“Phản đối!!! Phản đối!!! Tôi phản đối!!!”
Cô nhóc này mà làm cô giáo thì sẽ dạy học trò ra cái gì đây? Đào tạo sắc nữ sắc lang quy mô lớn à???
“Thầy Vũ, em đâu phải kẻ truyền bá tà đạo? Làm gì thấy ghê vậy?”
“Em...”
Anh nghẹn lời. “Hội Cuồng Sắc” có phải là tà đạo không nhỉ?
“Khụ...đó là tiêu cực trong giáo dục, tuyệt đối không được! Chẳng lẽ hiệu trưởng để yên cho em làm bừa như thế??”
Anh chống tay lên bàn, kích động suýt nữa nhảy luôn lên ghế đứng.
Kỳ Tâm ái ngại nhìn biểu hiện nghiêm túc đến phát sợ của anh, cô vội vã nói:
“Không phải không phải, em nào dám!”
“Hừ!”
“Just for laugh thôi mà! Ha ha...ha ha ha...”
Cô cười gượng mấy tiếng rồi im tịt. Bởi vì sắc mặt anh càng lúc càng đông lạnh.
“A...soái ca đừng giận! Em thích thiết kế! Em muốn học thiết kế thời trang!”
Khuôn mặt anh bớt lạnh một chút.
“Thật đó! Em nói thật! Chộ ôi đừng giận mà...”
Nghe đến hai chữ “Chộ ôi...”, mặt anh vừa mới giãn ra một chút lại co lại.
Kỳ Tâm gấp đến cuống cả lên, cô rút vội một tờ giấy trong cặp, giơ trước mặt anh:
“Thầy nhìn đi, đây là trang phục chú rể, em đặc biệt vẽ cho thầy từ rất lâu rồi!”
Anh thoáng kinh ngạc, cầm tờ giấy chăm chú nhìn.
Cô lại khẩn trương rút tiếp một tờ giấy nữa, lại giơ trước mặt anh:
“Còn đây là trang phục cô dâu, em đặc biệt vẽ...”
Thấy anh ngẩng lên, cô sợ hãi nuốt hai chữ “cho em” vào miệng.
Anh im lặng nhìn hai bản vẽ, ánh mắt vui mừng.
“Em bắt đầu vẽ thiết kế từ khi nào?”
Thấy anh cười, cô đờ người nhìn mấy giây. Đổi hai bản vẽ lấy nụ cười mỹ nhân, quá lãi!
“Từ lúc mới học vẽ, em đã tập vẽ thiết kế rồi!”
Cô cười hi hi khoe.
“Bố mẹ em có biết?”
“Biết chứ biết chứ! Ha ha ha...”
Cô nghĩ thầm trong bụng, mình chẳng được cái nết gì, được mỗi khoản vẽ vời là kha khá một chút, đương nhiên nhị vị phụ huynh mừng rớt nước mắt rồi.
Hiệu trưởng Hoa đang làm việc và Hoa phu nhân đang nấu nướng ở nhà đều hắt xì hơi một tiếng. Ai mới nhắc đến cái thân già này sao?