Mai Vô Quá đi theo Lí Mặc qua một lối đi nhỏ ngoài phòng, nhất nhất nhớ kỹ kho lúa, kim khố, vị trí chờ đại đường nha môn, cuối cùng mới đến phòng giam. Chỉ thấy Lí Mặc giống như hít một hơi thật sau, rũ vai đi vào cửa tù. Mai Vô Quá nhìn ra được hắn đang sợ, cũng khó trách, phải vào phòng giam hơn phân nửa là những kẻ cực kì hung ác, hắn là một thanh niên trẻ tuổi yếu ớt tất nhiên sẽ sợ hãi trong lòng.
“Ha ha, tiểu tử lại tới, hôm nay đến phiên ngươi đấm lưng cho gia rồi, mau lên, nếu không chờ lão tửa ra ngoài sẽ tẩn ngươi một trận!”
“Tiểu tử, hôm qua ngươi phục vụ làm lão tử khó chịu, hôm nay không đấm cho lão tử hài lòng lão tử chém ngươi!”
Đi ở lối đi nhỏ hẹp dài mờ tối trong phòng giam, âm thanh nhục mạ, đe dọa cứ truyền vào tai không dứt, Mai Vô Quá nhìn Lí Mặc có chút run lẩy bẩy phía trước, không khỏi nhíu mày.
“Mai đại ca, nơi này… nơi này chính là… phòng… phòng giam, chúng ta nhìn… nhìn xong rồi… đi ra thôi… thôi.” Cuối cùng Lí Mặc không muốn đi vào sâu hơn nữa, chân có chút run rẩy, quay đầu thưa dạ nói với Mai Vô Quá.
“Chớ đi a, đây là người mới tới, thật tuấn tú, so với thẻ đỏ lão tử chơi đùa còn tuấn tú hơn. Đến, tới đây làm gia sung sướng, nhất định so với tiểu tử khô cứng kia có vị hơn.” Một đại hán bới tay ra ở hàng rào gỗ, nếu không phải khoảng cách các thanh gỗ quá hẹp, mặt hắn cũng phải thò ra rồi.
Lí Mặc có chút sợ lại có chút xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá đã sớm tức bể phổi, thầm nghĩ thiếu này bị những kẻ này thường xuyên khi dễ lâu ngày rồi. Vả lại những người này nói năng không chút cố kị, cũng biết những hành động của chúng cũng sẽ không tốt hơn chút nào.
Mai Vô Quá dọc theo đường đi tán gẫu cùng Lí Mặc cũng thấy hiểu thêm một hai điều, hôm nay phòng giam này chỉ có hai người bọn họ trông coi, chỉ cần không có ai mất mạng, cũng không có kẻ vượt ngục, bằng cách nói nào đó, bọn họ có thể làm gì tùy ý. Tính Lí Mặc yếu đuối, nên mới có thể bị dọa sợ, tính tình Mai Vô Quá sẽ không chịu đựng chuyện này, đặc biệt khi tay áo hắn bị đôi tay tên kia vươn ra khỏi cửa tù nắm lấy.
“Mở cửa ra.” Mai Vô Quá liếc nhìn đôi tay kia, nói với Lí Mặc.
“Không, không, không thể mở… mở a…” Lí Mặc sợ đến mặt không còn giọt máu, những người này cách một cánh cửa tù cũng có thể đem quần hắn xé toang, nếu mở cửa tù ra quả thật không dám tưởng tượng.
“Mở cửa ra, sau đó lui về sau mà nhìn, về sau sẽ không có người khi dễ ngươi nữa.” Mai Vô Quá nói chắc nịch, ánh mắt kiên nghị kia cho Lí Mặc lòng tin, làm thiếu niên nhỏ tuổi không tự chủ mà tin hắn.
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi da mịn thịt mềm, không nghĩ tới lá gan còn rất… A!” Tên ác vá nắm tay áo Mai Vô Quá vừa mới nói nửa câu liền ăn một quyền vào mặt, đến mức làm hắn không phân biệt được phương hướng, miễn cưỡng đứng vững xong sợ hãi kêu lên: “Tiểu tử ngươi được, chờ lão tử ra… A!”
Người nọ không còn hơi sức nói chuyện nữa, chỉ có thể đón nhận quyền cước của Mai Vô Quá. Người trong đại lao mỗi ngày đều chỉ ăn cơm thừa canh cặn, cả ngày vùi trong không gian hẹp không thể hoạt động, các bộ phận cơ thể đã có chút thoái hóa, hơn nữa Mai Vô Quá không hề cố kị gì hạ ngoan thủ, đáng thương cho tên ác hán mới rồi còn khí thể hung hăng giờ nói không ra hơi.
Tên ác bá này còn không phục, dùng cả tay lẫn chân phản kháng, Mai Vô Quá biết lần này nhất định phải lập lại quy củ thật tốt, nếu không về sau đám người kia sẽ tiếp tục không đứng đắn. Thứ lỗi, ai kêu ngươi đụng vào, không thể làm gì khác hơn là dùng ngươi khai đao, Mai Vô Quá vừa nghĩ vừa đá bay người kia, lộn hai vòng lại bị Mai Vô Quá nắm cổ áo xách lên, lại ăn một quyền móc ngược từ dưới lêm, tên ác bá nhổ ra mấy cái răng.
“Ngươi, ngươi không sợ xảy ra án mạng sao? Xảy ra án mạng thì ngươi cũng không tiện giao phó.” Một tên ác bá khác mới vừa rồi cùng kêu gào nói, thanh âm có chút run rẩy.
“Ta sợ, cho nên hắn sẽ vượt ngục. Kẻ nào vượt ngục, hành quyết tại chỗ.” Trong mắt Mai Vô Quá bắn ra một tia sáng kinh người, nhìn người nọ cười âm hiểm.
“Ngươi, ngươi còn biết vương pháp là gì không? Ta, ta muốn kiện người!” Tên ác bá khác chống lại ánh mắt Mai Vô Quá, lui về sau hai bước nói.
“Vương pháp? Bọn khốn kiếp các ngươi nhớ kĩ cho ta, nơi đây lão tử chính là vương pháp.” Mai Vô Quá hung hăng nói, trên tay lại tăng thêm lực, cứng rắn bẻ cánh tay tên ác bá trước đó.
“A~~~” Không gian nhỏ hẹp ẩm ướt nhất thời như địa ngục nhân gian, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
“Nhớ rõ mặt lão tử! Lát nữa ta quay lại, đến lúc đó các ngươi nói cho ta biết thật rõ ràng nơi đây ai là vương pháp!” Mai Vô Quá ném người vào phòng giam, đẩy Lí Mặc đang ngây người như phỗng đi ra, để lại hung phạm còn đang sợ hãi không dứt mà ra khỏi nhà lao.
Lí Mặc đi tới đi đột nhiên dưới chân mềm nhũn, may mà Mai Vô Quá đỡ được.
“Sợ cái gì! Sau này bọn chúng sẽ không dám khi dễ ngươi nữa rồi.” Trong lòng Mai Vô Quá đồng tình với thiếu niên nhu ngược này, giọng nói lại là cứng rắn.
“Mai… Mai đại ca, này, này…” Lí Mặc nói không nên lời.
“Bọn họ khi dễ ngươi như vậy hay sao?” Mai Vô Quá nhíu mày hỏi.