Biết ở nơi đây hỏi cũng không được gì, Lạc Lạc vội vàng nói: “Tam ca ca ngươi ôn bài đi, ta đi trước tìm Từ phu nhân.” Lạc Lạc và người trong Từ gia vốn cũng không thân quen, cũng chẳng có nhiều lời để nói. Lúc ấy là do Từ đại nhân và Mai Vô Quá ngầm ký kết mới có việc nhận con gái nuôi, hai bên cũng chẳng có loại tình cảm sâu nặng.
Hoàng thượng vì muốn thu nhận Mai Vô Quá thành người của mình, liền do Từ đại nhân từng là thượng cấp của Mai Vô Quá tới liên hệ tình cảm, tất nhiên Mai Vô Quá muốn nghe theo phía Hoàng thượng, nhưng cũng không muốn công khai đối địch với phía chủ đình Vương, dù sao, bản thân vẫn còn đảm nhiệm chức vụ trong Lục Phiến Môn. Lạc Lạc làm thê tử của hắn, tất nhiên hiểu rõ đoạn đường này.
“Vậy muội muội đi thong thả, nếu trễ quá thì nghỉ ngơi trong phủ, khuê phòng kia của muội vẫn thường xuyên được dọn dẹp.” Từ tam thiếu gia khách khí nói.
“Tam ca ca lưu lại, Từ công tử lưu lại.” Không đợi Từ Kiêu Đình lên tiếng, Lạc Lạc dẫn Tiểu Thúy ra cửa.
Lạc Lạc mang Tiểu Thúy theo đi tới viện Từ phu nhân, nơi đây mình từng sống một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian đó, những chuyện khác không nhớ rõ, chỉ nhớ từng ngày trôi qua đều da diết nhớ mong Mai Vô Quá.
“Ê, ta mệt chết rồi, nàng chạy làm gì.” Từ Kiêu Đình hồng hộc chạy tới, đoán đã đuổi theo một đoạn đường rồi.
“Ta không có chạy, ngươi mới là người chạy.” Lạc Lạc để tránh lúng túng, tận lực trốn tránh hắn.
“Ta nghĩ nàng không đi xa đến như thế, ai ngờ cặp chân ngắn này của nàng cũng có tác dụng ghê ha.” Từ Kiêu Đình vừa nói vừa đưa tay tính búng trán Lạc Lạc.
“Đau đấy, ngươi học chiêu này từ ai hả.” Lạc Lạc lui người về phía sau, tránh thoát nhất dương chỉ của hắn.
“Đau sao, sẽ không làm vậy nữa.” Từ Kiêu Đình nhìn Lạc Lạc ăn vận theo kiểu phụ nhân, lòng không khỏi co rút, cứ tưởng bản thân đã buông xuống, nhưng vẫn khó chịu: “Nàng, mỗi ngày đều hạnh phúc chứ?”
Lạc Lạc đã đẩy Tiểu Thúy đi từ trước, lúc này chỉ có hai người bọn họ, mặc dù lúng túng, nhưng vẫn tốt hơn có người khác ở đây.
“Hạnh phúc.” Lạc Lạc định nói câu nào vui vẻ hơn, lại cảm thấy không đành lòng, vì vậy nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi thì sao?”
Từ Kiêu Đình sửng sốt, vội vàng đáp: “Ta, ta cũng rất tốt, lúc tiến cung bái kiến Thái Hoàng Thái hậu còn thưởng cho ta vài thứ hay ho, ta cầm theo cũng vô dụng nên cho nàng.”
“Không được không được, thứ quý trọng như vậy ta không thể cầm.” Lạc Lạc thấy hắn móc từ trong ngực ra một thẻ bài, chưa kịp nhìn kỹ vội cự tuyệt.
Từ Kiêu Đình nghe thấy hơi sững sờ, lại nhét trở về, cười nói: “Ta nói đùa với nàng thôi, ta sẽ không tặng nàng đâu, đây chính là đồ tốt đấy.”
Lạc Lạc khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Từ Kiêu Đình muốn đến đứng gần nàng thêm một chút, nhưng cuối cùng vẫn không xê dịch một ly, hồi sau đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, thần thần bí bí nói: “Có muốn đi xem một chút không?”
“Xem cái gì?” Lạc Lạc hỏi.
“Bắt giáp đạm*.” Từ Kiêu Đình nháy mắt nói.
(Giáp đạm: mang tài liệu vào phòng thi.)
“Vậy là cái gì?” Lạc Lạc không hiểu hỏi, ngay sau đó thấp đầu, không nhìn cặp mắt nhỏ dài kia của Từ Kiêu Đình nữa.
“Đến ngày thi hội, ta sẽ dẫn nàng vào trường thi chơi đùa một chút, như thế nào? Có chuyện tốt ta đều nghĩ tới nàng.” Từ Kiêu Đình cong người, đưa mắt nhìn Lạc Lạc cao tới ngang ngực mình.
Lạc Lạc nghe đến mắt sáng rực, lòng như mèo cào, vậy mà còn cố đè nén tâm trạng kích động nói: “Không đi, chỗ đấy chẳng có gì hay để chơi. Hơn nữa, chỗ đấy đâu phải nơi ta muốn đến thì đến, sợ là đến ngươi cũng không vào được, mặc dù thân phận của ngươi đặc biệt, nhưng cũng không thể muốn là vào được.”
“Đừng xem nhẹ ta, có thể năm trước ta không vào được, nhưng năm nay chính là ta có nhiệm vụ.” Từ Kiêu Đình lặng lẽ lại gần Lạc Lạc nói: “Bên trong không có gì chơi vui, nhưng có trò vui, thế nào, ta có thể dẫn nàng vào.”
“Vẫn không được, ta, ta cũng không còn là tiểu cô nương như xưa nữa, phải ý tứ.” Lạc Lạc khẽ xoay người lại, cắn môi nói. Mặc dù rất hứng thú, thậm chí vô cùng mong đợi, nhưng lý trí nói cho nàng biết, vẫn nên cố gắng giữ khoảng cách với Từ Kiêu Đình. Mình không thể cho hắn cái gì, cũng không nên đòi hỏi điều gì.
“Nhất thời vui mừng ta lại quên.” Vẻ mặt Từ Kiêu Đình cứng ngắc, khẽ thu người lại, nhẹ nhàng nói: “Lúc bé muốn lớn nhanh, lớn rồi có thể làm những điều mình yêu thích, nhưng giờ đây ta lại không muốn thời gian trôi qua nhanh đến vậy, còn nhớ rõ lúc ở thành Nguyên Bắc… à, nghĩ lại thì thật ra như hiện tại là vui sướng nhất.”
Lạc Lạc nghe những lời hắn nói, có chút lúng túng vân vê cái váy.
“Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, ta nghĩ chính là mọi người vẫn còn sống cùng với nhau, giống như trước đây, đừng xa cách như vậy.” Từ Kiêu Đình tự giễu cười, cổ họng có chút nghẹn, nhịn xuống rồi tiếp tục nói: “Thật ra thì ta cũng có ý đồ riêng, nàng biết xem sắc mặt, ta nghĩ nàng có thể đến giúp ta, cho nên… nàng đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý gì khác.”
“Nhiệm vụ của ngươi là gì? Quan trọng lắm sao?” Lạc Lạc nghe thấy sự phiền toái trong giọng Từ Kiêu Đình, lúc này mới ngẩng đầu lên. Mặc dù không thể đáp lại tình yêu của hắn nhưng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Quả nhiên Lạc Lạc mắc câu, Từ Kiêu Đình cười thầm, ngó xung quanh không có người ở gần mới tiến sát tai Lạc Lạc thầm thì: “Nàng có biết nhanh chóng sẽ tới thi hội.”
“Ngươi nói giáp đạm là chỉ mấy tên gian lận?” Lạc Lạc mở to mắt nhìn chằm chằm hỏi.
“Thông minh, khụ khụ, là như thế, hôm nay ta vào cung gặp Thái Hoàng Thái hậu, bà ấy…” Từ Kiêu Đình nói xong lại nhìn ngó xung quanh.
Đầu Lạc Lạc kêu vù vù, thầm nghĩ bản thân cũng không muốn nghe những cơ mật này, rất có thể không cẩn thận sẽ bị diệt khẩu, vì vậy lui về phía sau hai bước xua tay nhỏ nói: “Ta không muốn nghe, không cần nói với ta, ngươi, ngươi cũng nên cẩn thận một chút, không nên tùy tiện nói cho người khác.”
Từ Kiêu Đình nhìn bộ dạng thận trọng này của nàng, hơi cảm thấy buồn cười, bĩu môi nghiêng đầu, sau đó bước nhanh về phía trước, dắt Lạc Lạc đi theo.
“Ngươi, trước tiên buông ra, lúc này nhiều người xung quanh, kẻ đến người đi.” Một cái tay khác của Lạc Lạc gỡ tay của hắn.
“Vậy nàng đi theo ta tới chỗ đó.” Từ Kiêu Đình buông tay ra, chỉ chỉ vào thủy tạ cách một khoảng xa, dáng vẻ tựa vô lại.
Lạc Lạc bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đành đi theo hắn. Bốn phía thủy tạ trống trải, ba mặt bị nước bao quanh, một mặt là nơi trồng trọt, trong phạm vi không có ai ẩn núp để có thể nghe được tiếng nói chuyện của hai người tại nơi đó.
Thật ra cũng không phải bí mật gì lớn lao, nhưng Từ Kiêu Đình rất thích thú khi nhìn dáng vẻ vô cùng khẩn trương của Lạc Lạc, vì vậy cố làm ra vẻ thận trọng nói: “Ta gặp Thái Hoàng Thái hậu, nàng đoán thử xem?”
Lạc Lạc chăm chú lắng nghe, nghiêm túc lắc đầu một cái, thầm nghĩ ta làm sao biết sau đó thế nào, lão nhân gia ngài đang kể chuyện à.
“Thái Hoàng Thái hậu nói, Hoàng thượng gần đây rất tức giận, đảo mắt cả triều đều là lũ bất tài. Những người kia đảm nhiệm chức vụ cao coi như chỉ ngồi ăn rồi chờ chết, còn dám nhúng tay vào chuyện khoa cử thủ sĩ, khiến Long Lân* vô cùng lo lắng. Hoàng thượng mới lên ngôi, rất nhiều chuyện cảm thấy lực bất tòng tâm, lần khoa cử này sẽ tuyển chọn ra một vài nhân tài mới.” Từ Kiêu Đình nói xong lại cố làm vẻ vội vã đi tới thủy tạ nhìn ngang ngó dọc một chút, Lạc Lạc cũng không rảnh rỗi, cũng lén lút nhìn ngó xung quanh.
(Long lân: vẩy rồng.)
Sau khi Từ Kiêu Đình ‘xác định’ không có người nào nghe lén, lúc này mới tiến tới cạnh Lạc Lạc nói: “Đại khảo chủ thẩm quan lần này là một trong ba lão già bằng giấy trong nội các*, bị Hoàng đế biết được đã để lộ đề thi lần này cho một vài người nhà quan lại thân thiết.”
(Chỉ hồ tam các lão: ba vị đại học sĩ tại nội các* vào thời đại Hiến Tông (bao gồm bên trong thủ phủ) do thái giám Uông Trực nắm quyền lớn, ba vị thủ phủ đều phải xem sắc mặt của hắn khi làm việc, cho nên bị mọi người giễu cợt là “chỉ hồ tam các lão” (ba lão già bằng giấy trong nội các).
Nội các: là cơ quan hành chính được thành lập để phụ tá nhà vua, chuyên trách giải quyết các công việc về văn thư, giấy tờ như xét duyệt các văn bản trước khi trình lên vua, làm phiếu nghĩ, thư bài, soạn các bản phúc đáp, kính sao bản vua phê, phụng sao lời chỉ dụ, sao lục phát giao công văn, coi giữ ấn tín, kiềm ký, long bài, lưu giữ châu bản, và các ngự chế thi văn v.v. <Wiki>)
Trong đầu Lạc Lạc lại một trận ong ong, vội vàng nói: “Chuyện lớn như vậy, là đại án đối với các ngươi, ta, ta sợ, không muốn dính líu vào.”
Từ Kiêu Đình thấy Lạc Lạc sợ sệt, vội thu hồi ý đùa giỡn, nghiêm túc nói: “Chúng ta chỉ là biết, sẽ không dính líu vào, thêm nữa hoàng đế đã đổi đề, chỉ đợi thi hội bắt đầu sẽ công bố, đến lúc đó bọn họ ứng phó cũng không kịp nữa rồi, đừng sợ.”
Lạc Lạc vô cùng hối hận, mới vừa rồi còn nghĩ tới giúp hắn, vào lúc này nhìn hắn giống như chẳng có vẻ gì buồn rầu, mà chuyện này lại là chuyện cơ mật, vì vậy cẩn thận nói: “Chuyện này và ngươi không có quan hệ gì cho nên ngươi cũng đừng quản.”
“Làm sao ta nói không quan tâm là không quan tâm được, tuy nói khảo đề không có vấn đề, nhưng những tên này xưa nay đều sẽ liều mạng, còn có giáp đạm gian lận, lần này hoàng đế cũng phải tra xét nghiêm khắc. Ta và ngươi chỉ là bắt giáp đạm trên trường thi là được rồi, cái khác không cần để ý, nàng đừng sợ, ta vừa rồi kể cho nàng những điều kia chỉ để nàng biết thôi.” Thực chất Từ Kiêu Đình chỉ là muốn nói nhiều hơn với Lạc Lạc thôi, không nghĩ tới nàng lại khẩn trương tới như vậy.
“Chỉ như vậy thôi ư?” Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm.
“Dĩ nhiên, chỉ có như thế thôi, ta chỉ cần nàng xem sắc mặt, những tên tính gian lận giáp đạm chắc chắn sẽ khác với người thường, nên muốn nhờ nàng giúp một tay.” Từ Kiêu Đình nói tiếp: “Hắn vừa mới vào triều làm quan, những thứ tranh đấu gay gắt nhất định phải biết, nếu không bị người nuốt vào bụng nhổ ra đến vụn xương còn không có, bình thường nàng cũng nên nói với hắn một chút.”
“Vậy ngươi cũng phải nói một ít cho ta, ta làm sao biết sự thật đằng sau những việc này.” Lạc Lạc liếc mắt nói: “Lần này ta giúp ngươi coi như là thù lao, như thế nào?”
“Nàng cũng không chịu thiệt, mỗi lần đều là có qua có lại.” Từ Kiêu Đình thấy nàng một lòng vì Mai Vô Quá mà suy nghĩ, trái tim đau xót cười lớn.
Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi thủy tạ, Lạc Lạc đi tìm được Tiểu Thúy sau đó liền đi tới viện Lạc Hà của Từ phu nhân. Sau khi Lạc Lạc nghe câu chuyện của Từ Kiêu Đình mới biết, vì sao vừa nãy Từ tam thiếu gia muốn nói lại thôi. Thì ra Từ tam thiếu gia tự biết học vấn không giỏi, nên nghĩ tới bàng môn tà đạo, bởi vì Từ Kiêu Đình quen biết cũng nhiều ở ngoài, lúc này mới nghĩ đến tìm hắn hỏi thăm đề thi. Tất nhiên Từ Kiêu Đình sẽ không nói cho hắn biết, vì vậy Từ tam thiếu gia lại suy nghĩ nên mang trộm theo ít sách tập, nghe nói trên thị trường đang có trát* nhỏ rộng bằng hai ngón tay dày nửa tấc, trên in bốn ngàn cách làm bài, nhỏ nhẹ linh hoạt, vì vậy lại nhờ Từ Kiêu Đình tìm hộ.
(Trát: miếng gỗ nhỏ và mỏng dùng để viết chữ thời xưa. Như bây giờ gọi là phao thu nhỏ đó =)))) )
Bản thân Từ Kiêu Đình biết đợt thi hội lần này rất nghiêm, bên trong không chỉ có giám khảo cùng đám giám thị ghi chép, bí mật trừ mình ra, không biết Hoàng đế còn phái thêm người nào tới điều tra, cho nên nghiêm khắc cảnh cáo Từ tam thiếu gia. Tuy ngoài mặt Từ tam thiếu gia bực tức, nhưng Từ Kiêu Đình vẫn sợ hắn giấu mình lén động tay động chân, vì vậy hẹn với Lạc Lạc xong, ban đêm tới thư phòng của hắn kiểm tra trước sau.
“Trong phủ nàng sợ cái gì, bị người phát hiện ta sẽ ôm nàng phi đi, sẽ đưa nàng an toàn trở về tú lâu, bảo đảm không ai biết.” Trong bóng đêm Từ Kiêu Đình nói với Lạc Lạc.
“Đây coi như là luyện tập trước sao? Nên luyện tay trước tiên, đến lúc đó vào trường thi bắt cũng thuận tay hơn.” Lạc Lạc nhàn nhạt nói, lòng nói chuyện này nếu để Mai Vô Quá biết làm sao sống được, tuy nói lòng mình trong sáng vô tư, nhưng vẫn sợ Mai Vô Quá suy nghĩ lung tung.