(Điên Loan đảo Phượng: chỉ thế sự bất thường.)
Tiễn Từ Kiêu Đình, Lạc Lạc bắt tay quét dọn phòng, giặt đệm chăn, phơi y phục, cố gắng khiến mình bận rộn công việc, như vậy mới có thể không nhớ tới Mai Vô Quá cũng như áy náy với Từ Kiêu Đình.
Bận rộn suốt ba ngày, mấy ngày này gần tối Lạc Lạc lại chạy tới nhà Mã đại tỷ giúp một tay, ngồi ở hành d.đl!eq+uy$d2on lang nhìn hài tử thơm mùi sữa ngộ nghĩnh, Lạc Lạc có một loại thôi thúc muốn làm mẹ.
Nhìn bộ dạng bé nhỏ mềm mềm thu mình vào trong ngực mút đầu ngón tay, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn.
“Mã đại tỷ, mang hài tử mệt không?” Lạc Lạc nhìn Mã đại tỷ mệt mỏi ở bên cạnh hỏi.
“Mệt, cũng không mệt lắm, người giống như trở nên hết sức lực, không còn hoạt bát như lúc trước.” Mã đại tỷ nói.
“Không phải tỷ trở nên lười biếng, là trở nên cẩn thận hơn, sơ ý sẽ làm hỏng đứa nhỏ.” Lạc Lạc trêu chọc.
“Đúng thế, Lạc Lạc lại đây, trả hài tử lại cho tỷ.” Đột nhiên Mã đại tỷ đưa tay ôm hài tử, Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, hài tử đã bị Mã đại tỷ ôm đi, ngay sau đó bản thân bị một đôi bàn tay lớn ôm lấy.
“A, Mai…” Lạc Lạc quay đầu lại nhìn, khuôn mặt tiều tụy của Mai Vô Quá đang nhìn mình cười, không đợi mình nói xong, gương mặt râu ria lởm chởm dán lên mặt mình, cọ mạnh.
“Các người nha, lớn cả rồi.” Mã đại tỷ cười quay về phòng, không thèm nhìn hai người.
“Mã đại tỷ, chúng ta trở về trước.” Mai Vô Quá để lại mấy lời này rồi ôm Lạc Lạc ra ngoài.
“Mai ca ca, thả muội xuống, đừng…” Lạc Lạc có chút xấu hổ.
“Gọi huynh là cái gì!” Mai Vô Quá cố ý trừng đôi mắt gấu trúc hỏi.
“Tướng công…” Lạc Lạc nhỏ giọng nói.
“Ha ha, huynh nhớ tới sắp chết rồi, nói xem, có nghe lời ở nhà không?” Trở lại nhà mình, Mai Vô Quá đóng cửa lại, đặt Lạc Lạc lên đùi rồi hôn, râu đâm vào mặt Lạc Lạc có chút nhột, có chút đau.
“Trong nhà không có người, muội phải nghe ai.” Lạc Lạc nghẹn thở.
“Giỏi, còn biết cãi lại, huynh đã trở về, vậy muội có nghe huynh không.” Mai Vô Quá ngẩng đầu cười hỏi.
“Nghe, nương tử chính là phải nghe lời tướng công.” Lạc Lạc mím môi, mặt mày cong cong, không còn là vịt con xấu xí thuở ban đầu.
Mai Vô Quá nhìn đôi mắt to như nước, nhìn đôi môi hồng nhuận, nhìn cái d[đ]l>q'd cổ trắng ngần, lập tức hôn đến, nạy mở hàm răng một đường công thành đoạt đất, hôn đến khi Lạc Lạc không thở nổi.
Bàn tay lớn của Mai Vô Quá đặt lên phần ngực đã nhô lên, không chờ đợi nổi vội cởi nút buộc. “Huynh đơn độc rời khỏi đội ngũ thúc ngựa chạy nhanh về, huynh muốn nhanh chóng được nhìn thấy Lạc Lạc của huynh.”
Mai Vô Quá dần dần thở gấp, như muốn hòa nhập Lạc Lạc vào trong thân thể mình. Hai tay Lạc Lạc ôm chặt cổ của hắn, mặt mắc cỡ đỏ bừng.
“Đợi sắp không nổi rồi, huynh muốn muội ngay lúc này.” Con ngươi Mai Vô Quá nhìn sâu vào Lạc Lạc, vừa nói chuyện đôi môi vừa nhẹ lướt trên gương mặt nàng, chọc cho tiểu nhân nhi khẽ run rẩy.
Lạc Lạc nghe lời này tim chợt nhảy, chỉ cảm thấy máu tuôn đi lên, đại não một mảnh hỗn loạn, dường như quên mất cách thở.
Mai Vô Quá lại hôn lên môi Lạc Lạc, một đường xuống phía dưới, triền miên nơi cổ. Lạc Lạc chỉ cảm thấy máu trong người càng lúc càng nóng, người nóng như lửa. Mai Vô Quá mạnh mẽ đứng lên, ôm Lạc Lạc đi về phía giường lớn. Lạc lạc cảm thấy cả người rét lạnh, đối với chuyện tiếp theo vừa chờ mong, lại có chút bất lực.
Sắc trời đã tối hẳn, trong mơ hồ chính là thời điểm tốt nhất để phát sinh sự tình kia a, Mai Vô Quá nhè nhẹ đặt Lạc Lạc lên trên giường, cảm nhận được sự khẩn trương trong nàng, vì vậy hôn nhẹ nàng để nàng bình tĩnh lại.
“Đừng lo lắng, Lạc Lạc.” Mai Vô Quá thầm thì, vừa hôn vừa nói, vừa nói vừa cởi bỏ y phục của mình.
Mai Vô Quá mặt mũi anh tuấn, trên người không có khối thịt mỡ dư thừa nào, sờ vào cảm giác cứng rắn, chặt chẽ. Mai Vô Quá bắt được tay bé nhỏ của Lạc Lạc, đặt vào nơi trái tim mình, Lạc Lạc biết, ý hắn là muốn mình nhìn trái tim hắn, cảm nhận tình yêu của hắn.
Mai Vô Quá thấy Lạc Lạc dường như không còn khẩn trương nữa, lúc này mới cúi đầu hôn, một bên cởi áo ngoài của nàng. Lạc Lạc mắc cỡ giơ tay che mặt. Mai Vô Quá nhẹ nhàng kéo tay nàng ra, xoa xoa cái trán của nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, say sưa, như hình với bóng.
Mai Vô Quá đưa tay phải ra sau lưng Lạc Lạc, cởi bỏ đai áo, tiếp sau vươn tay thăm dò cởi l^eq9uyd_on xuống mảnh vải che chắn hai trái đào. Bàn tay tựa như có chứa ma lực, đi qua nơi đỉnh đồi, Lạc Lạc chỉ cảm thấy hai con thỏ nhỏ nóng rực khác thường, phía trên vô cùng ****, chỉ muốn được ****. Mai Vô Quá nghiêng người tiến tới, đè lên Lạc Lạc, hai mảnh mềm mại liền tại nơi ****.
Bàn tay lớn của Mai Vô Quá trượt xuống, đưa **** của Lạc Lạc, tiếp theo liền **** nơi đó. Lạc Lạc chỉ cảm thấy ** chợt lạnh, cả người khẽ run rẩy. Tay trái Mai Vô Quá vòng ra sau lưng Lạc Lạc, đưa **** của mình, tay phải trượt đến nơi **** kia, nơi ở của ****.
Ngón tay có chút thô ráp chạm vào khu rừng thiêng, khiến toàn thân tiểu nhân nhi cứng ngắc, hai chân khẽ run run.
Lạc Lạc có loại cảm giác không biết làm sao, muốn nghênh đón ****, lại muốn chạy trốn khỏi ****, chính là ****, ****. Bàn tay vẫn còn ở nơi cánh hoa tư mật kia, giống như là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể, chỉ cần thoáng đụng, sẽ khiến cả người tiểu nhân nhi run rẩy. Lạc Lạc khẽ lắc lư, giống như muốn thoát khỏi bàn tay lớn của hắn, hoặc giống như là muốn nghênh hợp ****, mà ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ suy nghĩ của chính mình.
“Ưm…” Lạc Lạc không nhịn được, rên nhẹ một tiếng, Mai Vô Quá cảm thấy cả người nóng lên, bàn tay đi lại bên trong dò xét một chút, lay động cánh hoa.
“Ưm…. Không….” Lạc Lạc chỉ cảm thấy tựa như có dòng điện chạy dọc toàn thân, một tay duỗi đi xuống nắm lấy tay Mai Vô Quá, cố gắng ngăn cản động tác của hắn.
Mai Vô Quá hung hăng hôn lên môi, khiến cho không còn sức để phản kháng, không còn thời gian suy nghĩ tới chuyện khác. Quả nhiên Lạc Lạc rụt tay về, ôm chặt cổ Mai Vô Quá, cố gắng để bản thân có thể hít thở thông thuận một chút.
Đôi môi Mai Vô Quá lướt xuống, một đường đi tới nơi đồi núi, ngậm lấy dùng lưỡi khuấy đảo nơi đó, Lạc Lạc cảm thấy dâng trào, ưỡn người ra sau, trong lòng thật muốn nghênh đón loại cảm giác sung sướng vô cùng kích thích này.
Ngón tay Mai Vô Quá tăng nhịp, lúc này cảm thấy nơi kia của tiểu nhân nhi như có dòng suối trong vắt chảy qua, ướt đẫm. Hắn vẫn tiếp tục mạnh mẽ gặm mút anh đào, cho đến khi cả người Lạc lạc run rẩy, đôi tay ôm chặt lấy cố mình.
Mai Vô Quá dời môi, trượt trên cổ nàng tới sau tai, cắn nhẹ dái tai của nàng. Giống như đốt lửa kíp nổ, lửa lan ra toàn thân Lạc Lạc, thẳng tới đầu ngón chân.
Lạc Lạc cảm thấy giống y hệt cảm giác bị lửa đốt, đột nhiên một vật cứng nóng chống đỡ KleQquJydoIn bên ngoài nơi tư mật của mình, Lạc Lạc sợ hãi vội vàng cúi đầu nhìn, nhận ra đó là côn thịt. Môi Mai Vô Quá phủ lên **** Lạc Lạc, ****.
Lạc Lạc còn đang trong mơ hồ, đột nhiên một trận đau nhói truyền đến, nơi tư mật đau đớn. Lạc Lac ‘a’ một tiếng, may mắn ngay sau đó cơn đau lập tức biến mất, Lạc Lạc tiếp tục bị hôn khiến cho không nghĩ tới được điều gì khác được.
Thì ra Mai Vô Quá thấy Lạc Lạc phản ứng mãnh liệt, nhanh chóng rút côn thịt ra, dừng một chút, vật cứng nóng chậm rãi dạo chơi xung quanh chốn đào nguyên.
Lạc Lạc bị hôn quên hết mọi thứ, đột nhiên một hồi sau cảm giác sảng khoái truyền đến, cảm thấy vật cứng nóng dạo quanh nơi tư mật của chính mình. Sau một lúc tên kia dạo chơi xung quanh nơi tư mật, trượt vào trong theo phía trên miệng cốc, tiến qua hai mảnh cánh hoa, mang đến một loại cảm giác trước nay chưa từng có, khiến cho người ta sung sướng, thèm muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
**** ****.
<Tác giả lược bỏ nghìn chữ.>
Cả người Lạc Lạc đau đến mức run rẩy, đôi tay hung hăng véo sau lưng Mai Vô Quá, lưu lại từng vết móng tay.
“Còn đau không?” Mai Vô Quá nhìn thân thể Lạc Lạc, không dám tùy tiện chạm vào, dịu dàng hỏi.
Lạc Lạc nặn ra một nụ cười, nói không thành lời, chỉ lắc đầu một cái, sau đó chôn mặt thật sâu vào trước ngực Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá bị nơi **** kia, sảng khoái vô cùng, lúc này nhìn tình hình Lạc Lạc có vẻ tốt, ****. Lạc Lạc cắn răng chịu nhịn đau đớn, lòng của của nàng ấm áp, hạnh phúc.
Trên đầu Lạc Lạc đổ mồ hôi, vẫn ôm cổ thật chặt, không để cho hắn nhìn thấy mặt của mình.
Mai Vô Quá đẩy người, từng cái tiến vào đáy cốc, chạm tới nơi sâu thẳm kia.
Mai Vô Quá lần mò môi Lạc Lạc, mút lấy, dường như muốn hút nàng vào trong phổi. Sợ tiểu nhân nhi không cầm cự được lâu, nhịp nhàng đưa đẩy, sau đó nâng ****, ****, làm cho hai người đạt tới cao trào sung sướng, xong ****.
Dần dần, cảm giác đau đớn bị côn thịt đâm chọc thay thế, không hiểu là không đau, hay là mất cảm giác, hay bị việc hoan ái che mất, Lạc Lạc không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Hai cánh tay nhức mỏi, Lạc Lạc buông lỏng tay một chút, lại bị Mai Vô Quá ép tới hít thở không thông, nhịp nhàng đưa đẩy, nhào nặn, Lạc Lạc vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn bão tố tới mạnh hơn một chút, nàng không sợ, nàng có chiếc thuyền có chăng không lớn lắm là Mai Vô Quá, nhưng có hắn, sẽ có tất cả.
Giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn trên người Mai Vô Quá nhỏ xuống trên người cũng thấm đầy mồ hôi của Lạc Lạc, hai người đều thở gấp gáp, muốn ngừng mà không được.
Tại lúc hai người cùng cảm thấy thăng hoa, một luồng tia nóng bắn ra, kèm theo là **** từ bụng, chưa bao giờ có ****.
Mai Vô Quá hôn lên trán Lạc Lạc một cái, từ từ nằm xuống kéo Lạc Lạc vào, hai người ngủ thật say.