“Ai cũng đều nói ta không có ác ý!” Chiếc khăn che mặt bỗng hơi nhúc nhích, có thể là miệng nhếch lên hài lòng, hắn dùng giọng nói bị biến đổi chậm chạp nói: “Quân tử có cái nên làm có cái không nên làm, từ xưa tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, quan trọng là tu thân, bản thân đúng đắn chính là hạnh đoan, hạnh đoan khiến suy nghĩ mở rộng, suy nghĩ mở rộng mới thông suốt.” Người kia nhìn Mai Vô Quá thao thao bất tuyệt, khẽ cau mày.
Mai Vô Quá cảm nhận được ánh mắt kia khiến cả người cứng ngắc, vội vàng đứng thẳng.
“Chọn sắc đứng tại thế gian, nhận lấy thất bại; chọn lợi đứng tại thế gian, chỉ được tiền tài; chọn đạo* đứng tại thế gian, được tôn nghiêm; chọn tín đứng tại thế gian, nhận được nghĩa.” Người kia đứng nghiêm, sống lưng ưỡn thẳng, từ từ tiến hai bước lại gần Mai Vô Quá: “Bất luận đang ở triều đình hay giang hồ, chỉ có dùng tín sống trên đời, mới có thế mãi mãi dài lâu. Ngươi đã hiểu chưa?”
(Đạo trong đạo lí.)
“Đã hiểu.” Mai Vô Quá chỉ muốn học công phu, không muốn nghe thao thao bất tuyệt mấy điều này, đáp qua loa.
“Ngươi không hiểu, thân ngươi đang ở vũng lầy, theo bùn thì bẩn thỉu, trên công đường tự có vương pháp, há lại để người khác thao túng hay sao?” Người nọ càng nói càng kích động, tựa như đã quên biến đổi giọng nói. “Lưu luyến trăng hoa, dâm quấn nữ sắc, có phải là hành vi của đại trượng phu không!”
“Ngươi, là ngươi.” Mai Vô Quá đã hoài nghi từ lâu, thấp thỏm hỏi.
“Là ta.” Đột nhiên người nọ ra chiêu thẳng vào đầu vai của Mai Vô Quá.
Mai Vô Quá trong lúc gấp gáp tiếp chiêu giải chiêu, nguy ngập nhận của hắn hai mươi mấy chiêu, cuối cùng sơ suất không chú ý, bị hắn đánh ra một quyền. Người kia hơi nhíu mày, hiển nhiên đối với biểu hiện của Mai Vô Quá không hề hài lòng.
Người kia lột xuống khăn che mặt, vứt sang bên cạnh. “Ta không còn nhiều thời gian, sau hai tháng, quá năm mươi chiêu không thể hạ được ta, ta sẽ dẫn nàng đi.”
“Ngươi nằm mơ!” Mai Vô Quá hoàn toàn nổi giận.
“Ta có thể làm hay không, còn phải xem ngươi.” Vẻ mặt Hiên Thế Điển nghiêm túc: “Còn nữa, đừng hòng trốn thoát. Bất luận các ngươi đi tới nơi đâu, ta đều có thể tìm được.”
Trán Mai Vô Quá lấm tấm mồ hôi, hắn biết Hiên Thế Điển nói được làm được, hắn là cao thủ trong cao thủ.
Hai người cứ giằng co qua lại nửa ngày, cho đến khi chân trời phát ra chùm tia sáng trắng, Mai Vô Quá mới phi trở về.
Mai Vô Quá về đến nhà vẫn có chút không yên, đi tới phòng của tiểu nha đầu, nằm ở bên giường dịu dàng sờ sờ khuôn mặt của Lạc Lạc.
“Mai ca ca, sao huynh dậy sớm vậy?” Lạc Lạc dụi dụi mắt.
“Muội ngủ thêm chút nữa đi, tối nay cũng không cần chờ ca ca, tự mình ăn cơm trước, huynh sẽ về muộn một chút.” Mai Vô Quá kéo chăn đắp lên.
“A, vẫn còn việc sao, vậy tối mai?” Lạc Lạc có chút không vui, một mình ăn cơm rất cô đơn.
“Chuyện này không rõ, còn phải xem có làm xong được hay không.” Quả thật không thể nói chính xác, ai biết có thể hỏi ra thứ gì đấy hay không.
“Hiểu.” Lạc Lạc đè xuống sự không vui, không nói chuyện nữa. Không thể làm chậm trễ dđ{l}q:\\đ;com chính sự của Mai ca ca, chút ý thức này, Lạc Lạc vẫn phải có.
Mai Vô Quá tới nha môn, Lạc Lạc lăn lộn trên giường một hồi, trách móc cái giường hết lời, lúc này mới mặc y phục. Dậy sớm không có việc gì làm, trời vẫn còn lạnh, cho nên không phải Lạc Lạc làm biếng nằm trên giường, quả thật là có nguyên nhân, Lạc Lạc tự kiếm cớ cho bản thân.
Đun nước rửa mặt, chải tóc, vấn một búi tóc đơn giản, thêm một lớp phấn nhạt, tuổi trẻ thật là tốt. Làm thức ăn bưng cho lão khất cái, Lạc Lạc trở về trong sân nhỏ giặt y phục, y phục hôm qua Mai Vô Quá thay ra vẫn để ở trong sân.
Hửm? Lạc Lạc đưa vạt áo lên mũi ngửi, mặc dù y phục nồng nặc mùi rượu, nhưng vẫn có chút mùi hương nhàn nhạt, rất khó để nhận ra. Lòng dạ nữ nhân tinh tế, Lạc Lạc đã quen mùi trên cơ thể Mai Vô Quá, chắc chắn chút dấu vết này không chạy khỏi mũi của nàng. Lạc Lạc tiếp tục lục xem, ở một chỗ không đáng chú ý bên trong cổ áo phát hiện dấu son hồng.
Trước khi Mai Vô Quá về đến nhà mùi hương son phấn cũng phai bớt rồi, chỉ còn mùi rượu đọng lại, không nghĩ tới vẫn lưu lại một chút. Trước lúc rời Mãn Thúy Lâu cũng kiểm tra quanh thân xem có gì đáng nghi không, sau khi xác định không có gì khác thường mới trở về, không nghĩ tới vẫn bị Lạc Lạc phát hiện. Lúc này Lạc Lạc đang ngồi trong sân ngẩn người, bên trong là Mai Vô Quá không biết chuyện gì đang ngồi nói chuyện rất nhiều cùng Mã bộ đầu.
“Ngươi nói, hai người này trước khi chết đều đi Mãn Thúy Lâu, đây là một đầu mối quan trọng.” Mã bộ đầu vỗ tay ghế vịn: “Ta cũng có hoài nghi như thế, thế nhưng hai người đều được phát hiện ở phố tây, cách Mãn Thúy Lâu tương đối xa. Chết bởi suy tim, đây là một quá trình khá dài, nếu là chết ở bên ngoài, người chết không thể nào bình tĩnh như vậy được. Nếu là chết ở bên trong nhà, như thế muốn khuân chuyển ra ngoài, việc này cần sức lực rất lớn, đoán là do nam nhân làm.”
“Khả năng là như thế, người chết gặp phải chuyện gì hoặc người nào bên trong Mãn Thúy Lâu, làm họ phải rời khỏi Mãn Thúy Lâu, trước tiên đi tới chỗ nào đó, bị giết, rồi bị vứt xác.” Thời điểm Mai Vô Quá đang suy nghĩ đến vấn đề cực kỳ khả nghi, hai đầu lông mày chíu chặt lại. “Chẳng qua ngược lại ta đồng ý với quan điểm của ngươi, hung thủ có thể là nam tử, ít nhất, là có nam tử tham dự trong đó. Hai người chết này đều có thân thể tráng kiện, nữ tử bình thường tuyệt đối không có khả năng hành động.”
“Người trước khi chết có dấu hiệu hành phòng, chẳng lẽ là bị tướng công của nữ tử bắt gặp xong giết chết?” Mã bộ đầu cũng nhíu mày.
“Cũng có khả năng là do vui sướng quá đà.” Mai Vô Quá cười tà một tiếng, Mã bộ đầu nửa ngày mới phản ứng, cũng lén lút cười: “Tiểu tử ngươi, khụ khụ, ta đã hỏi thăm bằng hữu thân thích hai người chết, cũng không phát hiện bọn họ có tính háo sắc.”
Mã bộ đầu biết Mai Vô Quá đang nói đùa, tiếp tục nói: “Còn nữa, vì sao không có dấu vết xô xát, chẳng lẽ bởi vì dùng thuốc an thần? Nhưng Đoàn lão lục đã nói lượng thuốc không đủ để làm người ta hôn mê lâu như thế.”
“Cho nên hiện tại có ba điểm nghi vấn, thứ nhất, rốt cuộc Mãn Thúy Lâu có điều gì mà chúng ta không biết; thứ hai, vì sao người chết lại dùng một ít thuốc an thần, sẽ không nhận thức được xung quanh; thứ ba, nguyên nhân tử vong, do suy tim, lại cùng lúc, hai điều này, vậy càng kỳ lạ; thứ tư, hung thủ là nam hay nữ, mấy người.” Mai Vô Quá đứng lên, bước thong thả hai bước hỏi: “Lý tri phủ nói như nào?”
“Hắn cũng lo sốt vó, coi như hắn là người của Vương gia, không thể không cho Từ gia tiêu cục mặt mũi.” Vẻ mặt Mã bộ đầu nghiêm túc: “Tối nay, tất cả nha dịch thay nhau tuần đêm phố tây, hôm nào đó ngươi nhớ sắp xếp, bảo Lạc lạc tới nhà ta ngủ.”
“Tối nay không được, ta còn có chuyện.” Mai Vô Quá đáp.
“Đi đâu?” Sau khi Mã bộ đầu nhận được cái gật đầu chắc chắn của Mai Vô Quá, mặt thoải mái nói: “Đi đi, hiện tại ta vẫn chưa tiện đi.”
Lạc Lạc ngồi ngẩn người trong sân, càng nghĩ càng khó chịu, mấy cái dấu hiệu chứng tỏ Mai Vô Quá quả nhiên có chuyện gạt mình, hơn nữa rất có thể còn là loại chuyện đó.
Lạc Lạc cắn môi nhìn chằm chằm chậu nước, bất chợt tay đang cầm áo vứt vào trong chậu, trở về phòng mặc y phục chỉnh tề ra cửa, nàng muốn đi tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Lạc Lạc đi tới trước nha môn, tìm quán trà đối diện trốn trên lầu hai, lẳng lặng chờ mộ chuông. Đói bụng liền kiếm chút gì ăn, lòng như mèo gãi chờ đến khi màn trướng bên trong vang lên, lúc này thấy Mai Vô Quá một thân thường phục rời khỏi nha môn, thẳng hướng đường lớn đi. Lạc Lạc cuống quít tính tiền xuống lầu, chạy theo hướng Mai Vô Quá, nhưng đến nửa cái bóng dáng cũng không thấy.
Đuổi theo đuổi theo, Lạc Lạc đứng lại thở hổn hển, đang lúc nghĩ mất dấu Mai Vô Quá, lại phát hiện dáng người quen thuộc từ trong một cửa hàng ven đường bước ra ngoài. Lạc Lạc vội vàng núp sau một người đi đường, đến khi Mai Vô Quá đi càng lúc càng xa mới ngẩng đầu nhìn xem, đó là một cửa hàng bán đồ trang sức.
Lạc Lạc cảm giác mũi ê ẩm, mím mím cái miệng nhỏ. Đầu mùa xuân, trời vẫn tối nhanh, đi thẳng một đường, các cửa hàng bên đường lần lượt treo đèn lồng.
Lạc Lạc đứng giữa dòng người đông đúc tại đầu phố, nước mắt rơi từng hạt, nàng tận mắt chứng kiến Mai Vô Quá bước vào kỹ viện, đúng, chính là chỗ gọi là Mãn Thúy Lâu kỹ viện.
Nam nhân đều là dạng này sao? Còn tưởng mình nhặt được bảo vật, đúng thật là, người đàn ông nào cũng không chịu nổi sự cô quạnh. Hai người đều ôm nhau mỗi đêm, những lời tình ý kia đều chỉ là lời nói suông sao? Thật sự vạn kim tình ý không bằng bộ ngực bốn lạng sao?
Lạc Lạc cười nhạo một tiếng, nghĩ lại nơi mình và Mai Vô Quá lần đầu gặp nhau, chính là ở kỹ viện. Mình sớm phải nghĩ đến, sớm nên ngờ tới, cần gì phải băn khoăn.
Lạc Lạc đứng bất động, mặc cho người đi đường thỉnh thoảng đụng phải mình.
“Lạc Lạc, sao nàng lại ở chỗ này?” Tiếng nói Từ Kiêu Đình truyền đến.
Lạc Lạc xoa xoa khóe mắt, quay người lại miễn cưỡng nhếch miệng nói: “Không có gì, đi ngang qua thôi, ngươi thì sao?”
Từ Kiêu Đình một thân cẩm y, phía sau là năm sáu người mặc trang phục tiêu sư, ai cũng tráng kiện. Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc hỏi, sắc mặt có một tia mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại: “Ta à, ta cũng chỉ là đi ngang qua thôi, nàng vẫn chưa về nhà sao? Đã trễ thế này, để ta tiễn nàng về.”
Mấy tiêu sư sau lưng Từ Kiêu Đình ngẩn người, muốn nói cái gì, lại bị Từ Kiêu Đình xoay người dùng ánh mắt ngăn lại. “Mấy người các ngươi cần làm gì thì làm đi, ngày mai phải áp tiêu rồi, nhớ về sớm còn chuẩn bị.”
Những người kia nghe vậy gật đầu liên tục, ý vị thâm trường nhìn Từ Kiêu Đình đi xa dần, cho đến khi hai người biến mất ở đầu phố, lúc này mới không kịp chờ đợi bước vào Mãn Thúy Lâu.
Không biết xuất phát từ điều gì trong lòng, Từ Kiêu Đình không muốn để Lạc Lạc biết mình định dẫn nhóm tiêu sư này đi uống hoa tửu*. Những tiêu sư kia sẽ chọn, còn mình đương nhiên sẽ không chọn cô nương nào, nhưng việc ôm ôm ấp ấp là không thể không tránh, nếu không mấy tên vai u thịt bắp này sao dám hòa mình vào.
(Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ hầu.)
Nhưng mà, kể cả như vậy cũng không thể để tiểu nha đầu biết, không thể.
Từ Kiêu Đình thận trọng đi theo sau Lạc Lạc, nhìn khuôn mặt tiểu nhân nhi phía trước tựa như không được vui, không nhịn được bèn hỏi: “Lạc Lạc, nàng làm sao vậy, sao không nói tiếng nào?”
“Không sao cả, Từ công tử không cần đưa ta, tự ta có thể trở về.” Lạc Lạc phục hồi tâm tình, quay đầu nói với Từ Kiêu Đình.
“Nàng không thoải mái chỗ nào sao?” Từ Kiêu Đình đột nhiên ngăn trước mặt Lạc Lạc.
“Không có, chỉ là mệt muốn chết, muốn về nhà.” Lạc Lạc thật bình tĩnh nói.
“Vậy cũng tốt, nàng sớm về nhà đi.” Từ Kiêu Đình đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Lạc Lạc đi xa.
Lạc Lạc đi được vài bước, quay đầu lại nhìn Từ Kiêu Đình không đuổi theo, lúc này mới chuyển hthướng. Đi linh tinh nơi nào đó cũng được, chỉ không muốn về nhà. Lúc về nhà chỉ có một người, trong đầu sẽ hiện ra cảnh tượng Mai Vô Quá đang uống rượu nghe hát. Lạc Lạc mông lung đi một hồi, trước mặt chính là nơi Mai Vô Quá bỏ rơi mình, còn nhớ rõ mình đã ngồi thật lâu, cho đến khi nghĩ hắn thật sự sẽ không trở lại nữa.