“Hiệu trưởng, em xin lỗi, thật sự xin lỗi...em xi...n...”
“Cậu có lỗi gì mà xin?”
“Hiệu trưởng bớt giận, em xin lỗi hiệu trưởng ạ...”
“Cậu có lỗi gì mà xin?”
“Dạ...em xin lỗi vì tội không có lỗi gì mà vẫn xin lỗi ạ...”
Rầm!!!
Hiệu trưởng Hoa đập bàn:
“Vũ Dĩ Phàm!! Cậu đang chơi xỏ tôi đúng không?”
“Em không dám...”
“Cậu to gan lắm! Hừ!!!”
“...”
Anh lau lau mồ hôi, rốt cuộc anh đã làm gì sai chứ?
Anh đứng nghiêm chỉnh một bên nhìn hiệu trưởng Hoa tức giận thở phì phì.
“Hiệu...hiệu trưởng...thầy uống nước cho hạ hỏa ạ...”
“Khỏi! Cậu biến về đi thì tôi hạ hỏa liền!”
“Nhưng...chính thầy nói em đi theo thầy mà...”
“...”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Cậu có thích con gái tôi không?”
“...”
Ủa, cái này...liên quan quá...
Anh bị phát ngôn gây sốc của hiệu trưởng Hoa làm đơ người.
Nói vậy là ý gì chứ?
Con gái ông ấy...ừm, là Kỳ Tâm.
Có thích hay không? Ừm, con nhóc này...anh chưa gặp ai đáng ghét và đáng sợ như cô cả. Cho nên...
“Thích hay không thích nói một lời xem nào! Cậu muốn chọc ông già này tức chết đúng không?”
“Dạ có thích!”
Anh giật bắn người, nói tuột một hơi.
“Có thích sao? Vậy thì hãy đối xử với nó thật tốt, nếu không tôi sẽ...”
“Em sẽ đối xử với Kỳ Tâm thật tốt! Tuyệt đối không có chuyện nuốt lời!”
Anh lại nói tuột một hơi.
Hiệu trưởng Hoa bước đến túm cổ áo anh hét lên:
“Thằng nhóc thối tha này!!!”