Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 22: Chương 22: Chương 22: Mẹ chồng tương lai?




Cô thấy một người phụ nữ trạc tuổi mẹ cô đang xào nấu cái gì đó, đứng bên cạnh bà ấy là Dĩ Việt đang hau háu nhìn.

“Mẹ ơi, cho con nếm trước nha mẹ!”

“Thằng quỷ, suốt ngày chỉ biết có ăn!”

Ồ, thì ra là mẹ của thầy Vũ sao?

Ha ha ha, phải vào chào hỏi mẹ chồng tương lai mới được!

“Con chào bác! Dĩ Việt, chào bé cưng!”

Bà Vũ trố mắt ra nhìn:

“Chào con! Con là...”

Cô còn chưa kịp trả lời thì đã bị Dĩ Việt lao đến kéo ra phòng khách ngồi.

“Oái, sao em lại đuổi chị chứ?”

“Hừ, không đuổi ra thì có phải chị sẽ giới thiệu chị là con dâu tương lai của mẹ em không?”

“Chị đâu có!”

Kỳ Tâm ra vẻ oan ức nói, nhưng trong bụng lại nghĩ thầm: “May quá! Suýt chút nữa mình lỡ miệng nói như thế!”

Cô đứng dậy, chỉnh đốn trang phục đầu tóc, hiên ngang bước vào bếp:

“Thưa bác, con tên là Hoa Kỳ Tâm, con là học sinh của thầy Vũ! Con đến đây nhờ thầy Vũ kèm cặp thêm!”

Dĩ Việt thở phào nhẹ nhõm, nếu để bà chị này nói năng linh tinh trước mặt mẹ cậu, không biết cậu sẽ bị anh hai xử lí thế nào nữa.

“Ồ, thì ra là học sinh của Dĩ Phàm sao? Mau vào đây nếm thử đồ ăn bác nấu đi, lát nữa Dĩ Phàm tắm xong sẽ ra!”

Á!

Đang tắm sao?

Kỳ Tâm nở một nụ cười bỉ ổi, dọa Dĩ Việt sợ dựng tóc gáy.

“Chị kia, chị định làm gì anh hai tôi?”

“Babe, chị có làm gì đâu!”

Kỳ Tâm xoa xoa đầu Dĩ Việt rồi hớn hở đi vào bếp.

“Bác gái, bác nấu ăn ngon quá đi!”

“Vậy con ăn nhiều một chút!”

Bà Vũ cười hiền lành, tỉ mỉ quan sát Kỳ Tâm. Cô gái này không tệ, rất hợp với tiêu chuẩn chọn con dâu của bà.

“Mẹ ơi, mẹ quên mất con trai yêu của mẹ rồi sao?”

Dĩ Việt ngồi một bên giận dỗi nói. Mẹ đúng thật là, chưa gì đã bị bà chị dở hơi này lôi kéo dụ dỗ rồi.

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy thương anh hai đến thế, anh ấy đúng là xui tám kiếp mới vớ phải bà chị này mà!

Cạch! Cửa phòng tắm mở ra, Vũ Dĩ Phàm cầm khăn lau lau tóc, cơ bụng sáu múi đập thẳng vào con mắt háo sắc của ai kia.

Bà Vũ thấy Kỳ Tâm đưa tay che mũi, hốt hoảng:

“Kỳ Tâm! Con sao vậy? Đồ ăn cay quá sao?”

Anh nhíu mày, vội vơ lấy chiếc áo mặc vào.

“Em đến rồi hả? Sao không gọi tôi?”

“...”

“Mỗi lần thấy trai đẹp là em lại như vậy à?”

“Phải, à...không phải đâu, trai nào bằng trai này được chứ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.