Bó Hoa Của Narcissus

Chương 21: Chương 21: Chương 20




Bức tường thành Troy quá kiên cố, vài lần đột phá đều thất bại, kĩ thuật công thành phá đất mà người Hy Lạp luôn tự hào, ở trước mặt Troy không đất dụng võ.

Aphrodite dựa vào tường thành thở dốc, “Ta thừa nhận ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi thậm chí còn không thể phá huỷ bức tường do Thần tộc đúc nên.”

“Bớt dõng dạc, ta nghĩ ngươi nên trở về Thần Điện dệt vải được rồi đó!” Athena nổi giận thét to và nâng cao tấm khiên, mũi tên trong tay cô nhắm thẳng vào Aphrodite...

“Dừng tay!” Có người rống lớn, “Người Troy mau chịu chết!”

Ánh lửa sáng chói từ trên trời giáng xuống... giống hệt lửa trời phừng cháy giữa thác nước ngân hà, gào rú mà đến.

Chiến mã hí vang, có cái gì đó hạ cánh tại chiến trường.

Achilles đã tới!

Hắn là con trai nữ thần biển Thetis, là chiến thần Hy Lạp, vừa sở hữu thần lực vừa điển trai vô cùng lại đao thương bất nhập, hắn khoác hoàng kim nhuyễn giáp, không đội mũ, để lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như thiếu niên uống nước bên dòng suối, nắm thanh trường kiếm trong tay và gia nhập chiến đấu.

Có hắn tham gia, đội quân Hy Lạp giống như có thêm thần trợ, nhanh chóng giành được ưu thế, tường thành bị chèn ép, rầm rầm rung động. Chợt liếc thấy sợi thang mây treo trước cổng thành, Aphrodite cau mày, nhưng chẳng thể ra tay chi viện vì Athena đang từng bước ép sát.

Athena nói: “Để cuộc chiến này cứ như vậy mà chấm dứt đi. Nguyện vọng của cha ta sắp thành hiện thực rồi, hãy bình tĩnh.”

Chỉ trong vài câu nói, cổng thành Troy đã nứt toạc thành miệng lớn, vô số chiến xa ùn vào bên trong, binh lính Troy ai nấy đều biến sắc.

Đại Tư Tế gấp gáp ngâm xướng: “Chẳng lẽ đêm nay là tận thế của Troy sao? Các vị thần tối cao, cầu xin ngài thương xót, cầu xin ngài cứu giúp, cầu xin ngài phù hộ!” Dù gã có khẩn cầu chân thành thế nào đi chăng nữa, vẫn chẳng tín hiệu hồi âm.

Lúc này, Hector bị Agamemnon cùng Achilles hợp sức ném vào vòng sương đen.

Aeneas nhảy lên, chạy vội, khuỵu gối, nằm sấp, tiến tới nâng Hector dậy, môi Hector rách loe loét, cái mũi cao ngất bị gãy, vết máu kéo dài đến cằm, Hector đau khổ nói: “Thần linh ban cho ta sức mạnh, Aeneas ngươi buông ta ra, ta không thể bị đánh bại như vậy.”

“Nhưng mà vũ khí của ngươi đã rớt mất rồi, áo giáp của ngươi nát vụn, cả cơ thể ngươi chi chít vết thương, ý chí của ngươi cũng bị ô nhiễm bởi thế lực tà thần nào đó, như vậy làm sao có thể tiếp tục chiến đấu, cùng lắm là nằm im chịu chết thôi.”

Hector đẩy hắn ra, bàn tay trần lại lần mò vùng dậy, hô gọi: “Các dũng sĩ Troy, hãy hát vang khúc anh hùng ca, cầm vũ khí và đi theo ta!”

“Chúng ta có con trai của vũ trụ - Thần Mặt Trời Apollo phù hộ, và Nữ Thần Sắc Đẹp Aphrodite che chở, không có gì có thể ngăn cản chúng ta!”

“Gáy sớm quá đấy.” Achilles quát: “Chịu chết đi!” Đoạn, hắn tấn công trúng ngực Hector, tàn bạo hất văng.

“Không!” Aeneas gào to: “Đại hoàng tử!”

Chứng kiến cảnh tượng đó, Đại Tư Tế há hốc trợn trừng, gã tuyệt vọng hò hét: “Hỡi thần, ngài hãy mở to đôi mắt ra nhìn kia!” Sau đó gã nhảy xuống, dùng mạng sống để thay thế tế phẩm, mong ngóng rằng khao khát ấy sẽ lọt vào mắt xanh của thần linh.

Gã rơi xuống đất chết tươi, linh hồn thoắt cái phiêu tán thành hư vô, ý niệm cố chấp vẫn luôn đeo bám gã trước khi chết nên phần ý thức còn lại cũng không tiêu tan mà lang thang theo Tử Thần trôi dạt dưới Hades.

Sĩ khí quân Troy giảm mạnh, người Hy Lạp khí thế lại như chẻ tre, ào ạt phá cổng thành muốn xông vào bên trong.

Athena cười khoái chí: “Aphrodite, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ phân rõ thắng bại nhanh thôi.”

Các chiến binh thành Troy lần lượt bị hạ gục dưới tay gã Agamemnon ngoan cố... Mũi tên của người Hy Lạp dày đặc như mưa rơi, thi thể chất chồng thành núi tại cổng thành.

Các vị thần Olympus! Đây là ván cờ mà các ngài kỳ vọng sao?

Xương máu của những anh hùng là quân cờ cho các ngài đùa nghịch sao?

Màn đêm tối tăm bao trùm dũng sĩ thành Troy, bọn họ có lẽ đã cảm nhận được lời mời gọi u ám đến từ Hades, nếu bọn họ chết, vợ con, cha mẹ bọn họ sẽ như thế nào?

Liệu cha mẹ già yếu, con thơ dại khờ có thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc?

Liệu người vợ yếu ớt có bị người khác

trấn cướp ép buộc?

Vô số sự nghi vấn và nỗi lo toan thoáng lướt qua trong tâm trí bọn họ...

Bọn họ trơ mắt nhìn người Hy Lạp vọt vào thành trì, cướp bóc vật tư, cướp đoạt chiến lợi phẩm!

Chợt, bầu trời phái tới một ngôi sao băng, nó phóng trúng binh lính người Hy Lạp và lập tức chẻ đôi đội hình của họ.

Chính giữa tạo thành cái hố thật lớn thật sâu, rất nhiều binh lính Hy Lạp ngã thành thịt nát.

Vẻ tươi cười trên mặt Athena đông cứng...

“Kẻ nào to gan lớn mật!”

Cô vội vàng dựng tấm chắn gió trước hố to nhằm hạn chế thương vong.

Đột nhiên, một lực lượng cường đại cắt vỡ tường gió mà cô tạo nên...

Athena giận không thể tả...

Một thiếu niên xinh đẹp xuất hiện ở phía trên bức tường với mái tóc bồng bềnh mềm mại, đôi mắt trong veo quyến rũ. Khuôn mặt tựa loại ngọc quý nhất Olympus, lấp lánh chói loá, bàn tay trắng trẻo khẽ chạm vào, bức tường gió ré lên rồi sập đổ.

Cặp môi anh non mềm như khe núi lòng sông, hồng hào như quả nho đỏ, dưới ánh trăng cực kỳ mê người.

Vừa trông thấy anh, Athena đột nhiên nguôi giận, cô nói bằng giọng điệu hoà hoãn: “Narcissus, ngươi trốn khỏi Hades rồi chạy ra đây hả? Mau mau về đi, dưới Hades cổ hủ lắm.”

Aphrodite nom Narcissus, kéo tay anh sang bên đây, “Em trai hoa thủy tiên tới đây là muốn giúp chị gái xinh đẹp này sao?”

Narcissus tươi cười, anh nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Aphrodite, nhích ra một bước mới nói: “Ban nãy có lão già nọ vừa gọi ta lên đây, nguyện vọng cuối cùng của gã là giành được chiến thắng trong trận chiến Troy. Mà ta, đã đáp ứng gã.”

Thiếu niên bộc lộ niềm chân thành tha thiết cùng tình cảm hồn nhiên vui sướng, anh không để ý mà hiện nguyên hình, các binh lính may mắn sống sót trông thấy bèn sôi nổi tán thưởng. Sau đó anh dùng mây trắng che khuất bản thân.

Cụm mây dày đặc ngăn cản tầm mắt phàm nhân.

Thần dụ từ trên cao vọng xuống:

“Gửi người Troy cùng các anh hùng Troy, xin từng người lui về, hôm nay đình chiến.”

Athena nhắm mắt lại, không ngăn cản.

Aphrodite phấn khởi mà cười khúc khích, “Narcissus, ngươi tới kịp lúc quá.” Nàng vốn chẳng phải đối thủ của Athena, Apollo lêu lổng ở chốn nào không biết, còn tên Ares kia thì bị Hera trông chừng, muốn tìm kẻ khác hỗ trợ thật khó.

“Cho nên...” Narcissus ngượng ngùng ngập ngừng, để đám mây trắng bao phủ toàn bộ Troy, bảo vệ dân cư bên trong. Đôi mắt anh tràn ngập tự tin, “Hai chị có thể đình chiến không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.