Đừng trông mong gì cái lão mặt đá này nói lời hoa mỹ sến súa.
Nhưng ba chữ “Tôi thích em” kia thật dễ nghe, ngắn gọn súc tích y như con người anh vậy.
Vẫn đang trong thời gian chờ điểm thi, Kỳ Tâm chỉ có ăn, chơi, ngủ, ngày tháng thoát kiếp chó độc thân đã đến.
Lại nói đến Vũ Dĩ Phàm, sau lần tỏ tình ngắn gọn súc tích kia, anh lại trở về với thói xấu tự luyến kiêu chảnh như trước.
Biết sao không?
[Tua lại cảnh tối hôm đó.]
Anh không để cô kịp phản ứng, ôm chặt cô vào lòng, nghiêng mặt ghé sát tai cô nói:
“Tôi thích em.”
Kỳ Tâm hạnh phúc đến độ tim đập loạn xạ như sắp lọt ra ngoài, mơ hồ đáp lại:
“Em cũng thích thầy. Thầy làm bạn trai em nhé?”
Anh mím môi cười:
“Ừ.”
“...”
[Quay về hiện tại.]
Rồi giờ thành ra anh đã là bạn trai cô, nhưng người nói trước lại là cô, người mất giá trước chính là cô.
Có hơi mất liêm sỉ một chút nhưng không sao, cảnh này cô quen rồi.
Có bạn trai là lúc nào cô cũng rải cẩu lương, đối với cô, phân phát thức ăn cho chó là một thú vui tao nhã.
Hiệu trưởng Hoa nhìn cảnh này mà ngứa mắt không chịu nổi.
Người ta nói con gái gả đi thì người buồn nhất là bố, con gái ông còn chưa gả đi mà sao ông đã buồn bực như bị trộm mất bảo bối trong nhà vậy.
Mỗi lần Vũ Dĩ Phàm đến nhà, nếu không phải đưa con gái ông đi chơi, thì cũng là hai đứa ở nhà mắt qua mày lại với nhau.
Vũ Dĩ Phàm không biết là vô tình hay cố ý, rất hay gọi hiệu trưởng Hoa và Hoa phu nhân là “bố”, “mẹ”, khi bị hỏi đến thì anh biện hộ là lỡ miệng gọi nhầm.
[...]
Giữa vườn cây mát mẻ, hiệu trưởng Hoa ngồi đọc sách, mặc kệ vợ ông với đôi mới yêu kia ồn ào ầm ĩ trong nhà.
Có mỗi bữa sáng thôi mà nấu mãi không xong.
Ông đành tự tìm cho mình một khoảng trời yên tĩnh vậy.
“Con chào bố!!! Ấy nhầm chào bác trai ạ!!!”
Chưa yên tĩnh được bao lâu ông đã bị dọa giật nảy người suýt đánh rơi quyển sách đang cầm trên tay.
Lại là thằng nhóc này!
Vũ Dĩ Phàm muốn cười quá mà vẫn phải nhịn:
“Mời bác trai vào nhà ăn sáng ạ!”