ngươi, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta là loại người không biết đúng mực thế sao? Mau đứng lên đi.....Để người khác nhìn thấy thì ra thể thống gì nữa."

Lúc này Ngân Nhạn mới chầm chậm đứng lên, nhưng vẫn không yên tâm nói: "Vậy tiểu thư và Vệ thế tử........Đến cuối cùng là làm sao vậy......"

Ngân Nhạn là đại nha hoàn của nàng, chuyện của nàng và Vệ Phong khẳng định không thể gạt được bao lâu, Tô Hi cũng hiểu điều này, vì thế nàng suy nghĩ một lát rồi cũng thành thật thẳng thắn với Ngân Nhạn. Bắt đầu từ lần Vệ Phong cứu nàng ở núi Thanh Thuỷ đến chuyện con ngựa mất khống chế ở biệt viện Tây Giao, lại đến sinh nhật của Vệ Phong lần này, nàng nhẹ nhàng kể hết, rất nhanh liền giải thích xong xuôi mọi chuyện.

Ngân Nhạn như sực tỉnh, nói: "Khó trách lần trước tiểu thư cứ thêu túi tiền mãi, còn nhờ Ngân Nhi chỉ dạy cách thêu thùa nữa.........Thì ra là có chuyện như vậy."

Tô Hi ngại ngùng "ừ" một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn Ngân Nhạn, "Ngươi tạm thời đừng nói cho đám Ngân Hạc nghe."

Ngân Nhạn gật đầu, rồi chợt nói: "Chẳng qua tâm tư của Ngân Hạc tỉ mỉ, lại hầu hạ trước mặt người nữa, nên chắc cũng không giấu được nàng ấy đâu ạ."

Tô Hi nghĩ cũng đúng, nếu giấu không được, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

"Vệ thế tử nói với tiểu thư thế nào?" Ngân Nhạn luôn hết lòng ý suy nghĩ vì Tô Hi, cứ sợ tiểu thư nhà mình có hại. Nếu đổi lại là người khác thì nàng ấy có lẽ sẽ không bình tĩnh như vầy, nhưng đối phương lại là Tấn Vương thế tử phong thái xuất chúng văn võ song toàn trong mắt người đời, nên nàng ấy liền cảm thấy ánh mắt của mọi người sẽ không sai, người như vậy nhất định sẽ không có lỗi với tiểu thư nhà mình. Huống hồ gì lúc tiểu thư nhà mình đứng chung một chỗ với Vệ thế tử đúng thật là xứng đôi, một người xinh đẹp nũng nịu, một người bộ dáng liêm khiết, quả nhiên là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Nếu hai người người họ thật sự có thể thành đôi thì Ngân Nhạn cũng rất vui.

Tô Hi nhớ tới lời Vệ Phong nói, sao nàng không biết xấu hổ mà nói với Ngân Nhạn mấy chuyện đó được, vì thế nhẹ giọng nói: "Ngân Nhạn tỷ tỷ đừng hỏi, lòng ta biết phải nên làm thế nào." Vừa nói nàng vừa đẩy nàng ấy ra bên ngoài, rồi nói tiếp: "Ngươi ra ngoài một lát đi, ta muốn suy nghĩ vài việc."

Ngân Nhạn không lay chuyển được nàng nên đành phải đi ra ngoài cửa, nhưng vẫn không yên tâm nói: "Tiểu thư tự mình cẩn thận là được......."

Tô Hi không ngừng gật đầu, chờ sau khi Ngân Nhạn ra thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó thì ngồi lại trên ghế thêu.

Tuy Ngân Nhạn nhìn cẩu thả nhưng miệng rất chặt, vì thế Tô Hi cũng không lo lắng nàng ấy sẽ nói ra chuyện này.

Chỉ là không biết khi nào Vệ Phong sẽ trở về? Tô Hi nghĩ thầm, lầm trước Vệ Phong bảo nàng cho hắn chút thời gian, sau một khoảng thời gian thì hắn sẽ tới phủ Tướng Quân cầu hôn, đó là chỉ việc về đất phong lần này sao? Hắn trở về là vì có chuyện quan trọng sao?"

Lý Hồng nói nếu nàng có việc gấp thì có thể gửi thư cho Vệ Phong, nàng mới không thèm viết đâu, ai bảo hắn không nói tiếng nào đã đi rồi. Tô Hi bẻ hết hương liệu thì bỏ vào lò đốt Bác Sơn, đợi bên trong toả ra một mùi hơng thanh mát thì lúc này mới đi đến bên cái bồn trên bệ cao mà rửa tay, cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa.

*

Vào ngày đầu tháng 7 chính là tiệc mừng thọ của Tô lão thái gia, trong phủ có rất nhiều người tới tham dự.

Tiệc mừng thọ được tổ chức rất náo nhiệt, lão thái gia là người khiêm tốn luôn giúp mọi người làm việc tốt, cho nên dù là bây giờ đã về hưu nhưng cũng có rất nhiều quan viên triều đình đến đây mừng thọ ông, gần như nửa giới quan lại đều tới, chặn cổng phủ Tướng Quân đến chật ních. Chiêu Nguyên Đế còn sai Thường công công bên người tới tặng lão thái gia một pho tượng hạc lộc tiên nhân trắng tráng men sứ cao quý (2) cùng với bồn cảnh san hô màu đỏ (3), lão thái thái mời Thường công công vào phủ, cảm kích nói: "Bệ hạ còn nhớ tới lão thần khiến lão thần cảm thấy thật vinh hạnh."

Thường công công nói: "Tô Tướng quân đừng nói vậy, bệ hạ thường ở trước mặt nô tài nhắc người mãi, nói người nhiều lần lập chiến công, nhiều nơi biên giới khi nghe tới tên người là sợ chết khiếp. Bây giờ người đã về hưu, trong triều nhất thời không tìm thấy người lấp vào chỗ trống của người làm bệ hạ cũng thường buồn rầu lắm."

Lão thái gia nói: "Là do cái xương già của thần không biết cố gắng........"

Thường công công vội nói: "Tô Tướng quân dưỡng thân mình cho khoẻ mới là quan trọng, nô tài nói một câu quá giới hạn, bây giờ bệ hạ ký thác kỳ vọng cao với Nhị gia trong phủ lắm........"

Thường công công không ở lâu, nói mấy câu liền trở về, còn lão thái gia thì đích thân tiễn ra cổng.

Ngoại trừ Thường công công bên ngoài thì Uy Viễn Tướng quân Lữ Trì cũng tới, ông cũng được xem như nửa học trò của lão thái gia, nên rất tôn kính lão thái gia, hôm nay còn đặc biệt dẫn theo nhi nữ tới chúc thọ lão thái gia.

Lão thái gia vui vẻ nhìn Lữ Giang Hoài, nói: "Giang Hoài đã lớn như vậy rồi sao, lần đầu ta nhìn thấy cháu thì cháu còn được quấn tã đấy."

Lữ Giang Hoài và Lữ Huệ Xu tiến lên bái kiến lão thái gia.

Ben trong phòng trên vô cùng náo nhiệt, lão thái gia đi đứng không tiện cho nên tiệc mừng thọ không tổ chức ở sảnh ngoài mà trực tiếp đặt ở Xuân Huy Đường. Tô Hi dẫn Lữ Huệ Xu đi vào trong sương phòng ở viện tây, hai tiểu cô nương nói chuyện phiếm đến qua buổi sáng lúc nào không hay.

Sau khi dùng cơm trưa, Uy Viễn Tướng quân cáo từ rời đi, còn Lữ Giang Hoài thì đến Tây sương phòng để đón muội muội về phủ. Y đứng dưới hành lang nhìn tiểu cô nương mặc váy xanh thướt tha bên cạnh cửa, y kiềm chế sự kích động trong lòng mà ôm quyền nói: "Đa tạ Cửu cô nương đã chiêu đãi tiểu muội."

Bởi vì hôm nay là tiệc mừng thọ của lão thái gia nên tâm trạng của Tô Hi cũng không tệ, nàng nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Lữ đại ca không cần khách sáo, Xu tỷ tỷ là tỷ muội tốt của muội, chiêu đãi là việc nên làm. Nếu ngày sau có rảnh thì Lữ đại ca và Xu tỷ tỷ nhớ đến phủ Tướng quân chơi nhé."

Lữ Giang Hoài sửng sốt nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào động lòng người của nàng, gật đầu nói: "Được........"

Nói đến đây thì cũng nên đi rồi nhưng dưới chân của Lữ Giang Hoài cứ như đâm rễ vậy, luyến tiếc phải lùi một bước. Y mấy lần mở miệng muốn tìm đề tài, nhưng đều cảm thấy không thích hợp lắm, nên cả khuôn mặt tuấn tú gấp đến đỏ bừng.

Tô Hi thấy y muốn nói lại thôi thì cứ tưởng y có chuyện gì khó mở miệng, bèn hỏi: "Lữ đại ca muốn nói gì?"

"Cửu cô nương......." Lữ Giang Hoài đang định mở miệng, khoé mắt liếc nhìn thấy một người đi từ hành lang giữa hai dãy nhà bên kia tới, chưa đến gần mà đã nghe đối phương gọi một tiếng "Ấu Ấu".

Lữ Giang Hoài quay đầu nhìn lại thì thấy Phó Thiếu Vân với bộ áo gấm xanh đen, mặt mày sáng sủa, đang đi về phía bên này.

Tô Hi nói: "Sao Thiếu Vân biểu ca đã quay lại rồi?"

Phó Thiếu Vân nói: "Vừa nãy huynh bị rớt đồ, nên mới trở về lấy."

Tô Hi bừng tỉnh, hỏi y bị rơi đồ gì rồi dừng ở đâu, sau đó vội kêu Ngân Nhạn và Ngân Hạc giúp y đi tìm. Lúc này người trong phủ Tướng Quân đã về bớt rồi, dưới hành lang không còn bao nhiêu người, bọn họ đứng ở đây ít nhiều cũng có hơi đột ngột, nên Tô Hi hỏi Phó Thiếu Vân có cần đến sương phòng chờ không.

Phó Thiếu Vân cười nói: "Vậy huynh không khách sáo." Nói xong thì hành lễ với Lữ Giang Hoài bên cạnh, "Lữ huynh cũng ở đây sao."

Lữ Giang Hoài cũng thi lễ lại.

Sau khi Tô Hi tạm biệt với hai huynh muội Lữ thị xong thì liền dẫn Phó Thiếu Vân vào trong.

Lữ Giang Hoài nhìn bóng dáng của Phó Thiếu Vân, ửng hồng trên mặt đã tan đi, hai tròng mắt cũng tỉnh táo hơn. Y đứng tại chỗ nhìn một lúc rồi mới rời đi.

Đêm đó, Tô Hi dựa vào chiếc gối màu vàng hoạ tiết hoa sợi trắng, nàng nửa nằm trên giường mỹ nhân đọc sách, trong sách lại được kẹp một bức thư, đúng là chiều tối nay Thanh Lộ nhân lúc không ai để ý mà đưa cho nàng. Tô Hi đang rối rắm xem có nên đọc không, một mặt thì Vệ Phong đã rời đi hơn 1 tháng rồi, còn mặt khác........Nàng còn chưa hết giận đâu.

Tô Hi khép lá thư lại rồi đặt trên đầu kiều án (4), nàng đi ra sau bức bình phong tắm rửa một lát.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong thì Ngân Nhạn lau khô tóc cho nàng, nàng lê đôi giày thêu đi đến sau chiếc bàn. Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở thư ra đọc.

Ngân Nhạn biết chuyện nàng và Vệ Phong, vì thế lúc đọc thư Tô Hi cũng không tránh nàng ấy.

Cách viết chữ của Vệ Phong rất quyết đoán, uốn lượn tiêu sái, hệt như con người của hắn, xuyên qua mặt giấy cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn. Nửa đầu bức thư nói về lý do hắn phải trở về đất phong, đoạn giữa hắn viết ngắn gọn về cuộc sống gần đây của hắn, đến đoạn cuối thì Tô Hi càng đọc càng đỏ mặt.

Vệ Phong đúng là to gan, thế mà lại có thể viết thư lộ liễu như vậy, còn nói cái gì mà "Nhớ nhung đến điên cuồng".........Tô Hi cố nén xúc động muốn nhét bức thư lại, miễn cưỡng đọc xong dòng cuối cùng, Vệ Phong cũng đứng đắn hơn một tí, hắn bảo nhất định sẽ từ đất phong chạy về Kinh Thành trước ngày mùng 7 tháng 7.

Mùng 7 tháng 7, đúng là Thất Tịch Khất Xảo Tiết (5).

_____

CHÚ THÍCH:

(5) Thất Tịch theo văn hóa phương Đông (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước (nguồn Wikipedia).

Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt. Ngày này còn có các tên gọi khác như:

Khất xảo tiết (乞巧節; qǐ qiǎo jié - Lễ hội thể hiện tài năng)Thất thư đản (七姐誕; qī jiě dàn - Sinh nhật cô em thứ bảy)Xảo tịch (巧夕; qiǎo xì - Đêm kỹ năng).

(1) Lò đốt Bác Sơn

(2) Pho tượng hạc lộ tiên nhân

(3) bồn cảnh san hô màu đỏ

(4) kiều án ( chiếc bàn có hai đầu cao ngẩng lên):

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.