Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 2: Chương 2: Do dự (1)




Mai Vô Quá đi trở về cái sân nhỏ kia, bóng cây đổ xuống loang lổ trên mái hiên, đổ trên ván cửa. Đẩy cửa ra, cô nương kia vẫn lẳng lặng ngồi ở bên giường.

"Ngươi tin ta sao ?" Mai Vô Quá nói thẳng vào vấn đề.

"Tin." Lạc Lạc khéo léo trả lời. Nói đùa, Lạc Lạc dám nói không tin sao ? Nam nhân này sao lại trở lại! Thay đổi chủ ý rồi chăng!

"Tốt lắm, ta cứu ngươi ra ngoài. Nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, ta không phải là người lương thiện gì, ta cứu ngươi thì ngươi phải báo đáp ta." Mai Vô Quá đi vào phòng, đứng trước mặt Lạc Lạc, hỏi : "Ngươi tên là gì?"

"Lạc Lạc." Lạc Lạc cười cười, vẻ mặt nhìn như hồn nhiên ngây thơ, thế nhưng trong lòng lại đang tính toán, có thể ra ngoài lúc nào cũng tốt, chuyện sau đó cứ đi một bước tính một bước đi.

"Họ gì?" Mai Vô Quá cố ý hỏi cứng rắn, hắn muốn tạo uy tín, như vậy mọi người mới có thể sợ hắn.

"Lạc, cha ta ngại phiền phức, liền đặt cho ta họ Lạc danh Lạc." Lạc Lạc có chút xấu hổ nói. Mỗi khi trả lời bạn học về vấn đề này, ngay lúc đó đều phải nhận một phen châm chọc, nhưng mà hắn lại không cười nàng.Lạc Lạc nghĩ thầm, xem ra bộ dáng là người tốt, .

Lúc này Mai Vô Quá nhớ tới phụ mẫu của chính mình nên có chút mất mác. Từ khi hiểu chuyện thì chưa từng thấy qua bọn họ, nghe người ta đó nói phụ thân của mình đã chết, mẫu thân từ bỏ mình.

"Ta gọi là Mai Vô Quá." Nói xong từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình nhỏ. . . . . .

********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.