Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 52: Chương 52: Mặt Đỏ Tim Đập.




Lý Mặc quan sát xung quanh, vội vã ghé sát vào tai Mai Vô Quá thầm thì: “Là nương của Trương bộ đầu.”

Tuấn mi Mai Vô Quá nhếch lên, nheo mắt, mày hơi nhíu, có chút không dám tin lặp lại một lần nữa: “Nương của Trương bộ đầu!”

“Đúng…đúng…” Lý Mặc ngẩng đầu nhìn Mai Vô Quá, xoa xoa tay đáp trả.

“Bây giờ đang ở buồng giam cho nữ?” Mai Vô Quá hỏi.

Lý Mặc gật đầu.

Mai Vô Quá hỏi tiếp: “Thi thể đâu?”

“Đang kiểm tra.” Lý Mặc cẩn thận nói.

Mai Vô Quá trầm mặc hồi lâu, bỏ lại một rồi tiến vào: “Nhớ chăm sóc cho nương hắn, đừng để xảy ra vấn đề gì.”

Lý Mặc gật đầu đáp ứng, theo ! chân Mai Vô Quá vào trong: “Mai…Mai…đại ca, Lý tráng đầu dặn đêm đầu tiên sẽ do người làm nhiệm vụ.”

“Hiểu.” Mai Vô Quá tính ngày, cũng biết là tối mai tiểu nha đầu qua nhà Mã đại tỷ, ban ngày mình có thể dẫn nàng đi chơi một chút, ngược lại không tệ chút nào.

Buổi chiều, Mai Vô Quá dặn dò Lạc Lạc sơ qua ít chuyện. Tiểu nha đầu dẩu miệng từ đầu đến cuối, mặt tỏ vẻ chống đối.

“Ngoan, ban ngày ca ca sẽ theo muội.” Mai Vô Quá véo véo má Lạc Lạc.

“Nhưng mà muội muốn ở cùng với ca ca buổi tối, không tự mình ngủ được, muội sợ bóng tối.” Lạc Lạc dùng ánh mắt đoạt giải Oscar mềm mại đáng yêu nhìn Mai Vô Quá.

“Tới nhà Mã đại tỷ còn sợ cái gì.” Mai Vô Quá dừng một chút rồi mở miệng nói: “Như vậy, ca ca đồng ý với muội, buổi tối huynh về sớm một chút, ban ngày sẽ theo muội, ngoan.”

Lạc Lạc không tiếp tục năn nỉ nữa, nàng biết, hắn cũng muốn ở cùng mình, nhưng nha môn không phải do hắn mở. Ăn cơm xong, Lạc Lạc nằm lì trên giường Mai Vô Quá không chịu đi, Mai Vô Quá không biết phải làm sao, hai người lại ôm nhau thắm thiết nói chuyện phiếm.

“Ca ca, bên trong lại xá có chăn không? Tiết trung thu sắp đến rồi, huynh còn phải đi làm nhiệm vụ sao?”

”Có, cái gì cũng có, muội tự chăm sóc tốt cho bản thân đi, lúc ca ca không có mặt ở đây, lanh lẹ một chút.” Mai Vô Quá hơi ôm sát đầu tiểu nha đầu.

Sau hồi lâu không nghe thấy tiếng, Mai Vô Quá khẽ nghiêng đầu, phát hiện tiểu nha đầu đã thiu thiu ngủ. Trong bóng tối, đôi mắt đẹp cong lên, toát ra một tia nhu hòa, không có dữ dội, không có mưu tính, không có lạnh nhạt.

Mai Vô Quá vươn tay, dừng ở giữa không trung hơi do dự, cuối cùng vẫn tách ra khỏi bộ ngực hơi bằng phẳng kia. Chừng hai năm nữa thôi, tiểu nha đầu sẽ là người trưởng thành, Mai Vô Quá vừa hy vọng thời điểm đó đến sớm sớm, lại có chút lo lắng không yên. Hắn sợ khoảng cách với tiểu nha đầu càng lúc càng xa, hắn muốn thân thiết khắng khít với nàng như vậy mãi mãi, hắn muốn tiểu nha đầu luôn luôn theo sát hắn làm nũng không e dè, thậm chí không có bất cứ đề phòng thân cận nam nữ.

Hắn sẽ đợi nàng lớn lên.

Buổi chiều ngày thứ hai, sau khi Mai Vô Quá gửi Lạc Lạc cho Mã đại tỷ, liền tới nha môn. Lạc Lạc có chút mất mát, từ lúc nàng tới thế giới này thì đây là buổi tối đầu tiên thiếu vắng Mai Vô Quá. Mã đại tỷ rất nhiệt tình, dọn hẳn một gian trống cho Lạc Lạc ngủ, một mình Lạc Lạc nằm trên giường, nhìn bóng cây hằn lên giấy dán cửa sổ, nghe tiếng gió thu xào xạc cuốn lá vàng rơi, rất lâu vẫn chưa thể ngủ được. Không biết giờ này Mai ca ca ra sao, ngủ có thoải mái không, ở có quen không. Lại xá đồ dùng đều đầy đủ, nhưng không có lấy một đồ dùng gia đình quen thuộc.

Trong nha môn, Mai Vô Quá cũng trở mình trằn trọc, lo lắng Lạc Lạc ngủ không vào giấc, lo rằng nàng sẽ gặp ác mộng. Hai người lo quanh tận lúc trời hửng sáng.

Mã bộ khoái đang ăn sáng ở cửa, bỗng thấy Mai Vô Quá đứng trước cửa nhà mình. “Tiểu huynh đệ, sao ngươi về sớm vậy! Mau vào viện đi, đại tỷ các nàng đều dậy hết rồi.”

Lúc này, Mai Vô Quá mới bước vào viện, trên thực tế, hắn về từ sớm hơn nữa, chỉ là ngại không dám gõ cửa.

“Mai ca ca!” Lạc Lạc tinh mắt, chạy vụt lại.

“Phiền Mã đại tỷ quá.” Mai Vô Quá cười cười ôm lấy Lạc Lạc, hướng về Mã đại tỷ ở phía sau.

“Phiền gì đâu, chỉ là thêm người ngủ thôi.” Mã đại tỷ đỡ bụng, nói chuyện không câu nệ như cũ.

“Mai ca ca, hôm nay muội và Mã đại tỷ sẽ qua nhà Tích Yên tỷ, nghe nói nhà bọn họ xảy ra chuyện, huynh đi cùng được không.” Lạc Lạc kéo kéo ống tay áo Mai Vô Quá.

Mai Vô Quá nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ, nhà Trương bộ đầu xảy ra chuyện lớn như vậy, bản thân không nên dính vào, có lẽ Trương bộ đầu cũng không muốn nhiều đồng liêu biết chuyện, vì vậy cười nói: “Nữ nhi các người, huynh sẽ không đi, có điều huynh sẽ đưa đại tỷ cùng muội đi, đại tỷ chỉ cần nói cho huynh khi nào tới đón là được.”

“Vậy tốt quá, ta sẽ không khách khí nữa. Chúng ta ăn sáng xong rồi đi.” Mã đại tỷ nói xong liền hùng hổ đi vào trong buồng, ở phía sau Mai Vô Quá nhìn thấy mà kinh hồn khiếp đảm, nghĩ thầm phu nhân, ngài có nhận thức mình là phụ nữ có thai không? Tại sao lại không chú ý thế kia, sao lại không để tâm tới tiểu nha đầu tương lai của bản thân như vậy, dù gì thân thể vẫn là của mình. Mai Vô Quá không khỏi thất thần, tiểu nha đầu của mình về sau cũng sẽ mang thai, cũng sẽ có cái bụng lớn, Mai Vô Quá không hiểu vì sao lại khó chịu, nắm chặt tay Lạc Lạc.

Ba người ăn xong cơm, Mai Vô Quá đưa Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc tới nhà Trương bộ đầu, đợi hai người vào hậu viện, hắn mới rời khỏi, đi dạo xung quanh.

Lạc Lạc cùng Mã đại tỷ vào cửa theo Trương đại tỷ, thấy sắc mặt Tích Yên trắng bệch, hơi thở yếu ớt, nằm trên giường ngủ mê man. Mã đại tỷ kéo tay Trương đại tỷ nói: “Biểu tỷ, tiết Trung thu năm nay tỷ sống thế nào đây! Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, Trương Đại định xử lý như nào?”

“Tối hôm qua vừa trở về đã trực tiếp tới nha môn, bây giờ vẫn chưa về.” Khuôn mặt phờ phạc hốc hác của Trương đại tỷ thoáng nét ưu thương, lại tựa như có chút hài lòng.

“Này, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Nguyên nhân là gì?” Chung quy Mã đại tỷ vẫn chưa thể tiếp nhận nổi, mặc dù cha nương Trương Đại đôi lúc cãi vã, nhưng không đến nỗi làm ra chuyện như vậy.

Trương đại tỷ hơi híp híp mắt, khóe miệng khẽ cong lên: “Không biết nguyên nhân là gì, lúc này, tội là có thật.”

Mã đại tỷ không chú ý tới đáy mắt Trương đại tỷ hiện lên vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa, chỉ cúi đầu thở dài. Mặc dù nàng không thích phu thê Trương lão cha, nhưng không muốn chuyện bi thảm xảy ra, suy cho cùng, Mã đại tỷ là một người thiện lương. Mà Trương đại tỷ làm dâu nhà Trương gia, không chỉ cùng tiểu thúc **, lại không quan tâm tới cái chết của cha chồng, còn không bằng người ngoài, Lạc Lạc không thích nữ nhân như vậy, nếu không phải là mẫu thân của Tích Yên, đoán chừng giờ phút này đã phất tay áo bỏ đi.

Lạc Lạc không muốn tiếp tục trông thấy nữ nhân ác độc này, một mình đi tới giường của Tích Yên, nhìn thấy hơn mười tượng gỗ đặt cạnh gối nàng, giống như đang lặng lẽ chờ chủ nhân chúng tỉnh lại.

Lúc Mã đại tỷ cùng Lạc Lạc ra tới cửa, Mai Vô Quá đứng chờ bên ngoài từ trước, đón hai người lên xe rồi chạy thẳng về nhà. Mai Vô Quá để một đống lớn đồ bổ phía sau liền quay về nha môn làm nhiệm vụ. Tới đầu phố, ngoái đầu thấy tiểu nha đầu đứng trước cửa nhà Mã đại tỷ nhìn xung quanh, trong lòng có khẽ rung động.

Chờ đến lúc Mai Vô Quá khuất dạng ở đầu phố, Lạc Lạc mới thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực. Tất nhiên, từ trước tới nay buồn bực đều không có giới hạn. “Tiểu nha đầu, đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói quen thuộc vang lên.

Lạc Lạc dùng đầu ngón chân cũng biết được người đến là ai, vừa xoay người vừa nói: “Ta đang suy nghĩ, đây là thời điểm người trong nhà nên quây quần bên nhau, sao giờ này còn có người không về nhà mà đi dạo bên ngoài.” Quay đầu nhìn vẻ mặt Từ Kiêu Đình muốn cười không được, khóc cũng không xong, ngay sau đó làm biểu tình kinh ngạc tột cùng, trợn to hai mắt che miệng nhỏ: “Oa, là người sao? Từ công tử, có phải người đang trên đường về nhà vô tình đi qua nhà ta đúng không?”

“Khụ khụ, đúng, chỉ vô tình đi qua thôi.” Từ Kiêu Đình cử động có chút cứng ngắc, cười xấu xa một tiếng: “ Ngày lễ đoàn viên, vì sao nàng cũng không về nhà?”

“Mai ca ca chính là nhà của ta, Mai ca ca hiện đang làm nhiệm vụ ở nha môn, ta không được đi, nơi nào cũng như nhau thôi.” Lạc Lạc quay người trở về viện, lại bị Từ Kiêu Đình gọi.

“Vậy nàng có muốn đi tìm Mai ca ca không?” Thân hình Từ Kiêu Đình nhướn về trước thăm dò, quả là một lão già biến thái thích dụ dỗ thiếu nữ.

Ánh mắt Lạc Lạc sáng lên, tự nhủ tại sao không nghĩ tới tên này, hắn là người quen với Từ tri phủ, còn là thiếu chủ của Từ gia tiêu cục nổi tiếng, hẳn là đi cửa sau sẽ không thành vấn đề. Ngay lập tức đổi thành bộ dạng ngoan ngoãn: “Muốn, cũng chỉ có thể hy vọng vậy thôi, trong các bằng hữu của ca ca ta, chỉ có người là có mặt mũi, lẽ nào buổi tối người còn dám dẫn ta vào nha môn?”

Ở thời điểm mấu chốt, Từ Kiêu Đình đã trở thành “bạn tốt” của Mai Vô Quá rồi, hắn nhìn rõ chút ít kế nhỏ này của Lạc Lạc, nhưng nguyện đảm nhiệm chức vụ này, lắc đầu cười cười nói nói: “Có gì không dám? Trong thành Nguyên Bắc này, không gì là ta không làm được, lên ngựa, ta sẽ dẫn nàng tới.”

Lạc Lạc không ngờ hắn thẳng thắn như thế, chỉ là sắc trời đã không còn sớm, cùng hắn ra ngoài liệu có gặp nguy hiểm gì không, tiểu nha đầu do dự cúi đầu.

“Không cần sợ, ta có thể ăn nàng sao? Ta có thể “ăn ngon”, ừ, khụ khụ, cũng sẽ không lấy danh dự Từ gia tiêu cục trăm năm qua ra nói đùa.” Từ Kiêu Đình nói lời thề son sắt.

Lạc Lạc nghĩ cũng đúng, loại người như vậy chú trọng danh tiếng nhất, đang suy nghĩ, bỗng nhìn thấy Mã bộ khoái đi từ đầu phố tới.

“Mã đại ca, Từ công tử muốn đưa muội tới nha môn tìm ca ca, muội có thể đi không?” Lạc Lạc tìm người làm chứng, ngộ nhỡ có chuyện gì, sẽ có người biết mình đi đâu.

“Không có vấn đề, đi đi, đi đi, hôm nay trên đường rất náo nhiệt, các ngươi tiện thể đi dạo một chút cũng tốt.” Chẳng biết từ lúc nào Mã đại tỷ đã tới cửa, nháy mắt với Từ Kiêu Đình. Mã bộ khoái sửng sốt một lúc, sau đó cũng ngây ngô nói: “Đi đi, về sau ta cứ tìm tới nhân vật quan trọng Từ công tử là được.”

Lạc Lạc nghe ra được ý tứ Mã đại tỷ, thầm nghĩ thật là một bà mai thích xen vào chuyện người khác, cũng may Khánh Nguyên đối với dân chúng khá thoáng, chuyện nam nữ giao du cũng không có nhiều quy định nghiêm ngặt, do đó cũng không đến mức bất ngờ. Đã có người quen bảo đảm, mình có thể yên tâm bám theo hắn tới nha môn gặp Mai ca ca, tạm thời không băn khoăn nữa. Hai phu thê Mã bộ khoái vui vẻ nhìn Lạc Lạc trèo lên ngựa của Từ Kiêu Đình, đến tận khi ngựa khuất dạng ở đầu phố, hai người vẫn đứng dõi theo.

“Ông nhà, chàng nói nếu hai người này có thể thành cũng là một chuyện vô cùng tốt.” Mã đại tỷ chìm đắm trong ảo tưởng của mình.

“Ừ, ta thấy Từ công tử là người tốt, không biết trưởng bối Từ gia nghĩ như nào.” Mã bộ khoái suy nghĩ đơn giản nói.

“Chẳng qua, cô nam quả nữ, bị người khác nhìn thấy có vẻ không tốt lắm, lúc đấy ta biết giải thích với Mai huynh đệ thế nào.” Mã bộ khoái chau mày.

“Tiểu nha đầu vẫn chưa tới tuổi cập kê, chờ đến tuổi cập kê sẽ không như vậy đâu.” Bản thân Mã đại tỷ vốn là người tùy tiện.

Lạc Lạc ngồi đằng trước Từ Kiêu Đình, sợ mình rớt xuống, sau khi con ngựa đứng lên bắt đầu di chuyển thì tay chân trở nên luống cuống, trong lúc hoảng loạn dùng sức nắm chặt lấy bờm ngựa, khiến con ngựa đáng thương phải ngửa thẳng cổ. “Đừng lộn xộn, nàng ngồi thẳng là được rồi, ta dám để nàng ngã xuống?” Từ Kiêu Đình nắm chắc cánh tay, siết lấy thân thể mỏng manh của Lạc Lạc, không rõ có phải là vô ý, nhân cơ hội trộm chút hương trên mái tóc.

Lạc Lạc không nhúc nhích nữa, thật ra không thể cử động được, không thể làm gì khác hơn đành nắm chặt cánh tay bên hông mình. Cánh tay to lớn rắn chắc, siết chặt lấy bụng mình, kém chút nữa là đụng vào ngực lớn, a, khụ khụ, ngực nhỏ. Tim Lạc Lạc đập như hươu chạy loạn, lo lắng cánh tay kia đi lên trên, vì vậy sốt sắng đè ép xuống. Chủ nhân cánh tay lại giống như đang trêu đùa nàng, vững vàng siết chặt lấy, không chỉ không có ý dời xuống, càng có khuynh hướng dịch lên trên. Lạc Lạc tim đập mặt đỏ, hối hận không suy nghĩ kỹ đã đi theo hắn, thế nhưng, chuyện hối hận vẫn nằm ở phía sau, con ngựa kia lộc cộc đi dưới sự điều khiển của dây cương, nhưng không phải hướng tới nha môn.

“Cái người này, ngươi định dẫn ta đi đâu?” Lạc Lạc run giọng hỏi.

“Nơi mà cả nàng và ta đều thích.” Giọng Từ Kiêu Đình phát ra tràn đầy quyến rũ, cực kỳ mập mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.