“Tiểu thư, tiểu thiếu gia, đừng nên nói nữa.” Lão ni cô vừa rồi xông vào phòng, ôm lấy bả vai ni cô gầy gò khóc, sau đó quỳ trước Mai Vô Quá, lôi kéo góc áo của hắn nói: “Tiểu thư bị kẻ cưỡng gian, vốn định chết đi, nhưng không bỏ được thai nhi trong bụng, vì (d-dle><quyVdo2n vậy sinh hạ người nuôi mấy năm. Nhưng dù sao bà ấy cũng là người băng thanh ngọc khiết* không thể chịu được chuyện này, bà ấy không muốn nhớ tới chuyện trước kia, tiểu thiếu gia người đừng nói nữa, hãy để cho nương của ngươi sống qua những năm tháng thoải mái. Người phải chịu khổ cực, thật sự nàng không hay biết, nào ai đoán được những tên súc sinh kia lại đối xử với một đứa trẻ như vậy. Hiện tại bà ấy đã xuất gia nhiều năm chính là không muốn nhớ tới chuyện trước kia.”
(Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng.)
Mai Vô Quá nhớ tới thân nương của mình bị cha mình ép buộc, trái tim không nhịn được dâng lên một tia đau xót. Bất giác lệ nhòe hàng mi, nhìn người kia vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi xuống, đột nhiên đau đớn như bị ngàn mũi tên đâm vào tim.
Lúc Mai Vô Quá rời khỏi phòng, tên râu quai nón chẳng biết đã biến đâu mất, có lẽ thừa dịp lúc bên trong nhà rối loạn mà chạy trốn. Lúc này Mai Vô Quá không còn lòng dạ nào nghĩ đến cái khác, chỉ cảm thấy bản thân như tia khói xanh vô hình, hoặc là chiếc lá vàng lẻ loi trong gió bão.
Mai Vô Quá phi thân trong rừng không ngừng cho đến khi kiệt sức, dựa vào thân cây thở dốc. Chẳng biết từ lúc nào trên mu bàn tay chồng chất vết thương bị chà xước, nhưng chẳng hề cảm thấy đau. Có lẽ là quá khứ bi thương trong lòng đã che mờ, hoặc có lẽ bản thân đã không biết cái gì gọi là đau đớn nữa rồi.
Mở thi trước một ngày, Từ gia gióng trống khua chiêng bắt đầu tế tổ, Lạc Lạc và Từ Kiêu Đình lật tung toàn bộ phòng của Từ tam thiếu gia một lần trước đó một ngày nhưng không phát hiện bất thường, chẳng lẽ Từ tam thiếu gia là chính nhân quân tử, hai người đoán lầm? Hai mắt thâm quầng nhìn chăm chú, Lạc Lạc đứng trước tổ phần Từ gia theo mọi người vái lạy.
Từ Kiêu Đình cũng là người Từ gia, tất nhiên đứng ở phía trước, nghi thức phức tạp không cần kể tường tận, tới lúc tất cả mọi người sức cùng lực kiệt, Từ Kiêu Đình không biết làm sao lại chạy đến bên cạnh Lạc Lạc, làm bộ như nhìn về phía trước, trong miệng nhỏ giọng thì thầm: “Kỳ quái, chẳng lẽ tên kia học nổi?”
“Ta thấy không có vấn đề gì cả, hắn sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này đâu.” Lạc Lạc đảo mắt vòng quanh nói: “Ta cũng không cần đi nữa.”
“Nàng thật tệ, biết Từ tam thiếu gia sẽ không gây rắc rối cho nàng thì ngay lập tức rút lui. Ta làm không được, người kia trách tội, nàng chịu nhìn ta chịu phạt?” Từ Kiêu Đình giả bộ đáng thương nhìn Lạc Lạc.
Lập tức Lạc Lạc không còn lời để nói, giúp người phải giúp đến cùng, tóm lại bằng hữu cùng cuộc. Mặc dù nàng biết bản thân sẽ không có tác dụng gì, nhưng thêm một người vẫn có lợi hơn, huống chi mình còn là yêu tinh nhỏ làm mưa làm gió tại trường thi mấy năm, có thủ đoạn nào chưa thử, từng một lần bị lão sư báo cáo về nhà, còn bị Lý ca ca đánh một trận.
Lạc Lạc đang suy nghĩ nhớ về thủ đoạn gian lận trước kia của mình, lại suy đoán đến phương pháp gian lận tại cổ đại thì nghi thức bên kia đã tiến hành đến bước kế tiếp rồi.
Chỉ thấy một người dáng dấp đạo sĩ cầm phất trần, một tay khác nắm mấy miếng đồ vật có hình dạng giống xương cá ném lên không trung. Đợi đến lúc rơi xuống đất, thì gọi Từ tam thiếu gia đứng nghiêm trang một bên, đạo sĩ kia còn chưa kịp mở miệng, bỗng một người hô to: “Mau, mau nhìn, tổ phần bốc khói xanh rồi.”
Lạc Lạc kéo đầu nhìn, chỉ thấy phía sau tổ phần Từ gia dường như có khói đốt đồ bỏ đi bốc ^dd%leq@uy?d>on lên, không cho là đúng quay đầu nhìn Từ Kiêu Đình đứng một bên, khinh bỉ nói: “Ngươi vừa thì thầm với gã sai vặt vài câu có phải là dặn dò hắn đi làm?”
“Ý đồ mang điềm lành tới, điềm lành thôi, làm cho mọi người đều vui vẻ.” Từ Kiêu Đình thấy bị vạch trần, có chút ngượng ngùng gãi đầu gãi tai.
“Ngươi thật sự đủ rảnh rỗi, ngộ nhỡ có người đi ra đằng sau nhìn thì thế nào?” Lạc Lạc bất đắc dĩ nói.
“Yên tâm, chuyện như vậy trong lòng mọi người đều rõ, sẽ không có người nào đi ra sau nhìn đâu, chạm vào điềm xui của Từ đại nhân sẽ không có kết quả tốt.” Từ Kiêu Đình tỏ vẻ không quan tâm nói.
Tinh thần mọi người trong phút chốc sục sôi, quả nhiên đều là giỏi lừa mình dối người, đạo sĩ kia không biết đang nói mấy điều gì đó làm cho nhóm đại gia lớn tiếng reo hò.
Lạy tổ tiên, đám đại gia hô vang ha ha rồi trở về bên trong phủ, tiến vào chính đường bắt đầu cúng bái thần.
Người Trung Quốc kỳ lạ nhất chính là ở chỗ chuyện gì cũng có thể tìm ra một vị thần tiên đối ứng chịu trách nhiệm, ví dụ như ăn cơm có Táo Quân, hôn nhân có Nguyệt Lão, đại gia có Chiến Thần, Lạc Lạc không tử tế nghĩ có lẽ đến ngủ cũng có Thụy Thần.*
(Thụy thần: thần ngủ.)
Thi cũng có Khảo Thần, cái thời đại này công nhận Khảo Thần là “Văn Xương đế quân”. Văn Xương, vốn tên Tinh, dân gian cũng gọi là “Văn Khúc Tinh”, hoặc “Văn Tinh”, cổ nhân cho rằng vì sao này chủ trì văn vận công danh*. Theo truyền thuyết Văn Xương đế quân là một vị thần vô cùng lương thiện, cầu gì được nấy, cho nên khảo sinh ở cổ đại trước khi thi sẽ thành kính bái tế nó.
(Văn vận công danh: văn vận – vận khí học vấn, chỉ sự may mắn khi dự thi khoa cử, công danh – địa vị và tiếng tăm trong xã hội.)
Lạc Lạc dường như thấy chân Từ tam thiếu gia đảo quanh, đoán có lẽ là do tác dụng của nhũ toan*, cũng khó trách, cứ phải quỳ lên quỳ xuống, náo loạn hơn nửa ngày, đến thủy thủ Papai cũng phải ăn rau chân vịt.
(Nhũ toan: chất sữa chua – vi khuẩn axit lactic, có tác dụng kích thích hoạt động hệ miễn dịch, tăng cường tiêu hoá thức ăn, ở đây ý chỉ là đói bụng.)
Có lẽ Từ phu nhân cảm thấy một vị thần không bảo đảm, lại tăng thêm một nghi thức, đó chính là bái tế “Khôi Tinh”.
Khôi Tinh là ngôi sao thứ nhất trong Bắc đẩu thất tinh, kiểm soát “Thủ Khoa”, “Khôi Nguyên”. Vị Tinh thần này chủ trì Kim Bảng đề danh*, chịu trách nhiệm thành bại của bài văn, địa vị trong lòng khảo sinh ở cổ đại rất cao, nếu muốn “cao trung Khôi thủ”, nếu muốn “Khôi thủ”, nhất định phải lạy Khôi Tinh.
(Kim Bảng đề danh: viết tên lên bảnh vàng, đạt chức vị cao trong thi cử.)
Nhìn sống lưng Từ tam thiếu gia có chút gầy yếu, Lạc Lạc lau mồ hôi cho hắn, cứ tiếp tục hành hạ như thế này, liệu có chịu đựng nổi cuộc sống không phải người kia không.
Vất vả chịu đựng tới khi nghi thức kết thúc, Từ tam thiếu gia lập tức chạy đến phòng ngủ nghỉ ngơi, đợi đến giờ tý đêm nay sẽ tiến đến khảo trường.
Lạc Lạc theo hứa hẹn với Từ Kiêu Đình, theo Từ phu nhân về nhà, xe ngựa đi được nửa đường liền dừng lại tại phụ cận chủ đình Vương phủ, Lạc Lạc phân phó nha hoàn và gã sai vặt về nhà trước, báo muốn tới ở lại chủ đình Vương phủ mười ngày, mười ngày sau sẽ quay d^d/le&quy>do=n về tiếp bà.
Đợi xe ngựa đi xa, Lạc Lạc mới từ phía sau cây di chuyển ra ngoài, đối diện là Từ Kiêu Đình không nhịn được tươi cười rạng rỡ.
“Nhanh lên xe, thay bộ y phục này trước đã.” Từ Kiêu Đình cực kỳ vui vẻ kín đáo đưa cho Lạc Lạc một bộ y phục, chỉ vào xe ngựa sau lưng nói.
Lạc Lạc liếc hắn một cái, một mình lên xe, thay xong y phục rồi mới gọi Từ Kiêu Đình lên.
“Nàng mặc bộ y phục này rất giống tiểu lại đi theo sai vặt.” Từ Kiêu Đình chuẩn bị thân phận cho Lạc Lạc là tiểu lại trong trường thi.
(Tiểu lại: quan viên có chức nhỏ nhất.)
“Bộ y phục kia của ngươi cũng đặc biệt giống ông chú chuyên đi đổ phân nhé.” Lạc Lạc tức không nhịn nổi, ép buộc Từ Kiêu Đình phải dùng thân phận người đổ phân trong trường thi để che giấu.
“Nàng có gặp qua ông chú đổ phân nào anh tuấn tiêu sái như ta chưa?” Chỉ cần có thể ở cạnh bên Lạc Lạc, cái khác Từ Kiêu Đình không quan tâm.
“Hân hạnh gặp mặt.” Lạc Lạc nói không chút nghĩ ngợi.
“Hả? Trái lại ta không tin!” Từ Kiêu Đình lắc lư theo xe ngựa, vui vẻ cười nhìn Lạc Lạc đối diện mặc áo xanh mũ quả dưa.
“Sao không tin, chính ngươi nên soi gương thử.” Lạc Lạc bật cười hì hà.
“Thú nhỏ, dám giễu cợt ta.” Từ Kiêu Đình nói xong liền định đưa tay véo mặt nàng, khựng lại giữa chừng, cuối cùng thu tay về, ngón tay điểm một cái: “Vào tới bên trong, có chuyện gì cũng đừng cầu xin ta.”
“Ta không cầu xin ngươi đâu, ta cầu xin Văn Khúc Tinh.” Đột nhiên Lạc Lạc nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Ngươi nói người người đều bái lạy Văn Khúc Tinh, vậy đại thần sẽ giúp ai? Theo ta, hay là tìm đường tắt, tìm thẳng người mấu chốt, đi bái lạy Ngọc Hoàng đại đế, nếu Văn Khúc Tinh không nghe lời sẽ cho hắn cuốn gói về nhà, sau đó mới tìm đúng người.”
Lạc Lạc bên này tiếp tục nói, Từ Kiêu Đình ở tại bên kia đã cười không thành tiếng.
Hai người vừa nói chuyện đã đến cống viện khảo trường. Theo lệ trước khi vào cửa phải soát người, tay của một tiểu lại định đưa về phía Lạc Lạc, lại bị Từ Kiêu Đình đánh một chưởng trở về. Ngay sau đó Từ Kiêu Đình lấy từ trong ngực ra một đồ vật, thậm thụt nhanh như chớp đến cạnh người kia điều chỉnh giọng nói giả bộ thần bí nói: “Ngươi có mấy cái đầu hả, người này ngươi cũng dám chạm! Tới đây chơi đùa chốc lát, ngươi cho rằng chúng ta sẽ lừa gạt sao.”
Người kia ngây người, ngay sau đó nghĩ đến điều gì, lập tức làm bộ như vừa kiểm tra xong, thả d\\dle:qu”y”do.n người cho qua. Đợi hai người đi thật xa, người kia hồi tưởng lại dung mạo của công chúa, suy nghĩ không chính đáng dâng lên ào ạt.
“Ngươi nói với hắn như thế nào?” Lạc Lạc tò mò hỏi.
“Ta nói nàng là nữ quan trong cung đối thực Dịch Phong Hàn Đông xưởng.” Từ Kiêu Đình buồn cười nói.
“Ngươi là đồ bại hoại.” Lạc Lạc hiểu đối thực nghĩa là gì, nghĩa là cung nữ và thái giám kết thành phu thể giả, chỉ là không biết lai lịch của Dịch Phong Hàn, vì vậy hỏi: “Hắn đối thực thế nào?”
“Ui, chuyện đấy có thể không nổi.” Từ Kiêu Đình nói xong nhìn về phía trước, ý bảo hai người không nên nói chuyện tránh người khác nghe thấy. Trong lòng cũng không muốn nói cho nàng biết những chuyện hung hiểm trong triều đình, người của Đông xưởng không nên chọc vào. “Thôi, gạt nàng chút, ta nói nàng là công chúa.”
Hai người được sắp xếp ở lối cửa khẩu kiểm tra khảo sinh thứ hai, thời gian vẫn còn sớm, hai người tìm một gian phòng nghỉ ngơi trước. Từ Kiêu Đình trải sẵn chăn nệm cho Lạc Lạc, khoanh tay nói: “Mau ngủ một lát, hôm nay sẽ phải thức khuya.”
Lạc Lạc cũng không khách khí, yên lòng ngả đầu nhanh chóng ngủ. Từ Kiêu Đình tựa ở một bên, lẳng lặng nhìn ngắm thân thể nhỏ bé.
Ước chừng gần tới thời điểm, Từ Kiêu Đình nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên cạnh nói: “Tiểu trư, dậy nào, gần tới thời điểm rồi, chúng ta phải ra ngoài kiểm tra khảo sinh rồi.”
Lạc Lạc ngáp lớn, vẫn buồn ngủ, ngạc nhiên nhìn Từ Kiêu Đình hỏi: “Tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta?”
“Ngủ đến mụ mị rồi hả, đây là khảo trường.” Từ Kiêu Đình cười vỗ vỗ khuôn mặt Lạc Lạc, chỉ cảm thấy nơi bàn tay chạm vào trở nên ấm áp.
Mất một lúc lâu mới phản ứng, Lạc Lạc mới sực nhớ, vì vậy theo Từ Kiêu Đình ra khỏi phòng.
Ngoài cửa khảo sinh chen chúc, bên trong cửa cũng chuẩn bị kĩ lưỡng để kiểm tra. Từng khảo sinh đi vào, Từ Kiêu Đình phụ trách kiểm tra từ eo trở lên, Lạc Lạc phụ trách kiểm tra từ eo trở xuống.
Thừa dịp không có người chú ý, Từ Kiêu Đình lách ra sau lưng Lạc Lạc nói: “Nàng đi chơi đi, ta làm.”
Chỉ thấy Từ Kiêu Đình trước tiên kiểm tra tóc khảo sinh, tiếp theo là trong miệng mũi lỗ tai, dưới nách, thậm chí còn ra lệnh bắt người ta giơ chân trần lên xem.
“Tiểu tử ngươi, cút ra ngoài!” Từ Kiêu Đình dùng dải lụa của thí sinh quật vào mặt gã, khiến người bên cạnh phải liếc nhìn. Tiểu lại có trách nhiệm đi tới bắt khảo sinh kia đi ra ngoài, sau đó là một trận gào khóc thảm thiết.
“Hắn sao vậy?” Lạc Lạc vẫn chưa rõ chuyện ầm ĩ gì đang xảy ra.
“Nàng xem.” Từ Kiêu Đình đưa dải lụa cho Lạc Lạc nhìn, chỉ thấy trên có một mảnh giấy nhỏ lộ ra, phía trên chi chít chằng chịt chữ viết cực kỳ nhỏ khó nhìn rõ.
“Sao chép tốn rất nhiều thời gian, thời gian đó dùng để thuộc lòng ddlequydon có phải tốt hơn không.” Lạc Lạc không hiểu hỏi.