Bộ Đồ Mới Của Hoàng Hậu

Chương 99: Chương 99: Thiện ác có báo (*)




Editor: Mắm Mắm | Beta-er: Song Ngư(*) Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo

Chợt nghe Viên thị hét lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt ném chiếc hộp trong tay ra ngoài. Bà ta nhìn chằm chằm ngón tay bị chặt đứt trên đất, hai tay run rẩy, hiển nhiên là rất kinh ngạc sợ hãi.

Bà ta không thể tin được Vệ Phong lại có thể làm ra chuyện này, Vệ Tấn là Nhị đệ của hắn mà hắn lại dám chặt đứt tay của Vệ Tấn… Viên thị vừa tức giận vừa hoảng sợ trừng mắt nhìn Thường Hộc, muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến hiện tại Vệ Tấn phải chịu tra tấn thì không quan tâm nữa, đau đớn kêu một tiếng “Tấn ca nhi”, sau đó nhanh chóng đi đến Thụy An Cư của Nhị phòng.

Đèn đuốc ở Thụy An Cư sáng trưng, rất lộn xộn, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc của Liêu thị. Trong lòng Viên thị căng thẳng, càng đi nhanh hơn.

Khi đến Nhị phòng, bà ta thấy cả người Vệ Tấn đầy máu nằm trên mặt đất, gương mặt trắng như tờ giấy, không chỉ ngón tay bị chặt đứt mà trên ngực cũng có hai lỗ xuyên qua máu me đầm đìa. Liêu thị quỳ bên cạnh y, vừa khóc vừa cầm khăn che vết thương lại, cố gắng cầm máu cho y. “Nhị gia, chàng tỉnh lại đi… Chàng đi thì thiếp biết làm sao bây giờ, trăm ngàn lần chàng đừng…”

Tấn Vương phi Viên thị thấy nàng ta như vậy thì tức giận nói: “Còn không mau mời đại phu? Ở đây khóc cái gì?”

Khi nãy Liêu thị đã sai nha hoàn đi mời đại phu, nhưng mà Chu đại phu vẫn chưa đến, nàng ta thấy vết thương của Vệ Tấn nghiêm trọng nên không dám tùy tiện di chuyển, vì thế mới vẫn để y nằm trên mặt đất. Bây giờ nàng ta thấy Viên thị đến thì như tìm được chỗ dựa, nhào qua khóc lóc nói: “Nương, Thế tử giết người, ngài phải cứu Nhị gia…”

Tấn Vương phi Viên thị nhìn nàng ta, tâm trạng phức tạp. Bà ta thật sự tức giận khi thấy Vệ Phong động thủ với Vệ Tấn, nhưng nếu thực sự muốn truy cứu thì không có lợi với bọn họ. Ai biết lần này trở về Vệ Phong có nắm chứng cứ của bọn họ trong tay không?

Không lâu sau Chu đại phu tới, vừa vào cửa nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại càng hoảng sợ. Vội vàng sai người đặt Vệ Tấn lên giường, ông ta lấy lại bình tĩnh, sau đó bôi thuốc cầm máu cho Vệ Tấn. Nhưng mà Vệ Tấn bị thương quá nghiêm trọng, hai vết thương đều khá sâu, không dễ gì cứu được.

Chu đại phu bận rộn đến độ đầu đầy mồ hôi, phát hiện mình mang thiếu thuốc cầm máu, bèn kêu dược đồng nhanh chóng quay về lấy thuốc.

Sau một khắc, cuối cùng Vệ Tấn cũng ngừng chảy máu.

Chu đại phu nhìn thoáng qua ngón tay bị đứt đã được băng bó của Vệ Tấn, nghiêm trọng thì không nghiêm trọng lắm nhưng sau này có thể phải trở thành phế nhân. Ông lau mồ hôi trán và nói: “Lão phu đã cố gắng hết sức, còn lại phải xem mạng của Nhị gia thế nào. Nếu sáng sớm ngày mai ngài ấy có thể tỉnh lại mà không sốt thì không có gì đáng ngại. Nếu ban đêm sốt cao không lùi, vậy thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”

Liêu thị vừa nghe xong thì không kìm được lại khóc nấc lên.

Tấn Vương phi Viên thị ngồi ở đầu giường, nhìn vẻ mặt trắng bệch của nhi tử, cũng không thấy tức giận mà chỉ cảm thấy đau lòng như bị nghiền nát. Bà ta cũng nghe thấy những gì Chu Trung Hiền nói, vội vàng sai người đóng cửa và cửa sổ lại, sau đó sai nha hoàn nấu nước sắc thuốc, trông chừng Vệ Tấn mọi lúc, không dám để cho hắn có cơ hội lên cơn sốt.

Không lâu sau, Vệ tam gia Vệ Ương nghe nói Thụy An Cư xảy ra chuyện, cũng vội vã chạy tới.

Vệ Ương vào nhà thấy trên người Nhị ca Vệ Tấn quấn băng gạc, ánh mắt dời xuống nhìn băng gạc trên tay Vệ Tấn. Băng gạc thấm đẫm máu, chỗ đó rõ ràng là thiếu một thứ. Hai con ngươi của y co rút lại, bước tới gọi: “Nhị ca!”

Thụy An Cư bận rộn cả trong lẫn ngoài, ai cũng không dám sơ suất.

Tuy là như vậy, nhưng đến ban đêm, cả người Vệ Tấn bắt đầu lên cơn sốt.

Trong viện trắc phi Đổng thị, không biết có phải bị người khác cố tình ngăn cản không, mà Tấn vương Vệ Liên Khôn và trắc phi Đổng thị vẫn chưa nhận được tin tức, bọn họ đã tắt đèn đi ngủ từ sớm rồi.

*

Vân Tân Trai.

“Chàng …”

Tô Hi mới từ trong bồn tắm ra thì đã bị Vệ Phong nắm mắt cá chân kéo trở lại. Cả người nàng ướt sũng ngồi trong bồn tắm, những giọt nước đọng trên lông mi, đôi mắt trong suốt rõ ràng, khi nhìn Vệ Phong thì có hơi xấu hổ lại có gì đó ngây thơ, khiến lòng người nhộn nhạo.

Nàng che ngực, muốn đứng dậy khỏi bồn tắm một lần nữa, xiêm y nàng ướt nhẹp, dán chặt vào thân thể, lớp vải mỏng để lộ đường cong mềm mại của nàng. Mà lúc nàng trèo lên trên mép bồn tắm thì lại đưa lưng về phía Vệ Phong, cái mông vểnh lên, vì mép bồn tắm trơn trợt nên mãi mà không leo lên được.

Vệ Phong vốn đã lâu không chạm vào nàng, tất nhiên không thể chịu nổi vẻ quyến rũ như vậy của nàng. Đôi mắt hắn tối sầm, cúi người về phía trước, đè thân thể nho nhỏ của nàng sang bên mép bồn tắm, lòng bàn tay tì lên chiếc eo mềm mại của nàng, “Không phải nàng nói không chê ta sao? Sao lại không muốn tắm cùng ta vậy, Ấu Ấu?”

Tô Hi không thể cử động, sau lưng là lồng ngực nóng bỏng của hắn, nàng hơi ngại ngùng, dù sao đã hai tháng không gặp nhau, vừa gặp đã làm chuyện này… Nàng lắc đầu, cho rằng Vệ Phong cố ý xuyên tạc ý của mình, “Thiếp không… Thiếp cũng không nói muốn tắm cùng chàng. Chàng tắm nhanh lên, thiếp có chuyện muốn nói với chàng…”

Nàng nói không chê hắn, chỉ là không chê trên người hắn dính máu của người khác, chứ không phải muốn tắm cùng hắn đâu.

Chính hắn cũng đã nói bôn ba mấy ngày ở trên đường chưa tắm, cũng chưa thay y phục, cả người đều bẩn.

Tô Hi mím môi, nhẹ giọng thương lượng: “Đình Chu biểu ca, buông thiếp ra trước được không?”

“Không được.” Vệ Phong cắn vành tai nhỏ xinh của nàng, trả lời mà không suy nghĩ. Bàn tay hắn nâng lên xoa thứ mềm mại của nàng, “Không phải nàng bảo ta sau này đừng đi nữa sao? Ấu Ấu, sau này ta đều ở cùng nàng, thương yêu nàng, được không?”

Ám hiệu của hắn rõ ràng như vậy, Tô Hi đương nhiên sẽ không nghĩ hắn chỉ đơn giản muốn ở bên nàng. Nàng nhớ tới tình cảnh thảm thiết không thể xuống giường của nàng khi vừa mới thành thân, nàng lắc đầu như trống bỏi, “Đừng mà, chàng đừng cứ nghĩ những thứ kia được không, thiếp có chuyện nghiêm túc muốn nói với chàng mà… Ưm, Vệ Phong…”

Vệ Phong đưa một ngón tay vào và khuấy động miệng nàng, đập tan những lời kế tiếp của nàng.

Trước đây Tô Hi từng nghe người khác nói tiểu biệt thắng tân hôn. Lúc đó nàng không có suy nghĩ gì đặc biệt với mấy câu này, nhưng bây giờ tự mình trải nghiệm thì cuối cùng nàng cũng hiểu rồi. Vệ Phong giống như muốn trả hết những gì đã tích luỹ trong hai tháng qua lên người nàng, nàng vốn không thể chịu nổi, cánh tay trắng nõn mềm mại như củ sen vòng quanh cổ hắn, hai hàng mi dài run lên, khóc nức nở nói: “Chàng xong chưa vậy?”

Vệ Phong ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng. Tiểu cô nương ngốc nghếch, sao có thể xong được, đây chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Vệ thế tử tắm sạch sẽ thì đã là chuyện của hai canh giờ sau, nha hoàn bên ngoài không dám giục, nhưng sợ nước bị lạnh nên không ngừng đốt thêm củi vào phòng bên cạnh. Tịnh phòng thông với phòng ngủ, có một cái bếp lò, vì vậy thêm củi vào trong có thể bảo đảm nước trong bồn tắm luôn nóng.

Xong xuôi, chân trời phía xa dần xuất hiện màu xanh nhạt, trời sắp sáng, động tĩnh bên trong cuối cùng cũng ngừng lại.

Tuyết Tình, Tuyết Trúc dẫn hai nha hoàn vào tịnh phòng dọn dẹp, chỉ thấy nước bắn tung toé xung quanh bồn tắm, xiêm y màu xanh nhạt hoạ tiết cành hoa sen quấn nhau của hàng thêu Tô Châu của thế tử phu nhân nhăn nhúm bị vứt sang một bên, như là bị cái gì đè lên vậy, trông rất bừa bộn. Tuyết Tình và Tuyết Trúc không dám nhìn nhiều, cúi đầu lặng lẽ thu dọn mọi thứ.

Tô Hi được Vệ Phong bế vào giường trong phòng, hắn lấy khăn lau người cho nàng lại thắt áo yếm lại cho nàng. Cả người nàng không còn chút sức lực nào, cả người mềm oặt, đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn hắn, chỉ đành để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Rõ ràng giận mà nàng cũng không dám nói gì. Tô Hi không dám trêu chọc hắn nữa, vừa nãy nàng càng phản kháng thì hắn càng thêm mạnh mẽ, nàng vốn không chịu nổi. Lúc này nàng đã thông minh hơn rồi, thành thành thật thật, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, không phản kháng cũng không giãy dụa. Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là do nàng không có sức giãy giụa nữa.

Nàng cảm giác eo của mình sắp gãy rồi, thế mà hắn lại có thể làm đến hai canh giờ….Tô Hi phồng má tức giận, những lời khi nãy muốn nói với Vệ Phong đã quên sạch. Cũng do hắn hết.

Vệ Phong cong ngón trỏ lên búng chóp mũi nàng một cái, cố tình dọa, “Nàng còn chưa ngủ nữa, có phải muốn thêm lần nữa đúng không?”

Quả nhiên, Tô Hi hoảng sợ trợn tròn đôi mắt hạnh, hai hàng lông mi phe phẩy như cây quạt, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại.

*

Tô Hi vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Vệ Phong, chẳng hạn như trên người hắn có bị thương không? Sao mấy ngày rồi mà không trở về? Hay ví dụ như hắn đã làm gì trong mấy ngày này? Hay rốt cuộc hắn đã làm gì Vệ Tấn?... Nhưng bị hắn lăn lộn như thế, nàng đâu còn nhớ rõ mình muốn hỏi gì, nhắm mắt lại là ngủ thẳng tới sáng hôm sau.

Vân Tân Trai gió êm sóng lặng, còn bên Ký An Đường lại như muốn nổ tung.

Vệ Nhị gia Vệ Tấn vẫn chưa tỉnh lại, vẫn cứ sốt cao không dứt, Tấn Vương phi Viên thị và Liêu thị lập tức ồn ào đến gặp Tấn vương Vệ Liên Khôn. Vì thế Tấn vương Vệ Liên Khôn mới biết chuyện Vệ Phong đã trở về, sáng sớm bèn gọi Vệ Phong đến Ký An Đường. Ban đầu Tô Hi không muốn đi, nàng eo thì đau chân thì mỏi, đứng lên cũng không nổi nhưng sợ Viên thị đâm thọc gây rắc rối nên vẫn thay xiêm y, theo Vệ Phong đến Ký An Đường.

Chưa tới nơi đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc.

Tiếng rõ nhất là của Liêu thị: “Phụ thân, ngài phải làm chủ cho Nhị gia...”

Tấn vương Vệ Liên Khôn đã hiểu mọi chuyện từ miệng của hai người, nghe đến việc Vệ Phong chặt đứt hai ngón tay cái của Vệ Tấn thì sắc mặt trầm xuống. Lúc này thấy Vệ Phong và Tô Hi bước vào phòng, tức giận nói: “Nghịch tử, còn không mau quỳ xuống.”

Vệ Phong nắm tay Tô Hi, vẻ mặt thản nhiên nói: “Không biết nhi tử đã làm sai điều gì khiến phụ thân tức giận như vậy?”

Tấn vương Vệ Liên Khôn đập mạnh bàn, “Ngươi còn có mặt mũi để hỏi sao? Vết thương của Nhị đệ ngươi là thế nào?”

Ông ta không hỏi Vệ Phong thoát hiểm thế nào, làm sao trở về được, vừa gặp đã chất vấn hắn vì sao khiến Vệ Tấn bị thương. Tô Hi nhớ tới lúc Vệ Phong mất tích cũng như vậy, Tấn Vương không quan tâm đến bình an của hắn mà chỉ quan tâm có người thừa kế vị trí Thế tử hay không. Lạnh lùng như vậy khiến Tô Hi không thể nhìn nổi, muốn lên tiếng nhưng lại bị Vệ Phong nắm tay ngăn lại.

Tấn Vương phi Viên thị bên kia vừa lau nước mắt vừa nói: “Từ khi Tiết Vương phi mất, thiếp vẫn coi Phong ca nhi như nhi tử của mình, đối đãi như con ruột. Không ngờ lại nuôi một con sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa, hại Tấn ca nhi của thiếp...”

Liêu thị cũng khóc theo, “Phu thân, hôm qua ngài không thấy, cả người Nhị gia đầy máu nằm trên mặt đất, trên ngực còn cắm một thanh kiếm...”

Lúc này Tô Hi mới biết hôm qua Vệ Phong đã làm gì Vệ Tấn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng căng thẳng nghiêm túc, nhưng nàng không cảm thấy Vệ Phong quá đáng. Người như Vệ Tấn chết trăm lần cũng không đủ.

Sắc mặt của Vệ Phong vẫn không đổi, chờ Viên thị và Liêu thị khóc xong thì mới nói: “Chỉ việc này thôi mà phụ thân đã tức giận rồi sao, nếu người biết tính toán của Vương phi và Nhị đệ thì chẳng phải càng tức đến bất tỉnh hay sao?”

Tấn vương Vệ Liên Khôn nhìn hắn, “Lời này có ý gì?”

Vệ Phong lạnh nhạt liếc nhìn Tấn Vương phi Viên thị. Suýt chút nữa Viên thị đã nhảy phắt dậy, nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Vệ Phong dời ánh mắt đi, nói với Lý Hồng và Thường Hộc đang đứng ngoài phòng: “Dẫn người vào.”

Không lâu sau, Lý Hồng và Thường Hộc dẫn hai nam tử mặc đồ đen vào. Hai người kia đều bị thương, quỳ trên mặt đất.

Sau khi Viên thị thấy rõ vẻ mặt của hai người thì sắc mặt trắng bệch, vừa rồi vênh váo hung dữ thì nay thoáng cái đã ngừng công kích.

Hai gã áo đen không phải người khác, chính là những người đã ám sát Vệ Phong đêm đó.

Vệ Phong nói: “Tại sao nhi tử lại bị ám sát ở Thanh Châu, phụ thân không ngại thì có thể hỏi bọn họ xem xảy ra chuyện gì.”

Tấn vương Vệ Liên Khôn nhìn về phía hai người. Hai người bị Lý Hồng và Thường Hộc tra tấn cả đường, sức lực đã sớm rã rời, không cần Tấn vương đặt câu hỏi thì đã thành thật giải thích mọi chuyện. Từ việc Vệ Tấn sai bọn họ làm việc, đến việc ám sát Vệ Phong, sau đó nhận thứ tốt từ Vệ Tấn thì đồng ý cao chạy xa bay, từ chuyện lớn đến chuyện bé.

Tấn vương Vệ Liên Khôn càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, nhìn về phía Viên thị, “Bọn họ nói đều là sự thật?”

Viên thị lắc đầu lia lịa, quyết không thừa nhận: “Vương gia đừng nghe bọn họ nói bậy... Sao thiếp có thể làm chuyện này...”

Bà ta nói xong thì nhìn về phía Vệ Phong, trách mắng: “Phong ca nhi, để thoát khỏi tội danh giết hại đệ đệ ruột mà ngươi lại ngang nhiên dám bôi nhọ bọn ta. Ngươi tính toán thật giỏi!”

Đây mới thật sự là vừa ăn cướp vừa la làng. Tô Hi mím chặt chặt đôi môi hồng, nhìn về phía Vệ tam gia Vệ Ương đang ngồi bên kia. Lúc đầu là y báo tin cho nàng, nếu y có thể đứng ra làm chứng thì Viên thị nhất định sẽ không còn lời nào để nói nữa.

Vệ Ương thấy ánh mắt của Tô Hi, hiểu được nàng đang cầu xin mình đứng ra làm chứng. Nhưng y vừa nghĩ tới dáng vẻ bị thương hôm qua của Nhị ca thì chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn quay đi.

Tô Hi lộ vẻ thất vọng.

Trái lại Vệ Phong cũng không nóng nảy, thản nhiên nói: “Có đúng là vu khống hay không, Vương phi không cần vội vã kết luận.”

Hắn nói xong lại kêu Lý Hồng đưa lên một thứ khác.

Tấn vương Vệ Liên Khôn mở hộp ra nhìn thử, bên trong là một con búp bê nhỏ làm bằng vải, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ. Sắc mặt Tấn vương thay đổi, ngày sinh tháng đẻ này đúng là của ông ta, còn chữ viết thì đúng thật là của Tấn Vương phi Viên thị.

Vệ Phong nói: “Đây là thứ hôm qua nhi tử sai người lục soát trong phòng của Vương phi và tìm được, về phần tại sao Vương phi lại có thứ này, không bằng phụ thân tự mình hỏi xem.”

Vẻ mặt Viên thị hoảng hốt, không biết sao Vệ Phong lại tìm ra thứ này, bà ta cố gắng giải thích: “Vương gia, thiếp...”

Gương mặt Tấn vương Vệ Liên Khôn tối sầm, không đợi bà ta nói hết lời thì đã tát mạnh một cái và nói: “Tiện nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.