Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 4: Chương 4: Mất bò mới lo làm chuồng (1)




"Mai ca ca, huynh đang làm cái gì?" Còn buồn ngủ, Lạc Lạc bật dậy, nhìn thấy Mai Vô Quá ngồi thiền ở bên giường.

"Luyện công, bọn họ nói trò này tốt cho nội lực." Mai Vô Quá nhắm mắt lại như cũ.

"Có ích lợi gì?" Nội lực? Đây chính loại thượng đẳng! Lạc Lạc hiếu kỳ đến gần sát một chút, nhìn chằm chằm hỏi Mai Vô Quá.

"Không biết, chỉ là ta mỗi ngày ngồi một lúc, cảm giác thân thể so với trước kia tốt hơn." Mai Vô Quá cảm giác được hơi thở đến gần, mở to mắt nhìn thấy tiểu nha đầu quần áo không chỉnh tề quỳ gối trước mặt mình.

"Quần áo không chỉnh tề đấy ! Mặc tốt quần áo vào, cô nương gia gia ." Mai Vô Quá không có tâm tư ngồi tiếp, càu nhàu đứng lên, đưa lưng về phía Lạc Lạc bắt đầu chuẩn bị điểm tâm.

Quần áo không chỉnh tề? Cái này so với thắt lưng con trai khó giữ hơn, so với thắt lưng con trai khó xuyên hơn, mấy cái thắc lưng này dùng để làm gì, Lạc Lạc thầm nghĩ.

"Mai ca ca học với ai?" Lạc Lạc vừa mặc quần áo vừa hỏi.

"Một đám vô lại, học trộm." Mai Vô Quá dừng một chút, không mang theo một tia cảm xúc nói ra.

Lạc Lạc cảm giác được cảm xúc Mai Vô Quá có chút trầm xuống, thức thời không nói nữa, tay chân luống cuống với dải lụa.

Qua đây, qua đây, thật không biết muội lớn lên như thế nào." Mai Vô Quá buông chén trong tay xuống, vạn bất đắc dĩ kéo thân thể nhỏ gầy củaLạc Lạc qua, bắt đầu vì nàng sửa sang nhiều nếp nhăn ở vạt áo trước kia, lật lại cổ áo cùng dải lụa vặn veọ nghiêng ngả. . . . . .

Mấy ngày sau, buổi trưa ngày hè, ánh nắng tươi sáng, bên trong một tiểu viện yên tĩnh, đơn sơ trong thành Nguyên Bắc, một dáng người nam tử cao to vĩ đại ngồi ở trước cánh cửa nhìn tiểu nha đầu bên cạnh giếng chân tay vụng về đem chậu nước kia đưa đến chuyển đi, bộ dáng chân tay luống cuống. Hắn cau mày, hắn nhìn cho tới trưa, một bộ y phục cũng chưa giặt sạch, hắn hối hận rồi.

"Tới đây, Lạc Lạc, ta mang muội đi chơi." Mai Vô Quá rốt cục hạ quyết tâm, kéo Lạc Lạc toàn thân ướt sũng liền đi ra ngoài.

"Muội còn chưa giặt sạch y phục á. Mai ca ca ! Chúng ta lát nữa rồi đi ra ngoài." Lạc Lạc đã cực kỳ cố gắng , tiếc là tay nhỏ chân nhỏ, lại không biết dùng những thứ đồ vật cổ đại này.

"Trở về hãy nói, không vội, ta mua cho muội vài bộ quần áo tắm rửa." Mai Vô Quá hiện tại chịu không nổi , nha đầu kia có thể ăn quá nhiều, mấy ngày qua chi phí cơm nước thật sư rất lớn, vượt qua tính toán của chính mình. Cái miệng kia ăn được so với bản thân mình còn nhiều hơn. Đáng giận nhất chính là ngay cả thịt cũng không còn nhiều, đáng giận hơn là cái gì cũng không biết làm, kết quả là giặt quần áo, nấu cơm, nhóm lửa đều là mình hầu hạ nàng. Mỗi ngày buổi sáng còn giúp nàng mặc quần áo. Mai Vô Quá đã đi sớm về trễ ra ngoài kiếm sống, về nhà còn dưỡng cái tổ tông này. Đây thật sự không phải ước nguyện ban đầu của mình.

"Mai ca ca, chúng ta không phải không có tiền sao, muội không cần bộ đồ mới, huynh cho chính mình thêm một bộ đi." Lạc Lạc bị dắt đi, có chút linh tính, vì thế nói lấy lòng .

Mai Vô Quá thoáng thả chậm bước chân, sắc mặt có một tia lo lắng nhưng nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Chính mình thương cảm người khác thì ai tới thương cảm chính mình? Phái Bán Sơn sẽ thương cảm cho kẻ súc sinh như mình sao? Phái Quan Thương sẽ thương cảm cho kẻ súc sinh như mình sao? "Mua cho muội thì mua cho muội, dong dài nhiều như vậy làm cái gì!"

Lạc Lạc không nói nữa, đi theo Mai Vô Quá quẹo bảy tám lần trên phố, tìm tiệm thợ may, hai người đi vào. Lạc Lạc bị nhựng quần áo rực rỡ muôn màu kia làm hoa cả mắt. Quả nhiên, phục sức trời sinh có lực hấp dẫn đối với nữ nhân, Lạc Lạc yêu thích vuốt ve không buông tay một bộ quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt.

"Chưởng quầy, bộ y phục bán thế nào?" Mai Vô Quá cầm bộ quần áo Lạc Lạc nhìn trúng hỏi cặp mắt chuột phía sau quầy.

Chưởng quầy kia nháy nháy mắt, đầu cũng không nhúc nhích, nói: "Năm mươi văn tiền, là y phục do Nghê thường y ở thành Trung Nguyên làm, trong thành này chỉ có duy nhất một bộ."

Mai Vô Quá không thể tin được, lại nhìn nhìn bộ y phục kia, hơi hơi nhíu mày.

Lạc Lạc mặc dù không hiểu tỷ giá tiền bạc lúc này, nhưng nghe đến cái này có giá năm mươi liền biết là giá xa xỉ, vì thế có chút không muốn đặt xuống, lui về sau hai bước nói: "Muội không thích bộ này. Mai ca ca, chúng ta đi thôi, về nhà đi."

Mai Vô Quá cũng không khăng khăng nữa, cho dù có khăng khăng thì số tiền còn sót lại trên thân mình cũng không đủ mua bộ quần áo kia. Vì thế nhẫn nại, lại hỏi chưởng quầy : "Vậy, còn có bộ quần áo khác hay không? Chắc, bền, nhịn mặc một chút ."

"Khách hàng nơi này của chúng ta đều là thiên kim tiểu thư, nghĩ sẽ có chắc, bền, nhịn mặc hay sao?" Mắt chưởng quầy lần nay cũng không thèm nâng lên, không hề chua xót ném ra những lời tức giận này thẳng đến Mai Vô Quá.

Mai ca ca, muội không thích quần áo nơi này, chúng ta đi thôi." Lạc Lạc vội vàng dắt tay áo Mai Vô Quá đi ra ngoài. Mai Vô Quá quay đầu hung hăng nhìn ánh mắt chưởng quầy, lửa giận trong lòng đã dấy lên.

Hai người lại đi dạo một hồi, cuối cùng không tìm được quần áo rẻ. Đi dạo đến khi sắc trời dần tối, cũng không biết là đi đã rất xa.

"Lạc Lạc, muội ở chỗ này chờ ta một lát, ta lập tức trở về, có được hay không?" Mai Vô Quá quay đầu đi nhìn về phía bờ sông nơi xa, không dám nhìn thẳng ánh mắt nàng.

"Được, muội ở chỗ này chờ Mai ca ca." Lạc Lạc ăn cái bánh nướng mới vừa rồi Mai Vô Quá mua cho chính mình, nở ra một nụ cười. Nàng có thể cảm nhận được khác thường của Mai Vô Quá, nàng muốn thử một lần, hi vọng hắn có thể không tàn nhẫn, quay trở về tìm mình.

"Cầm số tiền này, đói bụng thì lại mua bánh ăn, mỗi lần chỉ lấy ra một đồng, kẻo bị người ta nhìn đến, nhớ rõ không?" Mai Vô Quá dằn lòng, lại từ trong lồng ngực lấy ra năm đồng tiền, mang một chút tiền bạc, nàng hẳn là không chết đói.

"Muội nhớ , Mai ca ca đi sớm về sớm, muội ở chỗ này chờ huynh. Bánh nướng này muội chỉ ăn một cái, để lại cho huynh một cái." Lạc Lạc không nhìn biểu tình của Mai Vô Quá, cúi đầu ăn bánh nướng, hốc mắt nàng đã ươn ướt.

Mai Vô Quá bình tĩnh đứng một hồi, rồi mạnh dạng quay đầu bước nhanh đi xa. Chính mình không có tư cách cũng không có điều kiện thương cảm người khác, lòng thương cảm chính là buồn cười, ai tới thương cảm cho chính mình?

Mai Vô Quá cảm thấy có tảng đá treo ở trong lòng, có lẽ vẫn còn chưa quen, vài ngày sau thì tốt rồi. Chính mình cho tới bây giờ đều là một người kiếm ăn, sau khi rời khỏi Bán Sơn phái thì ngủ đất hoang, ăn qua rắn nướng, không phải đều là một mình mình hay sao? Lúc này sao lại như con cái nhà học thức đa sầu đa cảm, buồn cười !

Mai Vô Quá đi tới vài bước thì có chút mệt mỏi, tựa vào thân cây ven đường nhìn lên trời cao. Bầu trời đầy sao lấp lánh, tựa như ánh mắt tiểu nha đầu kia. Ven đường đi qua có mấy gã say, kề vai sát cánh nói mấy câu dâm từ luận điệu cũ rích. Có lẽ nên trở về nhìn xem kia tiểu nha đầu đang làm gì, ít nhất nhìn nàng đi nơi nào cũng được, chỉ là nhìn xem. Mai Vô Quá nghĩ rằng Lạc Lạc đợi mình một lúc không thấy người, khẳng định sẽ một mình bỏ đi, về sau coi như tạo hóa của nàng, sống hay chết không quan hệ đến mình, coi như nàng cho tới bây giờ không gặp qua mình đi.

Mai Vô Quá thở hồng hộc chạy về, trốn ở sau một thân cây nhìn tiểu nha đầu kia ngoan ngoãn ngồi ở ven đường, cổ thỉnh thoảng quay về phía mình vừa đi. Cổ mệt mỏi liền chính mình xoa xoa, đỡ mỏi lại tiếp túc với cổ nhìn. Mai Vô Quá thấy có chút mệt mỏi, tiểu nha đầu kia vẫn cố chấp địa không chịu bỏ đi, cố gắng che chở bánh nướng trong tay.

Đêm đã khuya, trên đường, người đi đường càng ngày càng ít, tiểu nha đầu vẫn ngồi như vậy, một tia bối rối cũng không có. Một giọt nước lạnh nhỏ trên chóp mũi của mình, sắp đổ mưa, mưa mùa hè mặc dù không lạnh, nhưng mà dầm ướt cũng không tốt.

"Khỉ thật!" Mai Vô Quá hung hăng mắng chính mình một câu, cuối cùng nhịn không được đi ra ngoài.

"Mai ca ca, huynh trở lại rồi." Lạc Lạc đứng lên, cười chạy đến trước mặt Mai Vô Quá, kéo tay hắn nói: "Muội rất mệt, Mai ca ca, chúng ta về nhà đi."

"Về nhà đi. . . . . ." Mai Vô Quá né tránh ánh mắt của nàng, nắm tay nàng đi về. Có lẽ, chính mình có thể đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, vì tiểu nha đầu tư tưởng khiếm khuyết năng lực sinh tồn tìm một nhà tốt rồi buông tay. Ừ, cứ làm như vậy đi, nói không chừng hai bên đều có thể nhận được lợi ích.

Hai người đến giờ Tý mới kéo đôi chân mỏi mệt về đến tiểu viện, mặt cũng không rửa liền nằm xuống ngủ.

******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.