Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Chương 15: Chương 15: Giam Giữ Trái Phép




Hôm nay là thứ sáu, vốn hẹn với Đinh Việt là hết giờ làm sẽ đi ăn cơm với anh. Tôi còn bàn bạc với anh cuối tuần dẫn anh về nhà ra mắt bố mẹ tôi. Không ngờ vừa ra đến cổng đã gặp Hạ Trường Ninh.

Hắn lịch sự nói với tôi: “Phước Sinh, anh có chút chuyện muốn nói với em”.

“Em hẹn Đinh Việt ăn tối rồi”.

“Thứ sáu trường học được nghỉ sớm, giờ mới ba giờ hơn, không làm lỡ việc của em đâu”.

Tôi lạnh mặt nói: “Anh biết em và Ðinh Việt yêu nhau rồi, nếu như anh còn bám lấy em nữa thì em sẽ tố cáo anh tội quấy rối”.

Hạ Trường Ninh cười: “Nghe xem em nói kiểu gì kìa, nếu anh mà quấy rối em thì em còn thân mật đi ăn hay đi dạo phố với Ðinh Việt được sao?”.

Hắn nói cũng không sai. Chỉ cần mỗi lần xuất hiện trước mặt tôi và Đinh Việt, hắn nói với Đinh Việt một câu: “Ninh Phước Sinh là bạn gái của tôi”, thì tôi và Ðinh Việt chắc là sẽ bị hắn làm hỏng chuyện.

Tôi không kìm nổi, cảm thấy bất an bèn hỏi hắn: “Rốt cuộc anh có chuyện gì, nói bây giờ không được sao?”.

“Lên xe đi, ngoài này lạnh quá!”.

Tôi cảnh giác nhìn hắn, còn Hạ Trường Ninh định thần ngồi trong xe nhìn tôi. Hắn có chuyện gì chứ?

“Có liên quan tới em, xem cái này đi!” Hạ Trường Ninh đưa tôi một tờ giấy.

Tôi mở ra xem, con số trên đó khiến tôi suýt ngất xỉu: “Đây là cái gì?”

“Bảy nhờ anh đưa cho em. Nó nói em là bạn của anh nên nó chỉ lấy giá gốc. Cũng không nhiều, có hơn trăm triệu thôi”.

“Anh lừa đảo! Mấy cái ly với mấy cái đèn đó làm sao lại đắt thế chứ! Hơn nữa là do anh ép tôi. Tôi... tôi tự vệ chính đáng!”. Tôi không hiểu lắm về pháp luật, không biết hôm đó tôi nổi giận đập đồ trong quán ăn thì ai phải đền. Là Hạ Trường Ninh bảo Bảy đóng cửa không cho tôi đi, nhưng đúng là tôi đã động thủ trước. Tôi càng nói càng yếu thế. Hơn trăm triệu cơ mà, sao đồ đạc trong nhà hàng của tên Bảy kia lại đắt thế?

Hạ Trường Ninh cười ha ha rồi xuống xe nói với tôi: “Ly với đèn thì không đắt, chỉ có mấy chai rượu em đập vỡ thì hơi đắt một chút. Vỏ chai vẫn còn đó, em có thể mang đi giám định”.

Đột nhiên tôi muốn mình có thật nhiều tiền, sau đó vui sướng ném cho hắn để hắn mãi mãi biến mất. Hơn trăm triệu, tôi mới đi làm được mấy tháng mà việc này lại không thể để bố mẹ tôi biết được. Tôi phải làm thế nào bây giờ?

“Việc này anh cũng có trách nhiệm. Thế này đi, em trả bốn mươi triệu, số còn lại để anh lo, được không?”

“Tôi phải hỏi luật sư đã”. Không hiểu từ đâu mà trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ này. Hạ Trường Ninh cười: “Phước Sinh, em có phải đền anh đâu, em đền cho thằng Bảy cơ mà. Em không trả thì lúc ra tòa nguyên cáo sẽ là thằng Bảy, bị cáo là anh và em. Anh với Bảy là anh em với nhau, anh sẽ nhận lỗi. À đúng rồi, trên mấy chai rượu đó vẫn còn dấu vân tay của em. Bảy đã làm giám định rồi”.

Tôi nghe câu này là biết ngay Hạ Trường Ninh muốn giở trò. Hắn mở công ty bảo an nên đương nhiên là hiểu rõ việc này. Hắn là nhân chứng, dùng dấu vân tay của tôi làm vật chứng. Khi đó chỉ có tôi và hắn ở trong nhà hàng, hắn nhận trả phần lớn, vậy thì mình còn cớ gì mà không trả phần của mình?

“Được, tôi đập thì tôi nhận. Bây giờ tôi không có nhiều tiền đến thế, có thể trả góp được không?” Tôi nghiến răng thừa nhận. Bốn mươi triệu, một tháng lương tôi sáu triệu, chẳng mấy chốc sẽ đến Tết rồi, nhà trường sẽ có thưởng cuối năm, tôi cố gắng nửa năm sẽ trả hết nợ.

Hạ Trường Ninh cười ha ha và nói: “Anh sẽ trả Bảy hộ em, sau này anh sẽ là chủ nợ của em. Anh biết em không muốn nợ anh, tiền lãi sẽ tính theo lãi ngân hàng, được không?”

“Được”.

“Lên xe đi, tới văn phòng công ty anh làm giấy vay nợ”

Cuối cùng tôi cũng lên xe hắn.

Hạ Trường Ninh lái xe đưa tôi tới một khu căn hộ nhỏ. Nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống văn phòng công ty chút nào, tôi nghi ngờ hỏi: “Văn phòng của anh đây à?” Tôi nhớ là văn phòng công ty Thuẫn Thành không phải ở đây.

“Ừ, đây là địa điểm làm việc khác. Giải quyết những việc không liên quan tới công việc ở công ty”.

Thang máy càng lên cao lòng tôi càng bất an. Công ty thuê văn phòng thì thích thuê tầng một hoặc tầng hai cho tiện. Thế nhưng Hạ Trường Ninh vừa vào thang máy đã ấn tầng 33.

Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, hắn nhìn thang máy nhảy số mà không nói gì cả, tôi cũng nhìn sự thay đổi liên tục của từng con số và im lặng. Cảm giác yên lặng và bất an khiến tôi không chịu được nữa, tôi lên tiếng: “Tôi không đi nữa. Tôi sẽ viết giấy vay nợ và ký tên, thứ hai đưa cho anh là được. Tôi không trốn nợ đâu”.

Hạ Trường Ninh quay lại nhìn tôi và cười, nụ cười đó có vẻ ý gì tốt đẹp.

Tinh!

Thang máy dừng lại, Hạ Trường Ninh thản nhiên nói một câu cực kỳ vô liêm sỉ: “Thực ra không làm giấy tờ cũng không sao, em cởi cái áo khoác hơn sáu mươi triệu trên người ra gán nợ cũng được”.

Hắn nói gì thế? Hắn muốn tôi cởi áo? Tôi tức điên lên quát vào mặt hắn: “Anh là đồ lưu manh”.

“Phước Sinh, anh chỉ đề nghị thế thôi. Em cứ mặc cái áo sau mươi triệu này ròi trả góp cho cũng được mà”.

“Anh nói linh tinh cái gì thế? Cái áo này có hơn ba triệu. Hạ Trường Ninh, anh lại đùa tôi đúng không?” Tôi giận dữ.

Hắn đè cửa thang máy lại, ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Anh không tin, đây rõ ràng là hàng LV, lẽ nào anh nhìn nhầm?”

Hắn nói như thế khiến tôi thấy mất tự nhiên. Lẽ nào Đinh Việt không hề đi trả lại áo mà chỉ dán giá tiền khác vào? Tôi không hiểu về hàng hiệu nhưng Hạ Trường Ninh thì lạ gì, hắn còn nhìn nhầm được sao?

“Hay là em để anh xem lại xem? Yên tâm đi, nếu anh muốn làm gì em thì anh đã làm từ lâu rồi”. Hạ Trường Ninh tỏ vẻ nghi ngờ và tò mò.

Tôi cũng rất muốn biết chiếc áo khoác màu đen trên người tôi rốt cuộc là hàng hiệu sáu mươi triệu hay là hàng nhái ba triệu?

Tôi lập tức tháo đai áo.

Hạ Trường Ninh nhịn cười và nói: “Phước Sinh, trong thang máy có camera. Em định biểu diễn thoát y vũ trước mặt bảo vệ à?”

Tôi đỏ mặt đi ra ngoài thang máy.

Hạ Trường Ninh mở cửa phòng, nhìn thấy tôi còn đề phòng liền cười nói: “Bảo vệ sẽ nhìn thấy em theo anh vào. Em có chuyện gì thì những gì camera ghi lại đều là bằng chứng”.

Tôi cúi đầu bước vào trong phòng, không khí bên trong rất ấm áp, tôi cởi áo khoác ra.

Hạ Trường Ninh cầm áo xem đi xem lại, vuốt vuốt rồi tặc lưỡi: “Ðúng là hàng nhái, bây giờ kỹ thuật làm nhái tốt thật”.

Hắn nói vậy tôi cũng yên tâm.

Thực ra nếu nó thực sự là hàng hiệu sáu mươi triệu thì tôi cũng chỉ cảm thấy Ðinh Việt rất quan tâm tới tôi, nếu nó là hàng nhái thì tôi nghĩ anh ấy biết cách sống.

“Uống gì?”

Tôi nhìn xung quanh, thiết kế chỉ có hai màu đen trắng, không giống văn phòng mà giống nhà riêng hơn. Nhưng bình thường gia đình cũng không trang trí thế này, nói dễ nghe thì là biết thưởng thức, nói khó nghe một tí thì là lập dị.

“Không cần đâu, em ký xong là đi ngay. Em hẹn ăn cơm với Đinh Việt lúc sáu giờ rồi”.

Trường Ninh rót chén trà rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng. Tại sao tôi đứng hắn ngồi mà tôi như vẫn thấp hơn hắn một cái đầu?

“Phước Sinh, thực ra em rất dễ lừa. Lẽ nào em không nhìn ra là anh chỉ muốn lừa em tới nhà anh thôi sao?”

Tôi sợ đến run rẩy, sững lại hai giây rồi chạy ra ngoài cửa.

“Em không mở được đâu”.

Tôi quay đầu trợn mắt nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?”

“Không muốn làm gì cả, anh chỉ không muốn nhìn em và Ðinh Việt ăn tối mà thôi! Chín rưỡi anh đưa em về nhà”.

“Anh làm thế này là giam giữ trái phép!”

“Em tố cáo anh cũng được. Anh mong càng ầm ĩ càng tốt, để cả thành phố này đều biết Hạ Trường Ninh đang theo đuổi Ninh Phước Sinh. Giam giữ trái phép mà chưa tạo thành thương tích sẽ bị tạm giam mấy ngày? Anh có thái độ nhận tội tốt, còn có thể đăng báo xin lỗi, chắc vào chơi vài ngày lại được ra ấy mà, em thấy thế nào?”

Tôi tức tới mức lại muốn tìm cái gì đó đập hắn. Tay vừa chạm vào cái bình sứ thì Hạ Trường Ninh nói: “Đừng đập, anh mua tám trăm triệu đấy, là bản chào mừng Olympic số lượng hạn chế. Quan tòa có thể phán em không phải đền, nhưng anh có thể tìm người đòi nợ giúp anh”.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một đám lưu manh như hung thần đến tận nhà tìm tôi. Tôi hít một hơi rồi hét lên: “Hạ Trường Ninh, anh ép người quá đáng” rồi cởi đôi giày cao gót ném về phía hắn.

Hắn giơ tay lên, mỗi tay bắt lấy một chiếc như bắt phi tiêu rồi đặt ngay ngắn trên bàn, ngắm nghía một lát rồi hỏi: “Phước Sinh, em đi giày cỡ 35 à? Chân em xinh nhỉ!”

Tôi sắp bị hắn làm cho tức điên. Rút điện thoại ra gọi cho Ðinh Việt, điện thoại không có sóng.

“Tỉnh táo đi, ở nhà anh không gọi điện thoại được đâu. Phước Sinh, em ngồi xuông uống trà cho hạ hỏa, xem bộ phim là thời gian sẽ trôi rất nhanh. Lúc về giải thích với Đinh Việt sau. Lại đây ngồi, chúng ta cùng xem 007, xem xong anh nấu cơm cho em ăn. Chín rưỡi anh đưa em về nhà, thật đấy”.

Tôi chân trần đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào. Tôi đặt mông ngồi uống đất ôm gối nhìn hắn. Hạ Trường Ninh mặc bộ đồ đen ngồi trên chiếc sofa trắng, ánh nắng chiều đông chiếu vào, cảnh này rất giống hình ảnh trong phim.

Tôi cúi đầu hỏi hắn: “Tại sao chứ? Ngũ Nguyệt Vi thích quần áo hai màu đen trắng, anh cũng thích, hai người hợp nhau lắm. Cả hai đều là người có tiền, lai lịch đều không tầm thường. Sao lại cứ phải làm khổ tôi? Trước đây tôi đã gây thù chuốc oán với anh sao?”

Hắn chầm chậm tới bên tôi rồi ngồi xuống, cười nói: “Đúng thế, Phước Sinh, em đã gây thù chuốc oán với anh”.

“Tôi thực sự không thích anh”. Tôi không biết nói gì cả nên thốt ra câu này.

Hạ Trường Ninh nhìn tôi chăm chăm, giọng trầm và dịu dàng: “Không phải vội, anh thích em là được rồi”.

Tôi nhắm chặt mắt lại, khi mở mắt ra vẫn thấy Hạ Trường Ninh ngồi như bức tượng trước mặt tôi. Tôi đi đến sofa ngồi xuống, ấn điều khiển từ xa, chăm chú xem 007.

Xem hết phim là sáu giờ. Đáng nhẽ đã đến giờ hẹn đi ăn cơm của tôi và Ðinh Việt thế mà tôi lại ngồi trước bàn ăn thưởng thức tài nghệ của Hạ Trường Ninh. Hai món ăn một món canh rất đơn giản. Kĩ thuật nấu ăn của hắn không tồi, tôi còn ăn được.

Im lặng ăn uống, ăn xong cơm lại ăn hoa quả và uống trà. Chờ mãi cũng đến chín giờ. Hạ Trường Ninh nói: “Đi, anh đưa em về”.

Tôi tới trước cửa sổ hỏi hắn: “Sau này anh còn làm như thế này nữa không?”

“Phước Sinh, cá nhân anh thấy anh hợp với em hơn Ðinh Việt. Em làm bạn gái anh thì có gì không tốt chứ? Anh xuống bếp cũng được mà lên phòng khách cũng xong...”. Hắn lại bắt đầu không biết xấu hổ.

Tôi đẩy tung cửa sổ, gió lạnh thối vào khiến tôi rùng mình. “Anh còn dám làm thế này một lần nữa tôi sẽ chết cho anh xem”.

“Phước Sinh, một khóc hai quậy ba treo cổ, em muốn thử hết à?” Hạ Trường Ninh cười và đóng cửa lại, chăm chú nhìn tôi rất si tình, rồi bất đắc dĩ nhún vai: “Được rồi, em nói đi, muốn anh theo đuổi em như thế nào? Anh cũng muốn theo đuối bạn gái một cách bình thường, có điều Ðinh Việt xuất hiện, anh chẳng còn cách nào khác”.

“Tôi đã nói rồi, tôi thích Ðinh Việt, tôi không muốn khóc, không muốn treo cổ, tôi cũng không muốn máu dồn lên não, đừng ép tôi được không?” Tôi thực sự bó tay với Hạ Trường Ninh. Nếu hắn để tôi chết thì tôi cũng không dám, đành phải cầu xin hắn như vậy.

“Nếu như anh đồng ý thì đã không giữ em không cho đi hẹn hò với Đinh Việt rồi”.

Nếu nhịn được thì ai không muốn nhịn?

Tôi đập nhà Hạ Trường Ninh.

Đầu tiên là đập thứ gần tôi nhất, tôi với tay cầm cái đĩa bày trên giá gỗ ném vào màn hình TV LCD. Choang một tiếng, thoải mái hết cỡ.

Tôi thở hổn hển chỉ vào mặt hắn: “Tiền thì không có, nhưng mạng có thể đền cho anh”.

Tôi nghĩ mình đã tức đỏ mắt, sắc mặt Hạ Trường Ninh dần dần thay đổi, hắn đưa tay kéo tôi định đưa tôi ra khỏi phòng, nhưng chỉ chốc lát lại thay đổi quyết định, hắn chỉ cái lọ màu đen trên giá đồ cổ và nói: “Đập cái kia đi, đồ đáng giá nhất cái nhà này đấy. Anh không cần em đền”.

“Anh có tiền thì hay lắm à? Anh là dân xã hội đen thì tài giỏi lắm à?” Tôi gào lên như sắp khóc đến nơi.

Hắn sầm mặt lại và nói: “Anh mẹ nó không có tự trọng đấy! Tóm lại là anh không để em và Đinh Việt ở bên nhau đâu”.

Tôi hận quá trừng mắt nhìn thẳng vào hắn.

Cửa bỗng nhiên bật mở, Ngũ Nguyệt Vi uể oải đứng giữa cửa: “Người ta yêu Ðinh Việt, anh Ninh, anh giở trò gì chứ? Phước Sinh, tôi giúp cô, cô đi đi, hắn mà ngăn cô thì đã có tôi”.

Tôi cầm túi xách và áo khoác chạy ra ngoài cửa.

Hạ Trường Ninh điên tiết: “Vi, cô biến đi”.

Tôi ấn nút chờ thang máy rồi sốt ruột đợi thang máy mở cửa, trong phòng thực sự vang lên tiếng đánh nhau. Tôi quay người chạy xuống cầu thang bộ, căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Chạy xuống tầng dưới, điện thoại dường như đã có sóng, liên tục có tín hiệu báo cuộc gọi lỡ. Tôi run run vừa chạy vừa xem điện thoại, các cuộc gọi nhỡ của Ðinh Việt liên tiếp hiện lên.

Ðiện thoại lại kêu, tôi bấm nghe máy, giọng nói lo lắng của Đinh Việt vang lên: “Phước Sinh, em đang ở đâu?”

Tôi òa khóc: “Ðinh Việt...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.